- "Này...Bạn cùng bàn.
Tớ nghe mọi người bảở cậu tên là Alex phải không ?"
Alex đang nằm ngủ gục trên bàn.
Trong khí Diana, ả ta luyên thuyên tự giới thiệu về bản thân.
- "Tớ thấy cậu nhìn được nhất trong lớp.
Vả lại cậu đừng làm vẻ xa lạ vậy.
Dù sao chúng ta đều là bạn học mà.
"
Alex:...
-" Cậu đừng có im lặng như thế nữa ? Cậu xem xem có một mình mình độc thoại nói chuyện với cậu thôi thì chán chết.
Cậu có thể nào mở lời một từ thôi.
"
Alex:..
- "Rõ ràng...Rõ ràng chúng ta có từng chạm mặt với nhau rồi mà.
Chứ có phải bây giờ đâu mà cậu lạnh lùng thế...
:
- "Stop ! Cậu đang nói cái quỷ gì với tôi ? Từng chạm mặt? Tớ nghĩ không đến mức như thế đâu.
"
Alex mặt căng đét.
Từng gặp? Gặp con điên này hồi nào ?
- "Nhìn mặt cậu kia kìa.
Cậu quên rồi..."
-" Đừng có nói chuyện với tôi trong bộ dạng điệu bộ dẹo quá mức của cậu.
Nói chuyện bình thường đi.
Tôi rất dị ứng.
"
Đám con trai trong lớp chia thành hai phe.
Phe theo Alex và phe theo Diana.
Phe theo Diana: " Cái thằng nhãi đó dám nói chuyện cộc cằn với Diana dễ thương, xinh đẹp của chúng ta.
Thật không thể tha thứ được.
"
Phe theo Alex: " Anh Alex quá ngầu.
Đây mới là anh hùng trong lòng chúng mình.
Bảo vệ danh tiết của người đàn ông không bị chó liếm như bọn nịnh bên kia.
"
Đám con gái :...
Diana cảm thấy khó xử và ngượng chín mặt khi Alex phản dame hết những gì kinh nghiệm mà cô ta dùng lên người các nam sinh mỗi khi cần nhờ vả.
Bây giờ, gặp trạch nam thì đây là lần đầu tiên khiến Diana khó xử.
" Tên này có phải là con trai không thế? "
Trong đầu vô vàn suy nghĩ làm sao để Alex có chút thiện cảm với cô ta.
" Vậy...Vậy thì...Bạn học Alex này, mình và cậu gặp nhau tại quán café thú cưng toạ lạc trong thành phố cách tháp Eiffel 500m.
Tớ bị giật điện thoại cũng may nhờ có cậu.
Tớ rất muốn cảm ơn cậu nhưng cậu đi đâu mất rồi.
"" Cứu tôi...Có ai không.
Có kẻ cướp, kẻ cướp.
Hắn ta lấy chiếc điện thoại của tôi.
"Mọi người xung quanh phản ứng lại, một số người cố gắng chạy nhanh hòng lấy chiếc điện thoại và được chân chính xin số điện thoại của cô nàng nối bật ngày hôm nay - Diana.
Cô ta đi đến đâu như có vầng hào quang đến đi theo sau đỉnh đầu Diana.
Đương nhiên, cô ta tự tin như mọi khi lấy máy điện thoại đắt tiền ra sống ảo.
Alex cạn lời, nơi này là thủ đô Paris rất dễ bị giựt đồ như chơi.
Diana cứ đứng trước cửa tiệm ngay cạnh dàn hoa trồng trên chậu đủ màu sắc khác nhau trông thu hút.
Diana tính chụp đăng lên mạng và viết status rằng cô ta đã đến nơi bình yên ai dè.
Chiếc máy điện thoại tách tách chưa được bao lâu...!Một người đàn ông chùm kín cả mặt lao đến chỗ Diana.
- "Này, này, này...Ông làm gì vậy ? Người đâu ? Bớ người ta có cướp.
"
Diana hốt hoảng la làng hòng ai đến giúp.
Nhưng tên trộm, hắn có kinh nghiệm trong mấy trường hợp thế này.
Lấy đồ chọi bột phấn trắng.
Mùi khó chịu loan vào mũi khiến họ đứng hình thở ngột ngạt.
- " Ôi trời, chiếc điện thoại của tôi...!"
Diana tuyệt vọng.
Đó là món đồ Hans tặng cho cô ta.
- "A..a..a.
"
Tên trộm la ó quằn quại.
Đôi tay bị bẻ gặp sau lưng.
Khăn che mặt rơi xuống.
Là một lão già U60.
Ông ta nghiến răng ken két.
- " Thả tao ra..Thằng nhãi ranh.
"
Ông ta vẫn la ó, khuôn mặt lão trở nên khó coi và đỏ gắt như kẻ say rượu.
- " Ông còn nói thêm lời nào.
Tôi đảm bảo cái tay già sụm kia của ông có tiếng răng rắc.
Lúc đó đau khổ hơn là ông phải cung cấp Canxi một thời gian dài.
Khôn hồn trả đồ cho người ta.
Nếu ông không muốn bị tật.
"
Lời lẽ đanh thép, đôi mắt sâu có vài hằn lên tia máu.
Ông ta cảm thấy sợ hãi.
Một thanh niên nhìn hiền lành nhưng cả người toát ra khí thế áp bức người khác đến khó thở.
Sau lưng có bóng đen cứ ẩn thoắt ẩn hiện như làn khói.
Hắn ta là cái quái gì thế ?
Ông ta sợ hãi vội cúi người đưa đồ trả.
- " Tôi trả...!Tôi trả...Đừng bẻ gãy tay tôi..."
Lão ăn trộm rất nhanh được đưa lên phường.
Alex, đưa túi đồ trong đó chứa điện thoại vào tay Diana.
- " Ồ...Cảm ơn...Cảm ơn...Đúng là đồ của tôi ở đây.
Mình cảm ơn cậu rất nhiều.
Có cần mình cho số liên lạc tiện thế..."
Alex lạnh lùng.
-" Không cần đâu.
Tôi chỉ muốn giúp được giúp thôi.
Lần sau hạn chế mang đồ có giá trị ra ngoài.
Chào.
"
Alex đút tay vào túi quần, anh nhớ Emily quá.
Không biết giờ nàng thơ của anh đang làm cái gì? Về hỏi mới được.
Bóng dáng anh khuất dần, Diana bối rối.
- " Cậu ta...!không thèm liếc mình dù...chỉ một...!"
Đối với người từ lâu quen sự cung phụng của người khác.
Đây là sự sỉ nhục.
Cô ta mở lời đầu tiên vậy mà Alex chẳng nể mặt để ý đến.
Những nam nhân ban nãy muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân không thành.
Họ quây quần
Diana giả vờ hỏi thăm nhưng thật chất muốn xin liên lạc.
- "Dạ, em không được ạ.
Bố mẹ em không cho yêu sớm.
"
Diana cười bẽn lẽn, chuồn đi.
Tới khi nhập học trường Marie Curie, cô ta mới biết hóá ra vị anh hùng kia cũng học cùng trường tên Alex.
Duyên phận thế nào lại trùng hợp.
" Giờ này tớ mới biết cậu tên là Alex.
Một lần nữa tớ giới thiệu tên tớ là Diana Ross Challahs.
Rất vui được gặp cậu.
""Ừm."Đáp lại câu trả lời cụt ngủn khiến Diana xấu hổ và ngượng ngịu.
- " Tớ..."
' Reng...reng...!'
Tiếng chuông tan giờ học như liều thuốc đánh thức.
Alex nhanh nhẹn như người máy.
Quải trên người chiếc balo chạy nhanh khỏi lớp.
Diana đang muốn bắt chuyện với anh đứng hình.
- " Bạn học Alex...!"
Đáp lại cô ta là tiếng bước chạy của Alex ra ngoài cổng.
" Ôi trời, cậu ấy ngày nào cũng ra lẹ ghê."" Còn không phải đang đợi một người sao ? "" À ~ Còn không phải là cô bạn thủ khoa lớp 10A, Emily đấy chứ ư ~ "Cuộc trò chuyện giữa hai bạn nữ trong lớp lọt tai Diana.
Alex đang đợi một cô gái ?
- "Alex, cậu đợi tớ nãy giờ hả ? Hì hì, đây có quà này.
Cám ơn vì giúp tớ viết bài luận giải thích hiện tượng ma sát nhé.
"
Emily xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ tặng cho Alex một bình dược khiến mọi người chứng kiến đứng hình.
Alex vừa vui vừa liếc ngang qua đám giống đực đang đế ý Emily.
- " Cái này giúp cậu ngủ ngon và hồi phục thân thể.
Cứ yên tâm không độc đâu."
Emily nháy mắt với Alex, mặt cậu đỏ bừng.
Mịa nó đáng yêu quá.
Hình ảnh đùa giỡn giữa hai người được Diana thấy hết.
- "E...!Emily tại sao ?"