- "Emily...!Ngươi xem xem.
Ta và ngươi khác biệt nhau đến cỡ nào.
"
Chủ nhân của giọng nói trong bộ trang phục lộng lẫy, váy được đính vóc mấy hột kim sa lấp lánh, cả người không ngừng xoay vòng vòng hất tung cả đuôi váy vào người nàng.
Còn ai vào đây, Diana.
Nhìn cô ta hiện giờ làm nàng nhớ đến thời kì hoàng kim đỉnh cao của cô ả trong thế giới cổ tích.
- "Emily tỷ tỉ...Hi vọng tỷ chúc phúc phúc hôn nhân sắp tới giữa muội và đức vua bệ hạ.
Mong tỷ chung vui.
"
Cô ta bày ra dáng bộ nụ cười thiên sứ nhưng trông nó bây giờ thật méo mó.
- " Emily tỷ tỷ chẳng nói năng gì hết làm muội buồn ghê.
Nhưng mà, ngôi vị hoàng hậu tỷ nhắm lâu như vậy, tỷ bị vuột mất...Muội thấy tiếc cho tỷ lắm nhưng biết sao giờ.
Đức vua, à không Hans cứ bắt muội ngồi trên chiếc ghế đó.
Mặc dù muốn từ chối nhưng muội không thể kháng lệnh đức vua.
Nghe đồn tỷ bên cạnh bệ hạ lâu như vậy.
Vậy mà tỷ chỉ dừng ở chức tôi tớ, hạ thần hay sao? Muội không có ý khích đểu tỷ nhưng...Tỷ tỷ à, phù thủy là một chức vị cản trở tỷ đến ngôi hậu vị đầy chông gai.
Muội thấy thật tiếc cho tỷ.
"
Emily trong lòng cười khinh bỉ.
Nhưng khi thốt ra lại y chang lời kiếp trước khiến Emily nhăn mày.
- "Ngươi rốt cuộc nói những lời này với ta có ý gì ?"
Giọng nàng gần như hét lên.
Điều này khiến cho đối phương phía trước rất đắc ý.
- " Emily tỷ tỷ à ~ Cái này còn không phải là ý của đức vua.
Muội sợ tỷ không chấp nhận hiện thực do chính đức vua ban lệnh nên muội đích thân phải đi nói tránh cho tỷ đêm dài lắm mộng.
"
Diana vừa nói, cô ta dùng ngón trỏ chọt chọt chiếc căm cô ả.
Đôi mắt xanh to tròn khuấy đảo liên tục như kim đồng hồ.
Đôi môi hồng chúm chím xinh đẹp kia thốt ra lời nói giấu đao.
Ha ~ thế mà cái đám lũ ở cổ tay và bọn con người ở thế giới này lại tung hô con ả như thánh sống chỉ vì cô ả sở hữu ngoại hình hợp gu và giọng hát tuyệt trần, đặc biệt có thân phận là một cô công chúa.
- " Ngươi đúng là một con ả trà xanh tâm cơ.
"
Nàng từng nhớ mẹ nàng bảo những con người sở hữu vẻ ngoài vô tội nhưng sau lưng lại chơi ném đá giấu tay, lời nói giấu đao thường là những kẻ lấy lòng được người khác và những ai ra vẻ chống họ càng sẽ bị coi là kẻ xấu rất thiệt thòi.
Trà xanh là từ ngữ rất hợp cho cô ta - Diana.
- " Sao tỷ tỷ nói muội vậy.
Trà xanh ? "
Mặc dù cô ả không hiểu nhưng ngầm nhận ra từ ngữ ấy không tốt đẹp gì cho cam.
Emily không kiểm soát được lời nói.
Nàng biết đây là phân cảnh kiếp trước của bản thân.
- "Ngươi chỉ mới tới chưa đến nửa năm.
Hans hận không thể sủng ngươi đưa ngươi lên ngôi vị cao quý sánh ngang với chàng.
Ngươi có biết Hans có được vị trí đức vua này chỉ một mình hắn? E là khó thắng bởi người chú tâm cơ âm mưu soán ngôi.
Lúc đó ngươi sẽ cứu Hans bằng cách ? Giọng hát? Hay dùng mỹ nhân kế? Chắc gì ngươi sẽ sống sót ? Ta nghĩ đức vua sẽ có câu trả lời riêng mình.
"
Mặc dù nàng thấy cô ả trước mắt vẫn duy trì nụ cười công nghiệp tuy nhiên đôi mắt nàng lơ đễnh xuống bàn tay khẽ run run của cô ả.
Xem ra cô ả vẫn là con người chưa đến mức là thánh nhân.
- " Tỷ tỷ quá lời rồi.
Dù gì muội cũng là công chúa.
Muội đến sau, muội biết nhưng...!Emily tỷ tỷ à, muội yêu chàng ấy mất rồi.
"
Cô ta ngấn đôi mắt xanh to tròn.
Ngón áp út khẽ khoe trước mặt nàng rằng.
Hans đã cầu hôn cô ả.
Emily của kiếp này phẫn uất vì bị đả kích tinh thần hết lần này đến lần khác.
Khiến nàng điên tiết đặc biệt chiếc nhẫn đó nàng ao ước được đích thân Hans trao tay cho nàng giờ yên vị trên ngón tay của người khác.
Và đó là phân cảnh để đời nàng không bao giờ quên, nó không hề xuất hiện trong trang cổ tích cho người ta thấy.
Mà nó chỉ là góc khuất cho những kẻ sống ở đây mới biết mặt tối của nó.
Cả người nàng đau đớn bởi phản pháp và Mohawk xuất hiện chế giễu nàng.
Đôi mắt nàng lờ đờ dần, tiếng bước chân giày da quen thuộc.
Là hắn.
Nhưng trái tim nàng chết lặng lâu rồi, nàng chẳng còn đau nhói như những lần trước.
Nàng biết bản thân sẽ chịu kiếp đứng trước cái chết.
Chuyển cảnh sau khi nàng chết, Diana vui vẻ hạnh phúc bên cạnh Hans với chiếc vương miện màu vàng đính
Ruby màu sáng.
Đó chính là chiếc vương miện vương hậu đó Hans chế tác riêng cho cô ả.
Mà vương miện đó giống một chiếc được trưng bày ở bảo tàng.
Nàng khẽ cười, nụ cười khinh bỉ nhìn cặp đôi trai tài gái sắc đang diễu hành.
Lúc này đầu nàng đau nhói, giống như có kẻ nào khác đang không ngừng lấy gậy đập đầu nàng.
Hình ảnh vợ chồng son kia biến mất thay vào là môi trường trắng xoá, không có một sự sống tồn tại quanh nàng.
Emily đau đớn, đầu chảy mồ hôi, nó nhức nhối đến các sợi dây thần kinh chao đảo lắc đầu nàng dữ dầu.
Đầu nàng ong ong, nàng cuộn tròn người lại.
Đau..Đau quá...Đôi mắt nàng ráng mở mắt.
Một bóng người ? Alex phải không ?
Nàng nhớ cậu nhiều lắm nhưng cậu trốn đâu đó một góc chân trời nàng không biết dù đích thân gõ cửa thăm nhà nhưng cả nhà đều biến mất chưa từng tồn tại.
- " Emily...!Emily...!"
Một hình ảnh người phụ nữ chạy đến hốt hoảng.
Trong bộ trang phục đen chủ đạo phong cách Trung Cổ.
Người phụ nữ không ngừng lo lắng ôm chầm người nàng.
- "Emily...!Emily đáng thương của ta.
Con lại phải trải qua kiếp nạn sắp tới.
Ta xin lỗi ta không thể bảo vệ được con.
Con gái của ta.
Tên khốn kiếp ấy vẫn không tha cho gia đình ta.
Ta thật sự rất hối hận, rất hối hận vì đã tin lầm người...Con à, con cố lên, Emily."
Giọng nói này rất quen thuộc với nàng.
Đầu nàng lúc này đang đau nhưng trong vòng tay người phụ nữ ấy, đầu nàng bớt nhứt hẳn, cả người nhẹ nhàng.
Dù nàng nhìn không rõ mặt nhưng nàng có thể chắc chắn người phụ nữ này nàng rất quen.
- "Xin chào nữ phù thủy tuổi teen đã đến chỗ ta.
"
Một giọng nói trầm trầm của người đàn ông lớn tuổi kéo nàng trở về thực tại.
Nàng giật mình tỉnh giấc.
Nàng mở mắt, đập vào khung cảnh xung quang...Trông rất giống nhà thờ nhưng bầu không khí vắng lạnh và ảm đạm đến cùng cực.
Nàng chỉ thấy lác đác vài ngọn nến được thắp sáng, bức tượng Đấng tối cao sừng sững trước mặt nàng, trông nàng bây giờ không khác gì một kẻ tội đồ.
Cả người bị trói, quanh nàng là một vòng tròn ma pháp được ghi chú ẩn thuật cổ xưa.
Nàng nhích người lăn ra trốn khỏi vòng tròn ma pháp nhưng...
- "Á...!"
Nàng bị phản lại trở lại vòng tròn ma pháp.
Phép thuật, nàng không xài được.
Nàng...
- " Xin chào cô bé.
Tiểu thư Emily Evan Hansen hay thiên tài mới của trường Marie Curie.
"
Bước ra từ ẩn khuất trong bóng tối.
Một ông lão, mái tóc xù trắng xoá đã được trải gọn gàng lại.
Ông ta choàng kín mít cả người.
Miệng nhếch lên, ông ta thân thiện nhưng nàng biết đó chỉ là vẻ bề ngoài của hắn.
Phát hiện ra nàng tuyệt không phải là một kẻ tầm thường.
Nàng còn nhớ lại dư âm, khi Diana đột nhiên vứt món đồ vào người nàng.
Khoan bột có huơng phấn gây mê ? Nàng là con người.
Một phù thủy sống cả trăm năm lại bị con nhóc vắt sữa bất ngờ tập kích làm nàng trở tay không kịp, ý thức nàng lúc ấy mờ dần.
" Cô bé không hỏi ta vì sao ta bắt à ? "" Hỏi? Phí lời, ngươi là người của nhà thờ.
Cộng thêm việc ngươi biết ma pháp, bùa chú.
Biết được thân phận của ta, ngươi không phải là người bình thường.
Ta đoán không lầm, người chuyên phục vụ cho nhà thờ còn có nhiệm vụ..." - Nàng mặc dù không muốn chấp nhận sự thật nhưng buộc phải thừa nhận.
- "...Săn lùng...!Phù thủy?"
Lão ta phá cười.
-" Đúng đúng...Hay hay, xem ra cô bé có kinh nghiệm từng bị săn lùng nhờ.
Vậy ta không cần giải thích.
Cô bé có đáp án sẵn rồi."
Lão ta nói hết ý đồ của mình.
- " Mà ngươi có biết người bạn thân chí cốt bên cạnh ngươi không ?"
Người bạn..Khoan đã người lão đang nhắc...
- "Ngươi muốn gì ? Ngươi tốt xấu gì cũng là người của nhà thờ.
Người vô tội, ngươi không nên.
"
Nàng lo lắng cho Alex.
Hơn nữa, nàng thừa nhận trong thâm tâm của nàng có chút rung rinh gì đó với chàng trai bên cạnh líu lo bám nàng không ngừng.
Chẳng qua nàng tự dối lòng mình không thừa nhận thôi.
Khoan, giờ này tự nhiên rung động a......a...Cái này không hợp với bây giờ.
- " Haha...Cô bé không nhận ra tên đó khác thường sao ? Chơi nhiều năm cùng là người dị biệt nhưng lại không nhận ra ?"
Lão ta đứng trước mặt nàng ngồi chồm hồm nhìn nàng.
Tay chống cằm.
Nàng bị trói hết nguyên người, cả người nàng vô lực nằm bệt trên sàn nhà có ấn ma pháp.
Alex...Cũng có siêu năng lực ? Nhưng từ trước tới giờ.
Nàng chưa hề biết đến.
Nàng không nhận thấy.
Hình ảnh làn khói đen mờ mờ ảo ảo ở nhà Alex.
Căn phòng cuối dãy hành lang.
Alex không biết gì về nó hay là...Nhớ lại Alex hơi bối rối chỉ giới thiệu cho nàng vài căn phòng xung quanh nhưng riêng phòng cuối thì...!Nàng khá chắc chắn nó có liên quan đến cậu và là đáp án cho người đàn ông đang ngồi chồm hốm hỏi nàng trước mặt.
- "Alex cũng...là người đặc biệt giống như...tôi sao ? "
Nàng giả vờ hỏi, để xác nhận dù đã nắm chắc nhiều phần trăm Alex có vấn đề.
- "Ôi cô bé, cô bé chơi chung nhiều năm với thằng nhóc đó, thật sự không biết ? Hm..Ta nên nói gì giờ nhỉ ?
Thằng nhãi ranh ấy xém tí cùng tên quái vật kia giết chết tao.
Tao đã sống sót đến bây giờ.
Tao giờ thật may mắn vừa bắt mày làm con tin, mày là phù thủy quá hời cho tao.
Ha...ha...ha..."
Emily bất ngờ.
Alex là người siêu nhiên ?
-" Này cô nhóc xinh đẹp của ta.
Cô nhóc còn giá trị khai thác chẳng hạn như dụ thằng nhãi ranh đó đến đây.
Và xong rồi...Cả hai đứa chúng mày sẽ được tao tiễn xuống dưới hoàng tuyền.
"
Ông ta càng nói, nụ cười càng ngoạc ra.
Ông ta mới là ác quỷ.
- " Nhưng bọn ta chẳng làm gì ngươi.
"
Emily cố chống chế, khỉ thuật trong ma pháp nàng chẳng làm được mẹ gì cả.
Phép thuật nàng muốn biến ra là con số không.
- " Không cần thiết cái lũ quái vật chúng mày có làm bọn tao hay không ? Việc bọn mày khác biệt đã đe doạ tới sự yên bình con người bình thường chúng tao rồi.
"
- "Nhưng ông không phải là..." - Emily khó hiểu bản thân lão ta cũng biết sử dụng ma thuật vậy không khác gì người như bọn nàng.
Ông ta chợt cười lớn.
- " Cô bé, gia đình ta gốc là pháp sư hợp tác với nhà thờ cùng nhau.....Diệt trừ bọn man rợ ác quỷ như các ngươi.
Bọn ta trong thời đại mới này phải mai danh ẩn tích tránh hỗn loạn cho xã hội.
Chính phủ âm thầm ủng hộ bọn ta.
Đó là bắt và diệt trừ những kẻ rắc rối có dị năng đặc biệt để đảm bảo an toàn xã hội.
Cô bé hiểu chưa ? "
Emily cúi gầm mặt.
Pháp sư, lũ pháp sư.
Đối thủ không đội trời chung giới phù thủy các nàng.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Trái Đất này thật tròn.
- " Sẽ sớm thôi.
Tin nhóc bị bắt sẽ truyền đến tai thằng nhãi kia.
Ta rất mong chờ nên tiễn đứa nào xuống trước.
"
Ông ta phấn khởi đến mức, mái tóc của lão ban đầu được chải chuốt gọn gàng nay vì phấn khích muốn bắt gọn cả hai con cá vàng, tóc lão không còn ngay ngắn mà xù lên.
Con cá kia đang nằm trên thớt chỉ còn con cá rong ruồi bên ngoài kia thôi.
Lão ta khoái chí vừa đi vừa huýt sáo, biến mất khỏi tầm mắt Emily.
Nàng trầm mặt, Alex cậu đừng đến đây.
- " Roosevelt, con bị làm sao thế ?"
Chú chó có tuổi đang không ngừng chạy lanh quanh.
Chó nhà ta hướng đến cửa ngoài không ngừng chỉ tay, mặt vẻ gấp gáp muốn ra ngoài.
-" Con à, con vừa mới đi ra vệ sinh không lâu mà.
"
Hồng Thơ vuốt ve chú nhưng lòng bà nặn trĩu, Emily mấy tiếng rồi chưa thấy về nhà.
Roosevelt lắc đầu, chân càng đập cửa dữ dội.
Miệng lâu lâu tru lên.
Roosevelt biết cô chủ nhỏ bị mất tích.
- " Bà chủ...Bà chủ...!Tiểu thư, tiểu thư...!Con bé...!"
Bà Catherine hớt hải, mặt đỏ gấc chạy nhanh đến chỗ mẹ Emily.
Bà đưa máy đến cho mẹ nàng.
-" Chào bà Hansen, con gái của bà phát hiện mất tích.
Chỉ có chiếc giày cô bé trên hiện trường.
Chúng tôi gọi người nhà đến đây để phối hợp điều tra.
"
Âm thanh từ điện thoại bàng khiến Hồng Thơ bàng hoàng.
Con gái của cô.
Không thể.
Hồng Thơ khuy xuống.
- " Bà chủ, bình tĩnh.
Cô chủ nhỏ chỉ mất tích chưa đến một ngày chắc chắn sẽ tìm ra.
Bà chủ, mình cần giữ bình tĩnh đến đồn.
"
Bà Catherine lo lắng không kém.
Nhưng bà và bà chủ cần giữ bình tĩnh để tìm ra được tiểu thư Emily.
Roosevelt ngóc đầu nhỏ hướng về phía nhà thờ lớn nhất Paris, đôi mắt nhìn chăm chằm.
Cô chủ...
- "Emily...Mày tỉnh dậy đi.
"
Nàng bị tạt gáo nước lạnh.
Hừ, ban nãy nàng còn dư âm thuốc mê không chống chế được cơn buồn ngủ.
Giờ gọi nàng ra đây chuẩn bị hành xác tiếp.
Bóng dáng quen thuộc trong bộ đầm trắng, vẻ mặt thánh thiện - Diana.
- " Tao bất ngờ lắm.
Mày thân phận phù thủy khá khen cho mày chọn đầu thai một gia đình tốt số.
Nhưng mà có vẻ vận hạn của máy sắp kết thúc rồi.
Đừng lo, sẽ có tin tức tiểu thư nhà Hansen bị chết cháy vì tai nạn sẽ không ai nghi ngờ nhỉ ? "
Khuôn mặt Diana độc ác toát lên ý cười hả hê.
Cô ta chờ...chờ ngày chân chân chính chính để chà đạp Emily.
Con khốn đã cướp đi hết tất cả của cô ả.
Vận may cô ả từ khi bước vào cấp ba như dẫm phải bãi phân khiến cô ta tức tối.
Tất cả...là do mày, Emily Evan Hansen.
Diana từ từ bước đến, đôi mắt khinh khỉnh nhìn Emily không khỏi ghen tị.
Nhan sắc Emily cao hơn một bậc cô ả về khí chất.
Nghĩ đến đây, cô ả nghiến răng nghiến lợi.
- "Mày bây giờ khác gì con cá sắp chết không, Emily ? Mày có lời gì muốn nói trước khi trăn trối ? Tao sẽ được cha
Lipe tuyên dương tao.
Tao sẽ gỡ gác lại những quá khứ nhớ nhuốc kia.
Và cái gai là mày sẽ sớm thanh trừ.
Còn cái tên..."
Alex, Diana tức giận.
Tên đó không chừa cho cô ta chút mặt mũi.
Dù tiếc cho khuôn mặt đẹp trai đó sẽ chết dưới ngọn giáo tín đồ nhưng khó trách được, vì cậu là kẻ bị truy nã.
" Haha...Nhưng nếu không còn tao.
Mày chẳng là cái gì cả, Diana.
Mày vẫn bại vì vô số người tài năng không kém gì.
Dám cá mày sẽ ra tay, vu khống vì họ là người không bình thường nên mới giỏi hơn mày.
Thật nực cười, mày sẽ sống mãi dưới cái bóng thất bại nếu mày không nỗ lực mà chỉ dậm chân tại chỗ.
"" Con khốn kiếp ! Mày im ngay cho tao.
"'Bốp' - Emily lãnh trọn cú tát trời giáng vào mặt.
Nàng khẽ cười, nàng sẽ nhớ kĩ cú tát này, Diana - Chủ nhân cái tát.
Diana tức thở hồng hộc.
Hans cứ lúc nào nhắc đến Emily.
Có lần, Hans hẹn cha anh ta bàn chuyện hủy hôn với ả và quyết định ngày đẹp trời thích hợp liên hôn với nhà Hansen cưới con khốn kiếp này.
Ả đứng đằng sau cửa sao chịu cú sốc này.
Hans, anh phải là của tôi.
Đó là suy nghĩ Diana không ngừng hiện lên trong đầu ả.
- "Tiểu thư Diana, tội đồ Emily xíu nữa sẽ thanh trừng cô ta.
Tiểu thư đừng làm gì trên người tội đồ.
"
Một tín đồ nhanh chóng xuất hiện ngăn không cho Diana bạo phát lên người Emily.
Một lần nữa, cơ thể yếu ớt này một ngày không ăn, mắt tối dần.
Emily ngất xỉu.
- "Quạc...Quạc...!" - Con quạ đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy.
Sau đó vỗ cánh bay đi.
Từ sau khi mẹ của Diana dắt con gái đến nhà thờ.
Diana trong trang phục trường Marie Curie bắt mắt đưa đến gặp riêng lão Lipe.
Biết được cô ả học chung và ngồi cạnh bên Alex.
Bọn họ cần Diana khai thác.
Và rất nhanh biết được kẻ dị biệt - tiểu thư nhà Hansen.
- " Sẽ sớm thôi.
Như hai mươi năm trước, ả phù thủy kia...!"
Lão Lipe không ngừng lẩm nhẩm, chỉ có tên tay sai với mái tóc xù đặc trưng đang nhìn mãi hướng chiếc cọc bị cháy xém.