Cuộc Sống Nàng Phù Thủy Emily Lạc Vào Đô Thị


- " Này ! Nhóc muốn xông vào ? "
Kẻ hắc ám nhìn chằm chằm đám tín đồ bận áo choàng kín khắp cả người.

Trên tay cầm chuỗi thánh giá, lạ ở chỗ bọn họ chuộng màu nâu hơn màu trắng bạc.

Đứng ngoài nhà thờ lũ lượt kéo đông như tổ kiến.

Bọn họ bí mất thông qua căn hầm bí mật đến bãi đất trống, duy chỉ chiếc cọc gỗ chữ thập cùng với vô số củi chất thành đống.
Cái này...
- " Tôi thật sự không thể bỏ mặc cậu ấy.

"
Alex không còn trông vẻ ngây ngô ngày thường.

Đôi mắt cậu dần lạnh lùng nhìn đám người đang hô hào.
- " Vậy cậu muốn tôi xử lí đám đó trước hay tên kia ?"
Kẻ hắc ám hay kẻ bí ẩn, vô số lời để gọi hắn vì chẳng ai biết mạo danh lẫn ngoại hình thật đang dò hỏi.

Hắn ta biết người đang được nhắc đến là ai.

Vị hôn phu của Diana, kẻ cũng góp phần đưa Alex vào cái hố.

Nhìn anh ta ngoài đời hiền lành nhưng thật chất bản tính trong người dơ bẩn không kém cạnh.

Một kẻ sẵn sàng vứt bỏ khi người đó không còn giá trị sử dụng.
-" Tên đó dù ở thế giới cổ tích hay hiện đại.

Bản chất khó ngửi ấy vẫn khiến người ta chán ghét ngày nào.

Loyd, tên săn chúng ta là bà con dòng họ với Hans, tên là Christophe Beck Lloyd.

Biệt danh lão thợ săn tóc xù.

Gã ta và tên Hans bẩn thỉu như nhau.

Ngoài đời là học trưởng nhưng sau lại âm thầm gia nhập tổ chức diệt người dị năng.
Có lẽ anh ta cảm nhận Emily khác biệt từ lâu rồi nên mới tiếp cận.

Nhưng ta muốn cho tên Hans đó sống lâu một chút để xem xem anh ta múa rìu qua mắt thợ được bao lâu.

"
Kẻ hắc ám ngầm hiểu.

Con quạ từ đằng xa bay đến đáp vào cánh tay Alex.
- " Hoá ra có thêm con nhỏ thánh mẫu trong đó ? Emily bị bọn chúng trói? Thật quá quắt.

"
Cậu đè nén cơn thịnh nộ.

Cậu đứng đằng xa nhìn crush mình trong bộ đồ trắng bị áp giải ra ngoài sân.
- " Diệt trừ phù thủy...diệt trừ phù thủy...!"
Những âm thanh hô to của bọn họ.

Ánh mắt đầy phán xét không ngừng chĩa mũi nhọn về phía nàng.
Emily bị trói tay, đôi mắt nâu xinh đẹp kiên định nhìn về phía trước.
" Kiếp trước chết trên đống lửa, không lẽ kiếp này tái diễn lại.

Tên Fred chết dẫm, hắn ta còn bảo thế giới này hoà bình.

Hòà bình cái cù lôi.

Ta khó khăn lắm mới sống, không dễ gì mới có cơ hội sống.

Ta thật không can tâm.

"
Emily mím môi, nàng đang cố vắt óc suy nghĩ làm sao để trốn thoát khỏi đây nhưng tay chân nàng trói hết cả rồi.
Hơn nữa có tên Christophe ở đây.

Nàng trong cơ thể yếu đuối hơn ngày không bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể khó lòng mà thắng hắn nếu xài phép, huống chi ở đây có dân số đông.
-" Cha Lipe hãy giết chết ả đi.

Cô ta chính là mối đe doạ tương lai.

Cha phải tiêu diệt mầm tai hoạ này.

Con cam đam.

"
Diana cũng trong trang phục kín mít cả người.

Tay xâu chuỗi thánh giá màu nâu.

Đôi mắt xanh cô ả không còn trong trẻo, ngây thơ như trước, nó đã nhuốm màu sự ghen ghét lẫn đố kị.
- " Ha...ha...Tất nhiên con gái ta nói đúng.

Con bé kia cần phải diệt trừ.

Hôm nay có mặt đông đảo quan khách từ phương xa về Paris hội tụ.

Ta rất vui vì hôm nay mọi người hợp tác và cùng nhau thanh tấy tội đồ đang đứng trước mắt ở đây.

Mọi người, con bé này là một phù thủy.


Một phù thủy đã nhởn nhớ bên ngoài 16 năm.

Các vị, con bé này là con gái hậu duệ của ả phù thủy hai mươi năm trước kia.

Cô ta thật biết lựa cho con mình một môi trường tốt để tránh tai mắt chúng ta.

Cô ta đã cho con gái mượn xác hoàn hồn một gia đình giàu có.

Nhưng cuối cùng vẫn bị người của chúng ta phát hiện.

Ngài Christophe Beck Lloyd..." - Được một đoạn, lão tóc xù nay trang nghiêm chải chuốt uốn thẳng băng.

Ông ta đứng lên vẫy chào trong sự reo hò toàn bộ tín đồ sùng đạo, hay nói đúng hơn là những người chỉ theo lão Lipe.

(3°
Lão Lipe thấy đám đông đã dần im lặng, Chistophe yên vị chỗ ngồi.

Lão ta hằn giọng.

Đôi mắt già nua nguy hiểm xẹt qua Emily.

Hừ, con bé này xinh đẹp nhưng tiếc hôm nay cần phải thanh trừng.

Emily cảm nhận cỗ nguy hiểm mang đến cho mày, người khẽ chùn bước.
- " Này con bé tội đồ, mi không vào đúng vị trí.

Mi tính trốn ? "
Một tên trùm đầu kín mít, tay cầm roi quất vào người nàng.

Emily nghiến răng.

Mẹ nó, tên khốn không biết thương hoa tiếc ngọc.

Trên bục ngồi, Diana đắc ý.

Phải thế chứ, con khốn kiếp Emily cần phải hành xác nhiều hơn.
- "Này hỡi tội đồ lạc lối, mi còn lời lẽ để nói.

Ta cho ngươi giải thích, nếu ngươi chịu quay đầu.

Ta sẽ cho ngươi cơ hội sống và làm việc dưới trướng bọn ta, phục vụ người bọn ta.

Mi đồng ý ?
Cả đám đông đều đang dòm vào khoé miệng, khoé mép có vết thương.

Emily cười mỉa.

Tất nhiên là sẽ không có chuyện đó.
- "Này, hôm nay cha Lipe có công tác, hiện không ở trong điện thờ.

Kính các vị đi bữa sau.

Nay cha có công việc.
"
Một thực tập sinh đang không ngừng đuổi khéo những vị khách không mời.

Những con chiên ngoan đạo ngoan ngoãn im lặng rời về.

Duy chỉ...
'Rầm...Rầm...!' - tiếng va đập ngoài cửa nhà thờ.

Tên thực tập thở dài, không phải hắn ta đã nói rồi sao ? Hôm nay nhà thờ tạm ngưng hoạt động và cha Lipe không ở đây ( thực ra ông ta giờ này đang tra hỏi Emily ).

Hôm nay phải dùng biện pháp mạnh để đuổi đi.
_ " Chả phải tôi đã nói nhà thờ hôm nay không tiếp khách.

Cha Lipe đang...!"
Anh ta chưa kịp nói xong, một sinh vật lao vào.

Roosevelt đoán ngay chốc, cô chủ nhỏ nhà mình đang ở đây.
- " Này...Này...Con chó đâu ra vậy ? Mày...Mày xuống khỏi người tao.

Nhanh !"
Tên thực tập không ngừng vùng vẫy.

Roosevelt càng đắc ý, đè cái thân hình đô con nhiều hơn.

Cuối cùng, anh ta chịu không nổi mà ngất xỉu do dùng sức nhiều quá.

Trước khi ngất, anh ta nghĩ trong đầu, con chó này nuôi đến thành lợn à ? Nếu Roosevelt mà nghe được, chú chó nhà ta khuyến mãi vài ký mỡ đè nặng thêm.
- " Cha..Lipe...Tôi...!"
Ngoài cửa có thêm một người muốn vào.

Đó là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt đôn hậu trong bộ đồ
Công giáo.

Ông ấy bẽn lẽn nhìn xung quanh.
- " O..Sao nay nhà thờ vắng lạnh thế ?"
Người đàn ông lo lắng, đi vài bước bị vật dưới cản trở.

Ông ta ngước xuống, thấy một chú chó Golden ú na ú nần đang vẫy đuôi không ngừng, chú ý đến thân hình của nó đang ngồi trên người chàng trai cũng trong trang phục đền thờ đang nằm bất tỉnh.
- " Um...Chào...!"

Người đàn ông hiền từ, khẽ vuốt ve đầu Roosevelt.

Không biết ông ấy lấy đâu ra can đảm xoa đầu một chú chó.
Roosevelt chắc rằng người đàn ông trước mắt mình không hung hãn và xấu xa giống như cái tên chú vừa đè tên vừa rồi.

Roosevelt thích thú vẫy đuôi liên tục, dùng mỹ nhân kế.

Lấy đầu dụi dụi vào người đàn ông.

Người đàn ông siêu lòng, khẽ vuốt ve chú chó đáng yêu trước mặt.
- " Này Golden, ta để người này nghỉ ngơi xong ta tìm Lipe.

Ngươi ở lại canh chàng trai này nhé.

"
Người đàn ông để tên thực tập đang ngất xỉu nằm lên ghế ngồi.

Ông ta loay hoay tìm cửa vào trong.

Roosevelt nhìn tên bất tỉnh nhân sự trên ghế vừa nhìn người đàn ông đang vào sâu trong nhà thờ.

Quyết định sáng suốt đi theo người đàn ông trung niên.
Ở bên này đồn cảnh sát.
-" Tôi không chắc con của Madam đang ra khỏi quốc gia.

Theo báo cáo, không có thông tin nào cho thấy tiểu thư
Emily vượt biên ra nước ngoài.

Có lẽ tiểu thư bị bọn bắt cóc còn ở trong lãnh thổ quốc gia.

"
Nữ cảnh sát vừa ghi bản ghi chú, cô ta ngước nhìn đôi mắt đẫm ướt của Hồng Thơ.

Bà quản gia Catherine đang không ngừng lấy khăn dặm nước mắt mẹ nàng.
- " Bà chủ, bớt đau lòng quá độ sinh bệnh.

Tôi tin chắc rằng Chúa đang bảo vệ tiểu thư.

Xin bà chủ đừng lo lắng.

"
Bà Catherine không ngừng an ủi Hồng Thơ, lòng bà nóng như lửa đốt.

Rốt cuộc tiểu thư Emily là ai có lá gan bắt cóc.

Bầu trời đen che phủ kín không gian.

Tháng 11, mùa đông rơi tuyết.

Nhưng sao bà cảm thấy...Linh cảm không lành đang xảy đền cô chủ nhỏ.
' Choang' - tiếng ly vỡ vang khắp gian phòng.
Một người phụ nữ có mái tóc vàng uốn cong.

Đôi mắt mắt nhắm mắt mở.
- " Tại sao ? A.Tại sao ? Không hay rồi.

"
Nói đoạn, người phụ nữ chạy ra ngoài vội vã.
- " Belle, em bị sao vậy ?"
Thomas lo lắng nhìn người vợ đang hoảng hốt, hỏi.
- " Thomas à, người bạn trước kia của em...Huhu...Người bạn trước kia của em ngay khoảnh khắc giờ này bị bọn họ bắt hai mươi năm trở lại.

Hức…..hứ..Tất cả là tại tên khốn kiếp đó vẫn không tha cho bạn em.

Giờ...Em cảm giác sẽ mất thêm người thân nữa.

"
Belle vô thức ôm chặt ngực.

Thomas lo lắng đỡ vợ ngồi trên sofa.

Đôi mắt xanh của Bella nhìn khoảng không.

Bản thân cô cũng là người khác biệt, cô và người bạn là đôi bạn vui vẻ.

Chỉ là ông trời trêu ngươi.

Cô cảm thấy thật chua chát.

Emily, hậu duệ cuối cùng của cô ấy.

Belle hạ quyết tâm.

Cô phải bảo vệ con bé.
- " Anh à, giúp em lấy phi cơ riêng.

Em phải bay đến Paris.

Nhanh.


"
Thomas thấy sự nôn nóng trong mắt Belle.

Không trái lời, máy bay gia đình nhanh chóng được sắp xếp.
- " Dora, tớ hứa mà.

Tớ nhất định sẽ bảo vệ con bé.

"
Belle kiên định nhìn khoản hư không.
Emily bị trói trên cây cọc chữ thập.

Nàng nhìn đám đông tại đây họ reo giận dữ.
- " Thiêu chết ả ta đi, thiêu chết ả ta đi."
Nhìn cảnh tượng này Emily thật hoài niệm.
Lão cha xứ cáo già đang nhâm nhi hớp rượu.

Lão ta nghiến răng.

Được lắm ranh con, đây là kết quả mày dám chống đối tao.

Biết bao kẻ dị biệt lão ta xử như món đồ chơi, Emily không ngoại lệ.

Lão ta ta lệnh.
- " Christophe châm lửa.

"
Một bộ phận tín đồ cầm củi sẵn sàng để chất lên quanh chân cột Emily đang bị treo.

Christophe nhã hứng, ung dung lấy hột quẹt châm ngọn lửa trong chiếc hộp đựng sẵn đặt toạ ngay chính diện đối mặt nàng.

Hắn ta lấy cây đuốc trống không châm lửa vào.
' Bừng ' - âm thâm ngọn đuốc sáng lên.
- " Một âm thanh thật tuyệt vời phải không, tiểu thư Emily ? "
Chistophe châm chọc, nụ cười đểu cáng không tốt lành cho cam.

Lão ta vui sướng vì hôm nay đích thân giết chết phù thủy con.
-" Emily, nhóc làm ta hoài niệm ghê.

Ta từng xém rung động với một ả phù thủy cũng kiêu kỳ không kém cạnh gì nhóc.

"
Một phù thủy ? Emily ngước mặt lên.

Thế giới này thật sự tồn tại phù thủy ? Ở kiếp trước thời Trung Cổ chỉ còn nàng.

Sao...!Không đợi Emily tiêu hoá hết lời lão ta nói vừa rồi.

Christophe chậm rãi kể.
-" Gần hai mươi năm trước, có một cô gái xinh đẹp tuyệt vời với mái tóc đen tuyền.

Cô ta từng làm báo chí chấn động với vô số thành tích thần kì cứu người chết đi sống lại.

Không những thế cô ta rành các loại chế tạo độc dược và thành công tiễn những kẻ xấu xa thối nát vào chầu trời trong thời kì xã hội Paris biến động với vô số chính sách mới.

Cô ta là con gà vàng của chính phủ.

Nhưng lại là mối đe doạ bọn ta.

Nhưng cô bé biết không...!Khi đó ta khá trẻ.

Ngoại hình tuấn tú, giao tranh cô ta nhiều lần hơn thua.

Dần dà, bọn ta có mối quan hệ mập mờ không hề hay biết...!"
Christophe cần ngọn đuốc vừa kể vừa gần đến chỗ Emily, lão ta giơ ngọn đuốc hoe huẩy trước mặt nàng.
-" Lúc đó ta đã nhận lệnh từ gia đình, vì dẫu sao gốc gác là một pháp sư.

Đương nhiên không chấp thuận một phù thủy chiếm trọn, thao túng quyền lực.

Cô ta cần diệt trừ.

Mặc dù ta không nỡ nhưng ta vẫn phải chấp thuận nhiệm vụ.

Và sau khi ta thành công, cha Lipe hứa sẽ trao cho ta vị trí nhiều người đáng mơ ước.

Thế là điều kì diệu, ta được cô ta dẫn về quê hương ra mắt như những cặp tình nhân chuẩn bị cưới, đó là một thế giới kì lạ.

Ta có thể đoán chắc rằng nó như cổ đại.

Vương quốc đó gọi là gì ấy nhỉ, Assume? "
Emily rùng mình.

Không đúng, xứ sở đó chỉ có mình nàng biết.

Lão ta là cái quái gì thế? Nàng trợn mắt nhìn
Christophe thao thao bất tuyệt, Emily càng ngạc nhiên hơn.

Nàng nhận tin sét đánh.
" Sau đó, ta cùng cô ả trải qua những ngày tháng êm đềm.

Ta sau một thời gian, ta phát hiện.

Cô ta sợ nhất, lấy một con dao bạc nhuốm nước thánh đâm vào tim ả.

Bởi cô ta và ác quỷ mà tổ tiên từng giao hẹn.

Nếu kẻ nào sử dụng dao bạc, nước thánh hoặc lửa thiêng.

Điều đó gây bất lợi cho phù thủy và có thể gây chết người...Và rồi, cô ta chết...Dưới ngọn giáo bạc nhuốm nước thánh mà ta đã chuẩn bị từ lâu.

Đám pháp sư nhân cơ hội ngàn năm xấu xé các thế lực cô ta.

Và rồi, giới phù thủy chính thức sụp đổ.

Thật không ngờ ta nhận câu hỏi cô ta...!"" Christophe, chàng...chàng có từng yêu ta...một giây phút nào chưa ? "Đôi mắt vàng xinh đẹp ngấn lệ, nữ phù thủy bị vô số ngọn giáo bạc ghim vào người đang lê lết thân tàn ma dại trước mặt người đàn ông mà cô yêu sâu đậm - Christophe Beck Lloyd.

Hắn ta nhíu mày, dặn lòng xuống.


Không được để ả phù thuỷ này mê hoặc.
- " Yêu ? Một phù thủy độc ác hại nước hại dân mà cũng xứng ? Ta là gián điệp nằm vùng lâu năm mà ngươi không biết.

"
Nữ phù thủy đau khổ, tinh thần suy sụp.
- " Báo cáo, một phù thủy đã xổng mất thưa ngài.

"
Một lính canh hốt hoảng chạy đến.
- " Xổng mất ? Bọn mi làm ăn kiểu gì ? Không phải tao đã dặn như thế nào rồi sao ? "
Ánh mắt hắn ta tối sầm lại.

Tên lính canh bị nhấc bổng trên không trung bởi lực vô hình.
- " Xin ngài...Xin ngài...tha mạng cho tiểu nhân...Một đứa bé...Một đứa bé phù thủy ma lanh...nó đã trốn thoát...Thần hứa sẽ bắt sống nó về..,Ặc..Ặc...!"
Về sau, gã người lính dần nghẹt thở đến nơi.
- " Một đứa bé ?"
Christophe hứng thú nhưng nữ phù thủy nghe xong, đồng tử co giãn.

Cô sợ hãi hét lên.
- " Christophe ! Không được...!Chàng tuyệt đối không...Chàng ghét ta cỡ nào cũng được...Nhưng con bé...Con bé là con gái chàng...Máu mủ của chàng...!"
Nữ phù thủy vừa nói vừa uất ức khóc nghẹn.

Nhưng hắn ta chẳng hề hấn hay động tâm.
" Đứa con, thật sự là sỉ nhục trong cuộc đời ta.

Vốn dĩ ta chỉ muốn giết ngươi.

Ăn ở với ngươi chỉ là kế dài lâu, nhưng...Ta lại lòi ra một vết nhơ.

Đáng lẽ đứa bé đó không nên tồn tại.

""Chàng...!Quá máu lạnh...!Con ruột...Chàng không tha...Tất cả tình cảm, TA ĐÃ ĐẶT SAI NGƯỜI...!"Nước mắt chảy dài xuống, nữ phù thủy bèn niệm chú, sử dụng thuật chú cuối cùng ném thẳng vào người gã.
- " Dora, ngươi...Ngươi đã niệm chú gì vào người ta...A...a...a...Cả người ta đau như kiến cắn.

Dora, con ả phù thủy độc ác nhà cô !!!! "
Nữ phù thủy nhìn người đàn ông mình yêu đang gào thét, cả người gã đang dần biến đổi.

Mái tóc hắn ta ngày thường tự hào giờ thưa dần.

Christophe đâm nốt ngọn giáo chưa sâu vào cơ thể Dora, khiến cô chao đảo ngã xuống.

Còn hắn rời khỏi hiện trường.
- " Hức...Hức..Mẹ..."
Một đứa bé sợ hãi núp trong góc khuất nãy giờ mới dám lò ra.
- " Mẹ ơi, con sẽ chữa trị cho mẹ.

Mẹ...!"
Đứa bé mếu máo.
-" Con à, chạy đi.

Bà ngoại con và mẹ không xong rồi.

Con đi đi...Chạy nhanh, quân lính truy lùng càn quét sẽ tới đây mất.

"
Dora chảy máu khoé môi, cô rất đau khổ không thể nào gắng sức được hơn, cô hi vọng con gái nhất định phải sống...Phải sống tốt.
- " Mẹ...Con tuyệt đối không bỏ mẹ đâu...Mẹ..Mẹ làm gì vậy ?"
Dora dùng phép lần nữa tạo thuật an toàn đưa cô bé rời đi.

Lâu đài hắc ám của phù thủy dần nhuốm lửa bao trùm khắp nơi.

Cô bé sợ hãi nhìn những người chiến binh ngoài kia xông vào chém giết người thân của cô bé và cướp hết tài sản, các giá trị thuật chú mà tỏi tiên để lại.
- " Tiểu thư, có biết vì sao mái tóc ta xù như ổ rơm không? Vì con ả đáng chết ấy, con ả đó đã ếm vào thuật chết người vào ta.

Cũng may, nó chỉ tổn hại đến da đầu, ta dù chữa trị cũng chỉ có mái tóc xấu xí chết tiệt này làm xấu mỹ quan của ta.

Ta không còn mái tóc tuyệt đẹp mượt mà trước đây ta tự hào.

Lí do ta không cưới được cô vợ do con ả phù thủy đáng chết hàng vạn lần ấy.

Đáng lẽ ta nên ném mũi bạc vào mặt cô ta.

"
Christophe chỉ thấy Emily trầm lặng.

Lát sau, nàng toé lên đôi mắt hận thù.
- " Christophe, ông nên chết đi.

"
Nói xong, tất cả mọi người bất ngờ.

Ngay giây sau, cả người bọn họ như có con gì chọc ngưới ngoáy hết cả người.
Ngay cả lão Lipe đang không ngừng giãy dụa lăn qua lộn lại.

Còn Christophe chật vật nghiến răng.
- " Sau nào, các ngươi tưởng ta dễ bắt nạt lắm hả ? Ta không xài chú được thì ta xài dược được.

Nhân lúc các người canh gác không chú ý.

Ta đã âm thầm ra đằng sau chỗ nước uống và rải khắp ly nước các ngươi đang uống vào là loại dược khiến người khác ngứa đến chết.

Dù có gãi trăm lần cũng không bớt hơn.

Sao cảm giác như thế nào, Christophe ? Hay ta có thể gọi ông là người cha cầm thú mà ta từng căm hận kiếp trước ?"
Christophe kinh ngạc.

Emily cười hả hê, giây trói dần nới lỏng.

Nàng nhẹ nhàng trực tiếp đến trước mặt gã.
- " Phải, tôi chính là đứa bé mà kiếp trước.

Ông coi đó là vết nhơ giờ đang xuất hiện đây.

Ông yên tâm, chính tay tôi sẽ tiễn ông như cái cách ông đã làm với mẹ.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận