Hà Hoa và Sở Phong Thu đến trên trấn đi tửu lâu đưa rau trước, sau đó lại đi mua này nọ, vừa vặn thừa dịp hôm nay có xe trâu, liền toàn bộ dầu, muối, tương, dấm chua, đường mỗi thứ mua một ít, bột mì cũng mua không ít, còn đi tiệm điểm tâm mua vài loại điểm tâm, lúc này đi mua bông cùng vải, tính toán cuối cùng lại mua thịt.
Hiện tại trong tay có tiền, thời tiết vừa mát mẻ, Hà Hoa liền mua thêm một ít vải, mua cho cả hai vợ chồng bọn họ cùng mẹ chồng, lại mua cho Trương Xuyên, Lý Hương Chi còn có Trương Đại Khuê một phần, không chỉ có vải, còn mua bông, quần áo mùa thu cùng mùa đông đều có thể làm.
Ông chủ tiệm vải vừa thấy Hà Hoa mua nhiều thế, thật cao hứng, chẳng những miễn số lẻ, còn đưa cho nàng không ít vải lẻ.
Vải lẻ này cũng đáng tiền, bởi vì bên trong có một chút tơ lụa nhỏ, vải vụn, may lại phí chút công sức nhưng cũng có thể làm ra một ít thứ, tự nhiên không có khả năng tặng không cho người.
Hà Hoa vô cùng cao hứng nhận lấy, nghĩ sau khi trở về sẽ tự tay làm một ít đồ chơi cho bé con trong bụng.
Ra khỏi tiệm vải, Hà Hoa đói bụng, hiện tại nàng rất hay đói, một ngày hận không thể ăn mười bữa, cho nên cũng không chờ nàng nói, Sở Phong Thu đã biết nàng đói bụng, mang nàng đi ăn mì vằn thắn.
Chỗ đó là một cái sạp trên đường, hai người gặp được Triệu Kim Nguyên.
Hiện tại Triệu Kim Nguyên ăn mặc đã hoàn toàn giống một người trên trấn, rất vui vẻ, bất quá sau khi nhìn thấy Sở Phong Thu và Hà Hoa biểu cảm liền cương cứng, nhất là khi thấy bụng Hà Hoa đã nổi to, ánh mắt kia khống chế không được nhìn chằm chằm trên bụng nàng, giống như muốn xem thấu bụng Hà Hoa.
Sở Phong Thu mất hứng, nhưng cũng không muốn nói chuyện cùng người này, hắn không muốn để cho Hà Hoa lại cùng người kia có cái gì liên lụy.
"Hà Hoa, nàng sắp sinh sao?"
Triệu Kim Nguyên vẫn là không nhịn xuống được, há mồm hỏi, ánh mắt hắn rốt cục dời khỏi trên bụng Hà Hoa, nhìn gương mặt Hà Hoa, thấy gò má nàng hồng nhuận, khí sắc rất tốt, so với thời điểm lần trước hắn nhìn thấy nàng còn tốt hơn, trong lòng không biết là cái tư vị gì.
Hắn nghĩ sau khi nàng xa mình cuộc sống rất tốt, mà hắn nếu không vì tiền đồ vứt bỏ nàng, hiện tại người phụ nữ này bởi vì thành thân mà hạnh phúc, sắc mặt như hoa mùa xuân hẳn là vợ hắn, mà đứa bé trong bụng nàng cũng hẳn là của hắn……
Hà Hoa khinh bỉ nhìn Triệu Kim Nguyên, nghĩ người nọ là ngại nàng sống thật tốt sao? Không biết lấy quan hệ trước kia của bọn họ, hiện tại loại thời điểm này nên tị hiềm sao? Nếu nàng không phải gả cho tướng công tốt, nếu đổi thành một người đàn ông khác, trong lòng không có một chút cao hứng, nói không chừng sẽ mắng chửi người, đánh người!
Hà Hoa nói với Sở Phong Thu: "Phong Thu, đánh xe mau đi, ta nghe được chó điên kêu, làm khó chịu quá!"
Ánh mắt Triệu Kim Nguyên buồn bã, nghĩ Hà Hoa không còn là Hà Hoa lúc trước nữa, nàng hận chính mình a, lại mắng hắn là chó điên!
Sở Phong Thu nghe Hà Hoa nói xong trong lòng vừa cao hứng vừa có chút khó chịu thay Hà Hoa.
Cao hứng nàng vô tình như thế đối với Triệu Kim Nguyên, nghĩ rằng nàng có thể vô tình như vậy chắc là do bị tổn thương thành bộ dạng này, liền càng chán ghét Triệu Kim Nguyên.
Lạnh lùng liếc hắn một cái, dùng roi quất con trâu một phát để cho nó đi nhanh hơn.
Triệu Kim Nguyên nhìn chiếc xe trâu chở Hà Hoa đi xa, mới thở dài, chậm rãi đi về.
Sở Phong Thu và Hà Hoa đều không có nói gì, nói gì cũng đều vô dụng, bọn họ thật sự đều làm như vừa rồi gặp phải một con chó điên.
Đến sạp vằn thắn, Sở Phong Thu đem xe trâu ngừng lại, đỡ Hà Hoa tìm chỗ gần xe trâu rồi ngồi xuống, gọi hai chén vằn thắn.
"Thật sự khéo, không nghĩ tới ăn một bữa cơm còn có thể gặp được người quen nơi này."
Triệu Kim Bảo và Dương Thạch Đầu cùng đi tới, hai người tìm một cái bàn trống ngồi xuống, gọi hai chén vằn thắn, nói chuyện là Triệu Kim Bảo, Dương Thạch Đầu không hé răng, hắn sợ Sở Phong Thu, càng sợ Hà Hoa, đến bây giờ hắn còn nhớ một nhát dao chặt củi của Hà Hoa đó!
Sở Phong Thu và Hà Hoa cũng không trả lời Triệu Kim Bảo, chỉ nhìn đối phương, trong lòng đều có một ý tưởng: Sao lại gặp được một con chó điên nữa?
Trong lòng Hà Hoa có chút buồn bực, muốn ăn bữa cơm đều ăn không thoải mái, kẻ thù ngồi bên cạnh, còn cười chủ động chào hỏi ngươi, vừa thấy khiến cho người ta cảm thấy tâm hoài bất quỹ (lòng dạ bất chính, không ngay thẳng, có âm mưu), sao có thể ăn một cách thư thái? Nếu không phải ông chủ sạp vừa vặn bưng bát vằn thắn lên, nàng nhất định phải lôi kéo Sở Phong Thu chạy lấy người.
Hiện tại trong bụng nàng có bảo bối cũng không muốn hành động theo cảm tính.
Triệu Kim Bảo thấy Sở Phong Thu và Hà Hoa ngay cả nhìn cũng chưa nhìn nàng ta, coi nàng ta như là không khí, biến sắc, vốn trong lòng còn có chút do dự có nên động thủ hay không, hiện tại xem như hạ quyết tâm.
Triệu Kim Bảo bị Khúc Hồng Bố kích động, hôm nay mới lên trấn, ngay cả tửu lâu Hương Khách Lai cũng chưa đi, liền luôn luôn đổi tới đổi lui ngay chỗ bán vài thứ lặt vặt ở trên trấn, muốn đụng phải Sở Phong Thu cùng Hà Hoa, cố gắng tìm kiếm cơ hội xuống tay.
Nàng ta còn sợ Sở Phong Thu không ăn điểm tâm, nếu như vậy không có cơ hội xuống tay, kết quả thật đúng để cho nàng ta ở trong này gặp được mấy người Sở Phong Thu.
Xem Sở Phong Thu và Hà Hoa ngồi đối diện cùng nhau, dáng vẻ cười hạnh phúc, nàng ta sẽ không tự chủ chạy tới chào hỏi, kết quả lại không được đáp lại, nhìn thấy ánh mắt mấy người cũng cùng ăn bên cạnh nhìn nàng ta, nàng ta thẹn quá thành giận, vốn sợ hãi ở trong này động thủ sẽ bị phát hiện, một chút khiếp đảm cũng bị lửa giận đốt hết sạch.
Nếu không có mang thai, Hà Hoa cũng không phiền ngồi bên cạnh người đáng ghét, nói không chừng còn có thể chọc đối phương tức điên lên, nhưng hiện tại bụng nàng rất lớn, cũng không có tâm tình kia, cho nên muốn ăn xong mau rồi đi, đương nhiên, ánh mắt nàng cũng thường thường lặng lẽ đánh giá Triệu Kim Bảo, đề phòng nàng ta làm chuyện xấu gì.
Thực không oán Hà Hoa đa tâm, có Khúc Hồng Bố Tôn Lan Thảo – hai đầu óc không bình thường kia cứ hay nghĩ tính kế nàng, hiện tại nàng đã có thói quen đề phòng người khác, kết quả lần đề phòng này đúng là phòng không sai.
Hà Hoa cảm thấy Dương Thạch Đầu không có vấn đề gì, thành thành thật thật ở nơi đó ăn cơm, Triệu Kim Bảo đã có chút đứng ngồi không yên, ánh mắt hướng về phía nàng nhìn vài lần, nàng quay mặt nhanh mới không để cho Triệu Kim Bảo phát hiện nàng đang quan sát nàng ta.
Trừ bỏ chuyện này, nàng còn phát hiện tay Triệu Kim Bảo luôn hướng vào trong tay áo sờ sờ, sờ một hồi, biểu cảm trên mặt liền biến đổi.
Hà Hoa nghĩ nàng ta đang sờ cái gì vậy?
"Nàng cứ ăn cơm đi, ta nhìn chằm chằm cho."
Sở Phong Thu nhỏ giọng nói với Hà Hoa, nghĩ mau ăn xong rồi đi, vợ ngồi ở chỗ này ngay cả ăn một bữa cơm đều ăn không ngon, còn không bằng về nhà.
Hà Hoa cười gật gật đầu, tốc độ ăn cơm nhanh hơn.
"A! Có chuột!"
Đột nhiên Triệu Kim Bảo hét lên một tiếng, nhảy dựng lên, hắt hết chén đĩa trước mặt, ném trước mặt Dương Thạch Đầu, hắt ướt hết cả người hắn.
Dương Thạch Đầu cũng nhảy lên, nhưng còn không quên đem chén trong tay cũng bưng lên, sợ canh trong chén đổ ra ngoài.
Triệu Kim Bảo kêu to như vậy, người ăn cơm bên cạnh cũng bị dọa, có đứng lên nhìn nhìn ở dưới chân dưới bàn, có ngồi nâng chân lên.
Liền một lát như vậy, quán nhỏ vốn đang tính náo nhiệt xem như thật sự náo nhiệt.
Hà Hoa từ một khắc kia Triệu Kim Bảo thét chói tai, nhảy lên thần kinh liền căng thẳng, có một loại cảm giác "Nàng ta quả nhiên là người thích quậy ra chuyện", bản năng liền phòng bị.
Bàn của Triệu Kim Bảo tuy rằng kề bên hai người Hà Hoa, nhưng nàng ta cũng không có ngồi kề bên Hà Hoa, nhảy nhảy như vậy liền nhảy đến bên người Hà
Hoa, bất quá nàng ta không gặp được Hà Hoa, bởi vì Sở Phong Thu đã sớm bảo vệ Hà Hoa.
Mục đích của Triệu Kim Bảo là thả thuốc trong chén Hà Hoa.
Bởi vì bàn Hà Hoa kế bên, Triệu Kim Bảo nghĩ chính mình chỉ cần chạy qua, làm bộ ném tới cái bàn bên cạnh, dùng thân mình chắn lại, thuốc nàng ta cầm trong lòng bàn tay thực dễ dàng có thể thả vào trong chén Hà Hoa, khẳng định sẽ không bị người khác phát hiện.
Nàng ta nhìn kỹ góc độ mấy người Sở Phong Thu đứng khẳng định nhìn không được động tác mới làm của nàng ta, động tác cũng rất nhanh, tim nàng ta đập lợi hại, nhưng cũng nhịn không được tự ủng hộ cho chính mình.
Triệu Kim Bảo đang nghĩ tới giả bộ áy náy bồi cái không phải với hai người Hà Hoa, sau đó khuyên Hà Hoa tiếp tục ăn bát vằn thắn này, chỉ cần đến buổi tối,
Hà Hoa khẳng định phát bệnh, đến lúc đó buổi tối khuya xem bọn họ có vội không! Nàng nghĩ tới tình cảnh Hà Hoa lúc đó trong lòng cao hứng, chính là
không đợi nàng há mồm, đã bị người cầm chặt cổ tay.
"Sở Phong Thu, ngươi làm gì?!"
Triệu Kim Bảo phát hiện cầm lấy tay mình là Sở Phong Thu, có chút giật mình, nghĩ Hà Hoa còn ở bên cạnh, hắn liền dám đến cầm cổ tay của mình, còn vẻ mặt hung ác, chẳng lẽ là phát hiện cái gì? Lại nhìn thấy hắn cầm ngay tay thả thuốc của mình, hiện tại trong lòng bàn tay còn dính thuốc bột, nàng ta liền khẩn trương, vội vàng nắm chặt tay.
"Ngươi mau buông ra, làm vậy giống bộ dáng gì nữa? Vợ ngươi đang ở đây! Chồng ta cũng ở bên cạnh!"
Triệu Kim Bảo dọa Sở Phong Thu.
Dương Thạch Đầu đang ăn vằn thắn trong tay mình, vừa thấy đây là có chuyện gì? Thế nào Sở Phong Thu còn nắm lấy cổ tay vợ của mình? Cho là hắn đã chết sao?! Hắn cầm chén đặt xuống đi tới muốn ồn ào, lại bị một ánh mắt của Sở Phong Thu liền bị dọa chân mềm nhũn, lại nhìn Hà Hoa ở bên cạnh cười như không cười, lại lui một bước.
Triệu Kim Bảo tức giận, nghĩ mình thực mệt a, gả cho một gã nhu nhược như vậy! Nàng ta muốn thoát thân, muốn khóc lóc om sòm nói Sở Phong Thu vô lễ với nàng ta, bất quá còn chưa có há mồm, đã bị Hà Hoa nói cho dọa câm.
"Triệu Kim Bảo, ngươi bỏ cái gì trong bát ta hả? Chồng ta cầm lấy tay ngươi xem, vô lễ cái gì? Ngươi lại kêu, vậy đem ngươi đưa đến nha môn đi! Ông chủ, có người ở trông sạp của ông dùng thủ đoạn thấp hèn này, ông còn chưa tới hỗ trợ sao? Cho vợ ông đến đây đi! Mở tay nàng ta ra, xem xem trong lòng bàn tay nàng ta có cái gì? Cũng không biết có thể độc chết người hay không!"
Hà Hoa cũng không muốn để cho Sở Phong Thu cứ cầm tay Triệu Kim Bảo, cho nên kêu bà vợ ông chủ vừa thấy là biết có khí lực đi tới.
Mọi người vừa nghe Hà Hoa nói xong liền phát hoảng, đều nhìn về phía tay Triệu Kim Bảo, cũng không có người cảm thấy Sở Phong Thu cầm lấy tay Triệu Kim Bảo có cái gì không đúng.
Người ta là đang bắt kẻ yếu hại vợ hắn mà, đổi thành bọn họ cũng phải nắm chặt hơn! Có người nói Sở Phong Thu nắm chặt hơn chút, đừng làm cho người chạy.
Ông chủ sạp vừa nghe Hà Hoa nói cũng nóng nảy, sạp của ông ta bán đồ ăn, nếu người ta ăn ở sạp của ông ta sau đó gặp chuyện không may, còn không phải ông ta chịu trách nhiệm? Cho nên trong lòng hận chết Triệu Kim Bảo, vội vàng nói vợ ông ta đi bắt Triệu Kim Bảo!
Vợ ông chủ sạp chạy tới bất chấp tất cả, trước cầm lấy bàn tay đang nắm kia của Triệu Kim Bảo, khí lực lớn như muốn bẻ gãy cổ tay Triệu Kim Bảo, sau đó khi
Triệu Kim Bảo kêu gào thê thảm cầm luôn cái tay kia đang bị Sở Phong Thu giữ chặt, kéo hết về phía sau, một bàn tay liền nắm chặt hai cánh tay, sau đó một bàn tay liền kéo đầu ngón tay của Triệu Kim Bảo ra.
Triệu Kim Bảo càng gắt gao nắm chặt tay, bà ta lại càng cảm thấy trong lòng bàn tay này khẳng định có thứ gì, cho nên dùng thêm một chút lực, dùng muốn kéo ngón tay Triệu Kim Bảo làm cho trong lòng bàn tay Triệu Kim Bảo lộ ra.
Bên trong lòng bàn tay Triệu Kim Bảo còn lưu lại một ít bột phấn, bị người thấy rành mạch.
Mọi người lập tức kêu la, nói không nghĩ tới Triệu Kim Bảo thật sự giống Hà Hoa nói như vậy, ả này lá gan cũng quá lớn, cư nhiên tại nơi nhiều người như vậy bỏ thứ gì vào trong bát người khác, không cần phải nói, vừa rồi nàng ta la hét có chuột cũng là dọa bọn họ.
Tất cả mọi người đều tức giận.
Triệu Kim Bảo nói: "Trong lòng bàn tay ta có chút bột phấn thì như thế nào? Liên quan gì tới các người? Buông ra ta!"
Hà Hoa nói: "Ta nhìn thấy ngươi thả gì đó trong bát của ta, đã thả, cho nên trong lòng bàn tay ngươi chỉ còn lại có bột phấn này.
Chỉ cần để cho người trong nha môn tra xem bột phấn trong lòng bàn tay ngươi cùng thứ bỏ trên trong bát kia có giống nhau không, là được."
Triệu Kim Bảo vừa nghe Hà Hoa muốn cáo quan, bỗng chốc bị dọa chân mềm nhũn.
Đầu năm nay phụ nhân bị bắt vào huyện nha là chuyện thực mất mặt, hơn nữa chuyện này nàng ta khẳng định cũng bị quan nhốt vào trong lao, vậy khi nàng ta trở ra, thanh danh cũng không dễ nghe!.