Thời tiết khá mát mẻ, đứa bé trong bụng Hà Hoa đã đến tháng, Sở Phong Thu và Thương thị đều thật cẩn thận thời khắc chuẩn bị.
Thương thị cũng từng sinh con, nhưng vẫn chào hỏi xong với bà mụ trong thôn, đến lúc đó kêu thì đến ngay.
Mấy người Trương Xuyên cũng chú ý, Lý Hương Chi lại chạy tới bên này mỗi ngày, nghĩ nếu khuê nữ ban ngày sinh con bà cũng có thể ở bên cạnh giúp một tay.
Hà Hoa cũng khẩn trương, hai đời lần đầu tiên sinh con, nghĩ lập tức sẽ có một tiểu sinh mệnh đi ra từ trong bụng mình, về sau sẽ giống tiểu manh chậm rãi lớn lên, giọng nói mềm yếu kêu mẹ, nàng liền chờ đợi không được, nhưng lại có chút khẩn trương, ở cổ đại này sinh con rất gian nan a, sinh con một lần chính là đi quỷ môn quan một chuyến, đối với Hà Hoa xuyên không đến mà nói, thật có chút sợ hãi, sợ mình sinh con xong liền lại rời đi thế giới này.
Trong bầu không khí chờ đợi lại khẩn trương này, ở một ngày giữa trưa ánh mặt trời sáng lạn, tiểu bảo bảo trong bụng Hà Hoa rốt cục muốn đi ra.
Từ lúc Hà Hoa vừa nói muốn sinh, trong nhà liền một trận rối ren, Sở Phong Thu chạy tới kêu bà mụ, Thương thị để cho Lý Hương Chi cùng Hà Hoa, mà bà đi nấu nước sôi.
Bà mụ rất nhanh đã tới rồi, thấy Hà Hoa nằm ở trên giường trong nhà, dưới người còn một lớp chăn cũ, trong lòng nghĩ nhà này thật đúng là đau Hà Hoa, ở nhà người bình thường, con dâu sinh con đều đem giường chiếu cuốn lên hết, phía dưới đều là cỏ khô, có thể lót một mảnh vải rách đã tốt lắm rồi.
Lại nghe
Thương thị và Sở Phong Thu liên tiếp nói bà nhất định phải cẩn thận đỡ đẻ cho Hà Hoa, đến lúc đó không thiếu được tiền tạ lễ, thậm chí Thương thị trước tiên đưa vài đồng tiền vào tay bà, bà lập tức liền cao hứng, vỗ ngực nói nhất định để cho Hà Hoa thuận thuận lợi lợi sinh con!
Lý Hương Chi nhìn hành động của Sở Phong Thu và Thương thị, trong lòng nghĩ tính ra không đem khuê nữ gả sai người, liền ngóng trông khuê nữ có thể bình an sinh con, đến lúc đó một nhà sống hoà thuận vui vẻ.
Không lâu sau, Trương Xuyên và Trương Đại Khuê cũng tới rồi, thời điểm Sở Phong Thu đi tìm bà mụ gặp thím Điền, nhờ bà đi Tôn Vương thôn báo tin, cho nên hai cha con này mới đến nhanh như vậy.
Trương Xuyên và Trương Đại Khuê đến cũng không giúp được cái gì, chỉ có thể đứng ở bên ngoài lo lắng suông.
Thím Điền và vợ Loan Mộc có thể giúp chút việc, tất cả mấy chuyện nấu nước, đổ nước, nấu bát mỳ cho Hà Hoa linh tinh đều là các nàng làm.
Hà Hoa cảm thấy sinh con rất đau, trong lòng nghĩ vật nhỏ này về sau nếu dám nghịch ngợm, nàng nhất định sẽ thu thập bé, để cho bé biết mình vì sinh bé mà từng chịu tội.
Bất quá nàng nghĩ đến lúc đó phỏng chừng liền không nỡ đánh, vậy thu lại hết toàn bộ quần áo, đồ chơi xinh đẹp của bé, để cho bé biết sự lợi hại của mình!
Trong đầu Hà Hoa đang miên man suy nghĩ, nghĩ tới khuê nữ nho nhỏ đáng yêu, trên mặt lộ ra ủy khuất, còn nói với mình "Mẹ, con sai rồi", không khỏi cười ra tiếng.
Lý Hương Chi tức giận nói: "Đứa nhỏ này! Này đến cùng là đau hay không đau? Còn có tâm tư cười! Thật sự là làm cho người ta sốt ruột!"
Vợ Loan Mộc cười nói: "Biết cười là chuyện tốt, chứng tỏ khí lực còn nhiều nha! Nhanh, Hà Hoa cắn cái khăn này đi, nhưng đừng cười nữa, cười liền không ngậm được khăn."
Hà Hoa vội vàng cắn khăn vừa đưa tới, nàng cảm thấy cười bụng càng đau, cũng không dám cười nữa.
Hà Hoa cười thế nhưng làm cho mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, cũng không có khẩn trương như trước.
Đứa nhỏ này vẫn là đau lòng mẹ của mình, không đem Hà Hoa ép buộc thời gian quá dài, trời còn chưa tối, bé liền đi ra!
"A! Là một thằng nhóc! Xem rất khỏe mạnh này! Cũng thật đáng yêu!"
Bà mụ vừa thấy là một đứa bé trai, lập tức cao hứng kêu lên, ở đây bà mụ đều thích đỡ đẻ con trai, vì vậy chỉ cần không phải trong nhà đã có nhiều con trai đang trông mong khuê nữ, mặc kệ có phải thai đầu hay không, sinh con trai khẳng định đều sẽ cao hứng, tiền tạ lễ cũng sẽ nhiều hơn, người ta cũng sẽ hay tìm bà đỡ đẻ hơn, bởi vì bà đỡ đẻ được nhiều bé trai, người ta mượn không khí vui mừng!
Bà mụ nghĩ bụng Hà Hoa này tròn tròn, cơ hồ mọi người nhìn thấy bụng nàng đều nghĩ là bé gái, không nghĩ tới là con trai, Hà Hoa này thật đúng là có phúc khí! (ủa bụng tròn là trai mà, bụng dẹp mới là gái)
Đứa bé bị vỗ mông oa oa khóc, tiếng khóc rất vang dội, người bên ngoài nghe đều cảm thấy tiếng khóc rất lớn, còn đang suy nghĩ giọng tiểu khuê nữ này cũng thật lớn, về sau khẳng định là đứa lanh lợi sảng khoái, kết quả thím Điền đi ra vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ nói là một bé trai, mọi người còn sửng sốt một chút.
Bé gái trong tưởng tượng biến thành bé trai, còn thất lạc một chút, nhưng lập tức liền cao hứng, nhất là cha con Trương gia, dù sao thai đầu là bé trai về sau Hà Hoa sẽ không cần lại sốt ruột sinh con trai!
Sở Phong Thu nghĩ xem ra tiểu khuê nữ giống vợ như đúc trong tưởng tượng của mình chỉ có thể đợi hai ba năm nữa, bất quá như vậy cũng tốt, đến lúc đó cuộc sống trong nhà tốt hơn, lúc đó sinh thêm khuê nữ càng hưởng phúc, nghĩ như vậy, hắn cũng không miên man, cảm thấy con trai hiểu chuyện, biết đau muội muội, nên bé đến trước.
Sau khi Hà Hoa biết sinh con trai, trong lòng nghĩ may mà quần áo không dễ hư như đồ ăn, nếu không quần áo bé gái nàng làm nhiều hơn so với quần áo bé trai, để lâu sẽ không bị hỏng rồi?
Sở Phong Thu cách cửa sổ hỏi: "Mẹ, Hà Hoa khỏe chưa? Nàng không có việc gì chứ?"
Thương thị lớn tiếng nói: "Không có việc gì! Chờ thu thập xong để cho con tiến vào!"
Lý Hương Chi tươi cười đầy mặt nhìn khuê nữ lại nhìn cháu ngoại, cười toe toét.
Thời điểm Hà Hoa nghe mẹ của mình nói đứa nhỏ cái mũi giống Sở Phong Thu, miệng giống nàng muốn mắt trợn trắng, đứa bé nhỏ như vậy xem từ nơi nào mà thấy giống?
Thương thị thấy Hà Hoa như vậy còn bị dọa nhảy dựng, chờ phát hiện Hà Hoa không có chuyện gì, mới hiểu được người con dâu này lại nghịch ngợm, thật sự là cảm thấy buồn cười.
Nhiều người, làm rất mau, một thoáng chốc trong nhà đã thu thập xong rồi.
Hà Hoa nằm ở trên giường, xem con trai nho nhỏ nằm bên người, tuy rằng vẫn cảm thấy đau, trong lòng cũng thấy ngọt, đây chính là con của mình.
Sở Phong Thu cũng vào, trước xem Hà Hoa, thấy khí sắc nàng vẫn tốt, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Vất vả nàng, nếu mệt thì ngủ đi, tên nhóc thúi này không cần phải trông nó, chúng ta xem là được."
Hà Hoa cười nói: "Con mới không thối."
"Ừ, nó cũng không thơm."
Sở Phong Thu cười nhìn con, nghĩ vật nhỏ này, mới vừa sinh ra vợ của mình bênh nó ngay, về sau chính mình nên từ từ quản giáo nó, không thể để cho nó tranh giành vợ của mình được, nhất định phải đem nó bồi dưỡng thành một tiểu hán tử!
Hà Hoa không biết Sở Phong Thu nghĩ như vậy, thấy hắn cười nhìn con, cũng cười nhìn con, bất quá lập tức mệt nhọc, khi Sở Phong Thu cùng vật nhỏ làm bạn thì ngủ.
Hà Hoa sinh con trai, để cho rất nhiều người đều nói là đã nhìn nhầm, nói bụng nàng xem tựa như bé gái, không nghĩ tới sinh con trai, cũng vì chuyện này, mọi người càng thêm nhận định là Hà Hoa có phúc khí, cảm thấy nàng cho dù hoài thai giống khuê nữ cũng có thể sinh ra con trai, chuyện này không phải phúc khí thì là gì? Cũng có người ta nói nàng vốn hoài là khuê nữ, nhưng do ông trời cảm thấy phụ nhân này tốt, cho nên liền thay đổi con trai cho nàng.
Tóm lại, mọi người đều nói Hà Hoa có phúc khí, nói trong nhà Sở Phong Thu có phúc khí.
Lời này sau này bị vợ Loan Mộc các nàng truyền đến Hà Hoa nơi đó, Hà Hoa nghe xong cười thẳng lắc đầu, nghĩ người ở đây thật sự là trọng nam khinh nữ a, sinh con trai chính là phúc khí sao? Nhà bọn họ nhưng là đều thích nữ nhi.
Bất quá nhiều chuyện ở trên mặt người khác, nàng sẽ không quản, cho rằng nàng có phúc khí vẫn tốt hơn so với nói nàng xúi quẩy.
Hà Hoa sinh con, đương nhiên cũng có người mất hứng, đều hận nghiến răng nghiến lợi, tỷ như nói đám người Sở Tuấn Tài, tỷ như nói Triệu Kim Bảo, tỷ như nói Tôn Lan Thảo……
Sở Tuấn Tài cảm thấy Sở Phong Thu bất hiếu, cảm thấy hắn sẽ không nên có con trai, đến lúc đó không có người hiếu thuận hắn mới đúng.
Liễu Thúy Cầm cùng Sở Đại Bảo nhưng là cùng một cái ý tưởng, đều nhìn chằm chằm tài sản nhà Sở Phong Thu, nghĩ nhà bọn họ nếu không có con trai, đến lúc đó xem bọn họ xin một đứa con thừa tự, Liễu Thúy Cầm cũng không muốn con của mình bị cho làm con thừa tự.
Bà ta nghĩ con trai của Sở Đại Bảo bị cho làm con thừa tự, đến lúc đó cũng ít tranh này nọ cùng con của mình, tránh cho đỏ mắt con của mình, bà ta cũng biết vợ chồng Sở Đại Bảo bất mãn mình sinh con trai.
Sở Đại Bảo chính là nghĩ nhà Sở Phong Thu sống càng ngày càng tốt, con của mình về sau có thể hưởng ké, đó không phải là chính mình cũng được hưởng ké sao? Khúc Hồng Bố đơn thuần muốn cho con của mình trở thành con Sở Phong Thu.
Hiện tại Sở Phong Thu có con trai, tất cả người một nhà bọn họ đều không như ý.
Khúc Hồng Bố còn tức lợi hại hơn nữa, thời điểm một mình mặt không biết vặn vẹo bao nhiêu lần.
Triệu Kim Bảo nghĩ chính mình hiện tại thảm như vậy, Hà Hoa lại bình an sinh con trai, tức giận đều đập hết đồ bên người, lần này làm ầm ĩ, vết thương trên người còn chưa có dưỡng tốt càng đau hơn.
Tôn Lan Thảo thành thân nhiều năm bụng không động tĩnh, nhưng cô em chồng sau khi xuất giá liền thuận lợi có thai, hiện tại lại sinh con trai, lại càng không cho thị đi xem, thị liền một bụng hỏa, cứ quấn quít lấy Trương Đại Khuê ban ngày liền leo lền giường, hận không thể lập tức cũng có con trai, thị nói chuyện rất khó nghe, động tác rất dã man, lại là ban ngày ban mặt, cửa bên ngoài còn chưa có đóng, Trương Đại Khuê tức giận đẩy thị ra rồi bỏ đi.
Thị nằm trên giường hung hăng đập hai cái vào chiếu, lại đập đến đau tay, đau kêu ngao ngao.
Sau đó thị liền đi ra ngoài, nghĩ các người không để cho lão nương
sinh, lão nương liền nhất định phải sinh ra một đứa trẻ cho các người xem!
Mắt thấy một tháng đi qua, Hà Hoa rốt cục cũng ra tháng, may mắn thời điểm nàng ở cữ thời tiết mát mẻ, nếu không một tháng này thật sự là tai nạn.
Một tháng qua đi, nàng đặt chậu than trong phòng rồi ngồi ở trong thùng tắm, tắm sạch một trận, cảm thấy cả người đều đầy sức sống.
Nơi này của bọn họ làm tiệc rượu trăng tròn hoặc là trăm ngày của đứa nhỏ, thỉnh thân bằng bạn tốt đến ăn cơm, mấy người Sở Phong Thu quyết định thừa dịp thời tiết còn chưa có lạnh lắm làm tiệc trăng tròn, sẽ không đợi đến trăm ngày.
Tiệc trăng tròn hôm nay vừa sáng tinh mơ, Hà Hoa gặp được Lý Thải Vân, Lý Thải Vân mang đồ tới cho thím Điền, chỉ cúi đầu nói một tiếng chúc mừng, sau đó liền vội vội vàng vàng đi ngay.
.