Tết nguyên tiêu lại đến. Ta giống như một linh hồn lang thang trở lại hội đèn lồng đầy màu sắc, chọn một cây bút, viết lên:
“Năm ngoái đêm nguyên tiêu
Chợ hoa đèn sáng rực
Ngọn liễu mảnh trăng treo
Hoàng hôn người hẹn ước
Năm nay đêm nguyên tiêu
Trăng với đèn như trước
Chẳng gặp người năm qua
Tay áo đầm lệ ướt".
(Đây là bài Sinh tra tử - Đêm nguyên tiêu do Âu Dương Tu một nhà thơ thời Tống sáng tác. Bản dịch ở trên là của Nguyễn Xuân Tảo.)
Ta hiểu rất rõ, hắn sẽ không bao giờ đứng dưới gốc dương liễu cao to, đưa mắt nhìn ta đi xa thật xa. Có những người, mới chớp mắt một cái mà đã ra đi mãi mãi.
Cuối cùng cha mẹ cũng chọn xong nhà chồng cho ta, là Thẩm gia trong thành, gia đình trung lưu, cũng xem như là môn đăng hộ đối. Nhưng ta vẫn một câu nói kia: “Ta không lấy chồng.” Không có người nào để ý đến ta, sính lễ cũng đưa đến cửa, ngày làm lễ cũng đã chọn xong, là ngày hai mươi hai tháng ba, đồ cưới cũng đã chuẩn bị. Tố Lan sinh ra một đứa con trai béo ụt ịt, nàng ôm đứa nhỏ đến thăm ta: “Tiểu thư, mỗi nữ nhân đều phải lập gia đình.” Thấy ta lờ nàng đi, nàng nói tiếp: “Muội hiểu rõ tâm sự của tỷ, nhưng hắn đã chết, tỷ mới mười bảy tuổi, tuổi thanh xuân còn rất dài. Nghe nói thiếu gia Thẩm gia đã đọc nhiều Kinh thư, có học thức! Rất xứng đôi với Tiểu thư.”Hai mươi hai tháng ba ngày đó, cho dù ta ngàn vạn lần không muốn vẫn phải ngậm ngùi lên kiệu hoa, sáo nhạc rộn ràng, bước vào cửa chính Thẩm gia. Ta thầm nói trong lòng với Mạnh Tử An, kiếp sau hẹn gặp lại.” Thẩm Hồng là chồng ta. Nghe nói là tuấn tú lịch sự, phong lưu phóng khoáng, nhưng trong mắt ta cũng chỉ là tầm thường như vậy.
Hóa ra tình yêu có thứ tự trước sau.