Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Đóa Hoa Ở Quê


Thấy tướng công không mở mắt, Hoa Hoa lập tức rưng rưng nước mắt, khóc thút thít: "Tướng công, chàng cứu ta, nếu chàng không cứu thì khi ta phát độc phải làm sao đây, hu hu."

Thời Khiêm thật sự chịu không nổi tiểu nương tử này.

Giữa đêm không ngủ, đã thế còn ra ngoài khóc lóc, vậy cũng chưa đủ, bây giờ lại còn đứng bên tai hắn mà khóc, hắn thật sự muốn vung dao đâm qua cho xong.

Nhịn xuống cơn giận, Thời Khiêm trở mình, quay lưng về phía cô, nén bực bội: "Câm miệng, cút đi."

Nghe tướng công đột nhiên nói, Hoa Hoa rất vui mừng, hắn chịu nói chuyện với mình tức là không giận nữa rồi.

"Vậy tướng công sẽ cứu ta phải không?" Hoa Hoa vẫn muốn xác nhận lại.

"......Cút đi."

Hoa Hoa thở phào nhẹ nhõm, sau đó lẩm bẩm: "Chắc chắn là sẽ cứu thôi, tướng công là thầy thuốc, lão đại phu kia còn gọi chàng là sư thúc, y thuật của chàng nhất định rất giỏi.

Chút độc này chắc chắn không làm khó được chàng."

"......"

Hoa Hoa nghĩ rằng, tướng công không phủ nhận lời cô nói, tức là đã ngầm thừa nhận, vậy nên chút độc này đúng là không làm khó được chàng!

Nghĩ đến đây, Hoa Hoa cảm thấy thế giới bỗng trở nên tươi sáng, giống như người sắp chết già bỗng được hồi sinh, cảm nhận được ánh sáng của hy vọng.


Cô vội vàng lau khô nước mắt bằng tay áo, tiến lại gần giường, muốn nói lời cảm ơn tướng công.

Hơi thở của cô càng lúc càng gần, mang theo một mùi hương ngọt ngào, tay cô đặt lên vai áo mình, Thời Khiêm dù cách lớp áo cũng có thể cảm nhận được bàn tay mềm mại đó.

"Tướng công..."

"Bịch!" Không kịp đề phòng, Hoa Hoa bị tướng công dùng khuỷu tay đẩy xuống giường.

Cú đẩy này không mạnh, nhưng vì Hoa Hoa vốn nhỏ người, lại đang quỳ trên giường, nên cô ngã rất nặng.

Cô thậm chí còn lăn vài vòng trên đất, nếu không phải dưới giường có trải thảm dày, chắc cô đã bị thương nặng rồi.

"Cút về chỗ của cô mà ngủ đi."

Thời Khiêm lúc này không biết rằng, sau này hắn sẽ phải trả giá như thế nào cho cú đẩy này.

"Vâng." Giọng tướng công hơi lạnh, Hoa Hoa có thể nghe ra.

"Chỗ cần cút", tướng công chắc đang bảo mình về phòng của mình.

Thôi được rồi, cô sẽ nghe lời.

Hoa Hoa từ từ ngồi dậy, ngồi dưới đất xoa xoa cánh tay, sau khi hồi phục mới đứng lên.

Nhưng khi chuẩn bị trở về phòng mình, Hoa Hoa đột nhiên nhớ ra một tình tiết.

Tình tiết này là trong quyển truyện mà cô đọc hôm nay.

Lý do nhớ đến là vì nó giống hoàn cảnh của cô bây giờ, cũng là chuyện tướng công tìm cách đuổi vợ ra khỏi phòng, nhưng người vợ đó nhất quyết không đi, cô ta nói, "Vợ chồng thì phải ngủ chung một phòng."

!!!

Nghĩ đến đây, Hoa Hoa đột ngột quay người nhìn về phía tướng công trên giường.

"Ta không đi!" Cô ưỡn thẳng lưng, dù có chút lo sợ, nhưng nghĩ đến câu chuyện trong sách, cô lại mạnh mẽ hơn, "Theo như sách nói, chàng là tướng công của ta, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng thì phải ngủ chung một phòng."

Tướng công không đáp lại, Hoa Hoa cũng không bực, cô chạy nhanh về phòng mình, lục dưới gối tìm cuốn truyện, rồi lật đến trang cần đọc, chăm chú nhìn một lúc.

Đúng rồi, sách viết y như vậy.

Thế là cô cầm cuốn sách chạy như bay trở lại phòng tướng công.


"Tướng công, chàng xem, ta nói đúng mà!" Tướng công vẫn chưa trở mình nhìn cô, nhưng Hoa Hoa cũng không để ý, cô bắt đầu tự đọc đoạn văn trong sách, thậm chí còn cố gắng bắt chước giọng điệu trong sách để tăng thêm hiệu quả.

"Chúng ta là vợ chồng, đã là vợ chồng thì phải ngủ chung một phòng, giờ chàng lại muốn đuổi ta ra, đây là lý gì, chàng còn có lương tâm không? Hả? Thúy Hoa nói đến đây, dừng lại một chút, khóc một trận rồi tiếp tục nói, ta không đi, chúng ta phải ngủ chung, nếu không thì sẽ để mấy con yêu tinh khác lợi dụng! Hừ! Ta thấy chàng định đuổi ta đi để thoải mái mà chung sống với mấy con yêu tinh kia đúng không? Ta nói cho chàng biết Vương Nhị Cẩu, đừng hòng!"

Hoa Hoa đọc xong đoạn này một cách đầy cảm xúc.

Rồi cô nhìn chăm chú vào trang sách, không nói thêm gì.

Cô đang thắc mắc, mấy "yêu tinh khác" này là ý gì?

Cô lật qua mấy trang sau, nhưng sách cũng không giải thích.

Không hiểu thì hỏi, "Tướng công, 'yêu tinh khác' là ý gì? Sao Vương Nhị Cẩu lại muốn chung sống với mấy con yêu tinh kia...!Tướng công?"

Thời Khiêm bị cô làm phiền đến mất ngủ, hắn rất tỉnh táo.

Giờ đã là nửa đêm, trước đó tiểu nương tử khóc lóc ngoài cửa làm hắn không ngủ được, giờ lại đến đây gây rối, hắn vẫn chưa ngủ.

Thời Khiêm vốn là người dễ cáu kỉnh khi không ngủ đủ, à mà thật ra hắn lúc nào cũng cáu kỉnh.

Hắn kéo chăn ngồi dậy, trừng mắt nhìn tiểu nương tử.

Hoa Hoa bị ánh mắt đó làm sợ, vô thức lùi lại mấy bước, nhưng cô không thể tỏ ra yếu đuối.

Cô lấy hết can đảm bước lên trước, mở sách ra trước mặt hắn, chỉ vào trang sách, giọng nhỏ nhẹ pha chút tủi thân: "Tướng công, chàng xem, sách viết đúng như vậy."

Thời Khiêm liếc theo hướng tay cô chỉ, nhìn thấy trên trang sách là mấy hình vẽ màu mè, kèm theo vài dòng chữ.

"Sách này còn viết là phải cởi quần áo, vậy cô cũng cởi à?"


"Cởi chứ, ta lúc ngủ vẫn phải cởi quần áo mà." Hoa Hoa chớp đôi mắt to tròn, cảm thấy câu hỏi của tướng công thật thừa thãi.

Thời Khiêm nhìn cô chằm chằm.

Hoa Hoa tưởng tướng công nhìn mình vì không tin cô dám cởi đồ, liền quăng cuốn sách sang một bên, đưa tay bắt đầu cởi áo.

Thời Khiêm thật sự không muốn đôi co với cô nữa, hắn nghĩ chắc tiểu nương tử này có bệnh?

À đúng rồi, cô vốn có bệnh mà.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Hoa Hoa: Vậy "yêu tinh khác" nghĩa là gì?

--

Y dược phòng của Thanh Cốc ở huyện Mễ Sơn là y dược phòng tốt nhất trong huyện.

Các đại phu ở đó có y thuật cao, dược liệu chất lượng tốt, hơn nữa Thanh Cốc y dược phòng rất có uy tín, vì vậy những gia đình quyền thế ở Mễ Sơn thường đến đây khám bệnh và mua thuốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận