Lời của bố Đàn vừa nói ra khiến Đàn Chi Uyển sững sờ trong khoảng ba giây:
“Ý bố là để con liên hôn với Tạ Kỳ Thâm?”
Ý tưởng liên hôn là do bố Đàn nói ra đầu tiên.
Ông nghĩ chỉ cần Vân Thông và Cao Sang liên kết với nhau, thì họ sẽ vô địch trong lĩnh vực máy bay không người lái trong nước.
Thêm nữa ông vẫn luôn lo lắng cho cuộc hôn nhân của Đàn Chi Uyển, cũng tìm kiếm con rể ở tương lai ở khắp nơi.
Ngày hôm đó biết được CEO của Cao Sáng cũng độc thân, nếu như hai nhà vừa hợp tác thương mại lại còn liên hôn với nhau, thì chẳng phải là chuyện đáng mừng sao.
Ông nói ý tưởng này với Tạ Văn Tông, hai bên quyết định hỏi ý của hai đứa trẻ trước.
Bố Đàn: “Thực lực của nhà chúng ta và nhà họ Tạ tương đương nhau, liên hôn với Tạ Kỳ Thâm là lựa chọn tốt nhất.”
Sắc mặt của Đàn Chi Uyển u ám, ngắt lời ông:
“Bố, hôn nhân của con lại là cuộc trao đổi lợi ích ở trong tay bố sao?”
Bố Đàn nhẹ giọng thuyết phục cô ta: “Uyển Uyển, bố làm điều này cũng là vì suy nghĩ cho con.
Con không biết với tài lực và địa vị của Tạ Kỳ Thâm thì có bao nhiêu cô gái trẻ muốn gả cho cậu ta không? Vẻ vang biết bao nhiêu chứ!”
“Bố chỉ vì lợi ích của bản thân mình thôi, nếu muốn liên hôn với nhà họ Tạ như thế, sao bố không gả Đàn Mạt qua đó?”
Bố Đàn sửng sốt, vội vàng nói: “Em gái con còn đang học đại học, con lôi nó vào làm gì? Kết hôn là chuyện lớn, nhà họ Tạ bên kia sẽ không đồng ý việc tùy tiện đưa đại một người tới đó đâu…”
Nói thẳng là, nếu bên kia đồng ý liên hôn, sao lại muốn một đứa con thứ được nhận nuôi kia chứ? Làm như vậy sẽ cho rằng bọn họ cố ý đuổi nhà họ Tạ đi, chuyện này làm sao có thể được.
Bố Đàn ho nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Đàn Mạt nghe hiểu được ý trong lời nói đó thì siết chặt chiếc thìa, thẳng thừng nói: “Đừng lôi con vào.”
Đàn Chi Uyển hiếm khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đàn Mạt, bèn ngậm miệng nhìn về phía bố mình: “Rồi sao ạ, chẳng lẽ Tạ Kỳ Thâm cũng đồng ý liên hôn hay sao?”
“Chủ tịch Tạ sẽ quay về hỏi ý kiến của con trai ông ta về chuyện này, nhưng mà ông ta có tư cách gì mà không hài lòng với con gái của bố chứ? Uyển Uyển của chúng ta tốt nghiệp trường nổi tiếng, còn ưu tú về mọi mặt nữa.”
Bố Đàn tận tình khuyên bảo: “Con gái cưng của bố ơi, chỉ cần con gả cho người tốt, thì cả đời này bố mẹ cũng có thể an tâm.
Bố thật sự không hiểu tại sao vị kia của nhà họ Tạ lại không lọt vào mắt của con?”
Không phải không lọt vào mắt cô ta.
Người kiêu ngạo như cô ta, cũng sẽ hoài nghi không biết mình có lọt vào mắt xanh của anh hay không…
Sao Đàn Chi Uyển lại không biết địa vị của Tạ Kỳ Thâm ở trong giới chứ? Nếu như có thể trở thành vợ của anh, thì đương nhiên cô ta rất có thể diện.
Trước đây, Đàn Viễn Chu cũng có đưa cô ta đến gặp Tạ Kỳ Thâm mấy lần, nhưng cô ta không nói với ai.
Cô ta cũng từng rung động, có ý đồ muốn tiếp cận đối phương, nhưng người đàn ông này quá mức lạnh lùng, cho nên cô ta lập tức chọn cách tránh xa, với lại hiện tại thì cô ta cũng thực sự không thích anh nữa.
Tạ Kỳ Thâm nổi tiếng là không gần gũi phụ nữ, có rất nhiều phụ nữ muốn tiếp cận anh nhưng đều thất bại.
Cô ta thật sự không thể tưởng tượng nổi người mà anh thích sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Nếu như cô ta gả qua đó mà không được anh yêu thương, thì cuộc hôn nhân không tình yêu này có ý nghĩa gì cơ chứ?
Đến lúc đó người trong giới sẽ cười nhạo cô ta như thế nào.
Hơn nữa hiện tại đối phương cũng không tỏ thái độ gì thì làm sao cô ta có thể lại gần được.
Những suy nghĩ trong đầu cứ xoay vòng vòng khiến Đàn Chi Uyển khá bực bội: “Bố, bố đừng mơ tưởng nữa, con sẽ không đồng ý đâu.”
“Sao con không hiểu chuyện thế hả?”
Đàn Chi Uyển đập mạnh đôi đũa xuống bàn, đứng bật dậy: “Con cứ như vậy đấy, chẳng lẽ bố cứ bắt ép con phải lấy anh ta sao?”
Đàn Chi Uyển quay đầu đi ra khỏi phòng ăn, bố Đàn muốn mắng nhưng bị mẹ Đàn ngăn lại: “Thôi đi, nếu như Uyển Uyển không muốn…”
“Không muốn cái gì mà không muốn, nhất định phải bàn bạc với nhà họ Tạ về việc liên hôn, không có thương lượng gì hết!"
Bố Đàn vô cùng tức giận, lúc này ánh mắt mới nhìn Đàn Mạt, người vẫn im lặng trong suốt cả quá trình.
“Mạt Mạt, con có biết Tạ Kỳ Thâm không? Bố nhớ Viễn Chu thường dẫn con đi gặp cậu ta.”
“Theo con, Tạ Kỳ Thâm là người như thế nào?”
“Tính tình chị con tương đối cứng đầu, hôm nào có thời gian con đưa chị tới gặp Tạ Kỳ Thâm một lát, để hai bên tìm hiểu trước, không biết chừng hai đứa tụi nó lập tức vừa gặp đã vừa ý nhau, con nói có đúng không?”
Đàn Mạt siết chặt chiếc thìa, sau đó môi đỏ khẽ mở: “Vâng.”
Mẹ Đàn gắp một miếng thức đặt vào trong bát cho bố Đàn: “Được rồi, ăn cơm trước đi, đừng nói chuyện này nữa, Mạt Mạt con ăn ít cà tím đi..”
Bố Đàn không nói gì nữa, sau khi ăn tối xong, Đàn Mạt một mình đi ra khu vườn phía sau.
Cô nhìn thấy chiếc xe đạp mà cô đã đi hồi học trung học ở trong góc, chiếc xe phủ đầy bụi bặm, rỉ sắt loang lổ.
Năm đó lớp mười một khi cô tan học, bên con đường trải đầy lá vàng rơi, cô phanh gấp chiếc xe đạp đang loạng choạng rồi hốt hoảng nhảy ra khỏi xe.
Cô nhìn về phía một học sinh nam mặc áo trắng đang điềm tĩnh đứng nhìn mình, cố gắng bình tĩnh để giải thích: “Chủ yếu là… Là phanh của chiếc xe đạp này không ăn lắm, ngày hôm qua lúc em đi nó vẫn không sao cả.”
Tạ Kỳ Thâm cúi người nhìn cô, cong cong khóe môi:
“Đàn Mạt.”
“Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết đi xe đạp.
Em có thấy xấu hổ không?”
Cô đỏ mặt trừng mắt nhìn anh: "Dù sao anh cũng sẽ cười nhạo em là đồ ngốc.”
“Đúng là khá ngốc, hoàn toàn như anh dự đoán.”
Cô quay đầu muốn rời đi, nhưng lại nhìn thấy nam sinh nhận lấy chiếc xe đạp, giơ tay lên xoa đầu cô, đáy mắt hiện lên ý cười:
“Không biết đi xe cũng không sao, em ngồi phía sau, tôi đưa em về nhà.”
Ngày hôm đó, trái tim của cô hoàn toàn bị rối loạn bởi vì anh.
Đàn Mạt liếc nhìn xe đạp, quay đầu hỏi mẹ Trương đang đi tới: "Mẹ Trương, chiếc xe đạp kia còn có thể đi được không?"
“Con muốn đi xe đạp sao? Sau khi con lên đại học thì chiếc xe kia bị vứt ở đó.
Sợi xích bị tuột ra vẫn còn chưa mang đi sửa, nếu ngày mai con muốn đi thì ngày mai mẹ sẽ bảo người mang đi sửa.”
“Không cần đâu.”
Đàn Mạt mặt không chút cảm xúc: “Bỏ đi.”
Một số người đàn ông giống như chiếc xe đạp rỉ sét này vậy, không thể đi được nữa, chiếm chỗ giống như một đống sắt vụn, đối với những thứ như vậy tốt nhất là nên xử lý nó càng sớm càng tốt.
Đàn Mạt quay đầu đi lên tầng.
Mẹ Trương tự hỏi, đứa nhỏ này làm sao thế nhỉ?
Đàn Mạt trở về phòng, ngồi ở trên giường, lại nhớ tới Tạ Kỳ Thâm.
Từ năm mười sáu tuổi, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy bóng dáng thanh lịch của anh đứng dưới tán cây long não, cho đến cái buổi chiều khi cô biết được anh đã bay ra nước ngoài du học rồi ngồi xổm ở đầu đường khóc không ngừng, những kí ức liên quan đến anh đã từng bị đóng kín, nay lại lần lượt xuất hiện ở trong tâm trí cô.
Trong quá khứ, anh luôn cưng chiều cô giống như một người anh trai, che chở cho cô, cho cô sự an toàn và ấm áp mà người khác chưa từng cho cô.
Chính anh là người xoa đầu, nói với cô: “Nếu như sau này không biết phải làm gì, thì có thể tới tìm tôi.
Tôi ở đây.”
Chính anh là người đã lau nước mắt và nhẹ nhàng dỗ dành cô khi biết được cô bị Đàn Chi Uyển xa lánh, biết được gia thế và cảnh ngộ của cô ở nhà họ Đàn.
“Những người khác không thương Mạt Mạt cũng không sao.”
“Sau này có tôi thương em.”
Ba chữ Tạ Kỳ Thâm mặc dù không có gì đặc biệt, nhưng đã in sâu vào trong ký ức thanh xuân của cô, không cách nào có thể xóa nhòa được.
Cô trân trọng từng món quà anh tặng, thường trộm nhìn anh khi ở trường, luôn mong được gặp anh mỗi ngày.
Ở trong sách vở và nhật ký, tên của anh được cô viết đến hàng ngàn lần.
Cô quan tâm đến tất cả mọi chuyện liên quan đến anh, tưởng tượng ra chuyện được ở bên anh, lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ khi nghĩ tới anh, và cũng đã âm thầm rơi rất nhiều nước mắt vì anh.
Nhưng anh chưa bao giờ thuộc về thế giới của cô.
Bây giờ cô đã buông bỏ, không quan tâm đến chuyện đó nữa.
Quay lại, anh lại muốn liên hôn với chị của cô.
Đàn Mạt ôm chiếc gối ôm hình con gấu nâu vào trong ngực, xoa nắn mặt nó, trong lòng cảm thấy bồn chồn không rõ lý do.
Cô có gì mà phải phiền muộn chứ…
Tạ Kỳ Thâm muốn trở thành anh rể tương lai của cô, đây là chuyện vui của gia đình cô.
Cô đáng ra phải vui vẻ mới đúng…
Vừa nghĩ tới đây, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cô lấy ra thì thấy là Đàn Viễn Chu.
Cô nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói cao vút:
“Mạt Mạt, bây giờ cháu đang ở đâu?”
“Cháu đang ở nhà, có chuyện gì vậy chú?”
“Lát nữa tới nhà chú ăn lẩu không?”
Anh ta còn bổ sung thêm một câu: “A Thâm cũng đang ở đây.”
Đàn Viễn Chu cười: “Có một số người đã quên mất trong khoảng thời gian này chú phải ăn uống thanh đạm, nên đã mua rất nhiều nguyên liệu nấu lẩu tới đây, cháu không tới đây tiêu diệt một ít sao?”
Đàn Mạt rất thích ăn lẩu vào mùa Đông, nhưng giờ phút này nghe thấy ba chữ kia, trong lòng cô lại tức giận: “Thôi, hai người tự ăn đi.”
“Ôi, cháu không tới nhiều đồ ăn như vậy phải làm sao?”
“Ai mua tới thì cứ để cho người đó giải quyết, người ta là quan lớn mới nhậm chức, tối nay rất vất vả mới có thời gian tới thăm chú.
Chú để anh ấy ở chung cư ăn uống ngon một bữa, sau này chắc chắn anh ấy sẽ còn bận rộn hơn nữa.”
Đàn Mạt tức giận tới mức nắm chặt con gấu trong ngực, lấy cớ là có việc để kết thúc cuộc nói chuyện.
Cô đặt điện thoại di động xuống, ngã người xuống giường.
Bây giờ đã như vậy rồi, cô còn chạy tới gặp anh làm gì nữa.
Cô lăn lộn vài vòng, kéo chăn bông trùm kín mặt.
Ở phía bên kia.
Đàn Viễn Chu để điện thoại đi động xuống nhìn Tạ Kỳ Thâm đang dựa người ở cửa sổ sát đất, cười yếu ớt:
“Lẩu không hiệu quả rồi, người ta không ăn, theo cậu phải làm sao bây giờ?”
“Có lẽ không phải Đàn Mạt không muốn ăn lẩu, mà là không muốn gặp cậu?”
Tạ Kỳ Thâm ngơ ngác nhìn anh, Đàn Viễn Chu lập tức nhịn cười.
Cuối cùng người đàn ông đi tới, cầm lấy chiếc áo vest ở trên sô pha, nhẹ giọng nói với dì dọn vệ sinh: “ Dì Trần, dì mang nguyên liệu nấu lẩu đi hết đi.”
“Ôi, cậu cũng không để lại cho tôi sao?”
Tạ Kỳ Thâm lườm anh: “Đang nghỉ ngơi cho lành vết thương thì ăn lẩu làm gì? Cháo trắng và một ít thức ăn kèm phù hợp với cậu hơn.”
"..."
Tạ Kỳ Thâm rời khỏi căn hộ, đến bãi đậu xe.
Ôn Thành ở trong xe không ngờ anh xuống đây nhanh như vậy nên hơi giật mình, vội vàng xuống xe mở cửa.
Tạ Kỳ Thâm ngồi vào ghế sau, nhìn tin nhắn của Tạ Văn Tông vừa mới gửi tới điện thoại di động của anh:
“Hai ngày tới nếu có thời gian rảnh thì về nhà chính một chuyến, bố có việc muốn nói với con.”
Anh tùy tiện đáp lại một câu, tắt màn hình điện thoại.
Ôn Thành quay đầu nhìn anh, thận trọng hỏi: “Tổng giám đốc Tạ… Vậy bây giờ anh đi đâu?”
Người đàn ông dùng đầu ngón tay xoa xoa miệng con hổ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ lạnh lùng:
"Trở về tập đoàn, tiếp tục mở họp.”
Ôn Thành khóc không ra nước mắt: "Vâng."
Kể từ khi bố Đàn nói chuyện liên hôn với Đàn Chi Uyển, bọn họ bắt đầu thuyết phục cô ta bằng nhiều cách, thái độ rất kiên quyết, giống như nhất định phải kết làm thông gia với nhà họ Tạ.
Là hai gia đình giàu có nhất Lệ Thành, hai gia đình Đàn Tạ có tài lực và địa vị ngang tài ngang sức.
Sau này nếu là người một nhà thì tương lai không ai có thể lay chuyển được họ.
Vấn đề liên hôn này, dường như đang đi tới một kết quả tất yếu.
Đàn Mạt cũng không hỏi, cô cũng không muốn biết.
Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan tới cô.
Sáng sớm thứ Hai, Đàn Mạt nhận được tin nhắn của giáo viên, nói rằng thiết kế sơ bộ cho chương trình máy bay không người lái của Cao Sáng bên kia đã xong, giáo viên gọi cô cùng đi, còn có mấy thành viên trong nhóm nữa.
Ăn trưa xong, Đàn Mạt tới trường học.
Đến cổng trường, khi cô đang đợi thì có một giọng nam nhẹ nhàng trong trẻo vang lên ở phía sau lưng: “Đàn Mạt.”
Đàn Mạt quay đầu, nhìn thấy Diệp Dao.
Nam sinh có vai rộng eo hẹp, đôi chân thon dài, những đường nét trên khuôn mặt bị ánh nắng chiều nhuộm vàng.
Cậu ta mặc áo hoodie màu trắng, quần màu đen, cả người toát lên vẻ trẻ trung.
Diệp Dao và cô là bạn cùng lớp, ở cùng một nhóm, học tập và thể dục đều rất giỏi, ở trường học cậu ta là nam thần của nữ sinh.
Diệp Dao đi tới trước mặt cô, nhướn mày: “Đã lâu rồi tôi chưa gặp cậu.”
Đàn Mạt nói: “Gần đây tôi ít tới trường học.”
“Cậu rảnh rỗi thật đấy, tôi ngày nào cũng phải giám sát buổi tổng duyệt chương trình lễ kỷ niệm thành lập trường, sắp mệt chết đến nơi rồi.” Cậu ta cười một tiếng trầm thấp.
“Người tài giỏi thường có nhiều việc mà.”
Sinh viên và giáo viên lục tục đi tới, sau khi đến đủ thì cùng nhau lên xe.
Đàn Mạt tìm một vị trí, Diệp Dao ngồi xuống bên cạnh cô.
Nam sinh nghiêng người, kéo rèm cửa sổ lại cho cô: “Ánh nắng mặt trời bên ngoài nhức mắt quá.”
"Cảm ơn."
Diệp Dao nhìn thấy những hạt mồ hôi ở trên chóp mũi của cô gái, liền mở nắp chai nước rồi đưa cho cô: “Cậu uống nước đi, hôm nay trời hơi nóng.”
Đàn Mạt nói cảm ơn rồi nhận lấy, người nam sinh bên cạnh cười đùa: “Diệp Dao, chúng tôi cũng nóng quá, sao không thấy cậu quan tâm tới chúng tôi thế?”
Diệp Dao cong cong khóe môi, cầm lấy chai nước khoáng ở trong thùng bên cạnh ném qua: “Uống nhiều nước chút đi.”
"Thô lỗ..."
Các sinh viên ở trong nhóm lập kế hoạch đều là bạn bè, dọc đường đi mọi người đều trò chuyện với nhau rất vui vẻ, bầu không khí rất hài hòa.
Hai mươi phút sau, xe đến khu tài chính, nơi cao ốc mọc lên san sát.
Cuối cùng dừng lại ở dưới tầng của tập đoàn Cao Sáng.
Sau khi xuống xe ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy tòa nhà trụ sở chính Cao Sang nhô lên khỏi mặt đất, với bức tường làm bằng thủy tinh lấp lánh như sóng ở trên mặt hồ.
Đàn Mạt và những người khác đi vào tòa nhà, cô và Diệp Dao đi cuối cùng, Diệp Dao nhìn xung quanh: “Cao Sáng thật lớn, rất phong cách…”
Đàn Mạt gật đầu, chợt nghe phía sau truyền tới giọng nói của nhân viên bảo vệ:
“Chào Tổng giám đốc Tạ.”
Cô đột ngột quay đầu lại.
Một hình bóng quen thuộc hiện ra trong tầm mắt.
Người đàn ông bước xuống khỏi chiếc ô tô con màu đen, từ từ đi vào tòa nhà, ở phía sau là một số trợ lý và nhân viên, một người đang báo cáo hành trình:
“Tổng giám đốc Tạ, vào lúc ba giờ chiều, chúng ta có cuộc họp video với Tổng giám đốc Lương An Huy…”
Đây là lần đầu tiên Đàn Mạt nhìn thấy anh như thế này ở nơi làm việc.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục cao cấp màu đen xám, cà vạt được thắt tỉ mỉ, ghim cổ áo bằng kim loại sáng bóng, dáng người thon dài, cao quý như trăng giữa tháng.
Sự xuất hiện của Tạ Kỳ Thâm thu hút ánh nhìn của nhóm sinh viên làm kế hoạch, mắt bọn họ sáng ngời, khẽ thì thầm nói chuyện với nhau.
Giống như thần giao cách cảm, ngay sau đó, Tạ Kỳ Thâm nhìn lên, ánh mắt sâu thẳm rơi xuống người cô.
Đàn Mạt vội vàng quay đầu ngó lơ.
Tại sao người không muốn gặp thì cứ xuất hiện…
Đàn Mạt coi người như không khí, tiếp tục nói chuyện cười đùa với Diệp Dao, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy ánh mắt nóng bỏng vẫn luôn dừng ở trên người mình.
Đi tới chỗ thang máy, một trong cửa thang máy mở ra, nhân viên Cao Sáng cùng nhóm sinh viên và giáo viên cùng nhau đi vào.
Đàn Mạt vào cuối cùng, sau khi Diệp Dao đi vào trước, nói với cô:
“Vẫn có thể vào được, cậu chịu khó bị chèn một xíu.”
Thang máy đã chật ních người, Đàn Mạt hơi do dự, sau đó sau lưng truyền đến một giọng nam lạnh lùng:
"Đàn Mạt."
Thang máy độc quyền theo đường chéo đối diện mở ra, Tạ Kỳ Thâm đi theo sau trợ lý đi vào thang máy, sau đó nhướng mi nhìn cô, đôi đồng tử đen nhánh:
"Vào đi."
"Đưa em lên."
Giọng điệu mạnh mẽ của anh, có gì đó thân mật hơn người thường.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở trên người Đàn Mạt, người đang đứng ở giữa hai cánh cửa thang máy.
Đàn Mạt bắt gặp ánh mắt của Tạ Kỳ Thâm, cô cong cong mi mắt nhìn anh:
“Không cần đâu, Tổng giám đốc Tạ.”
Cô xoay người đi vào một chiếc thang máy khác: “Tôi chen chúc một chút là được.”
Diệp Dao bảo vệ giữa đám người đông đúc giúp Đàn Mạt, cô nhìn cậu ta khẽ mỉm cười.
Hai cánh cửa thang máy từ từ đóng lại.
Diệp Dao ngước mắt lên, trong thang máy đối diện, ánh mắt của người đàn ông mặc âu phục và giày da nhìn cậu ta giống như núi băng vắng lặng.