Sau đó, phu thê Võ gia định dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm được để mua một nàng dâu nuôi từ bé cho con trai mình từ chỗ mẹ mìn.
Đúng lúc bọn họ gặp được Cố Đại Nha đang bị rao bán ở ven đường.
Khi đó cô bé đói đến mức xanh cả mặt, tóc tai rối bù, quần áo thì bẩn đến mức không nhìn rõ màu sắc ban đầu, cái cổ gầy gò chống đỡ một cái đầu to, trông cô bé chỉ mới khoảng tám chín tuổi, cho dù nhìn thảm như vậy nhưng vẫn không che được nét mặt xinh đẹp và đôi mắt trong veo kia.
Cha Cố cũng thuộc kiểu người nhanh nhẹn, khi thấy Vương thị dừng bước liền tiến lên đẩy mạnh tiêu thụ, nói người vợ quá cố của mình vốn làm nha hoàn trong nhà giàu có, ngoại hình vốn nổi tiếng khắp thôn bọn họ, nha đầu nhà mình được dạy dỗ cẩn thận nên thông minh lanh lợi, tuy rằng hiện tại vì đói nên nhìn hơi nhếch nhác một chút nhưng chắc chắn tương lai sẽ khác! Sau đó ông ta lại báo ra một cái giá rất phải chăng.
Phu thê Võ gia vốn dĩ tiết kiệm mười lượng bạc để mua một nha hoàn có thể diện, Cố Đại Nha trước mặt lại chỉ tốn một nửa tiền, điều này sao có thể không khiến bọn họ hưng phấn cho được?
Chỉ là, sau khi Vương thị nhìn kỹ Cố Đại Nha thì vẫn tỏ vẻ không hài lòng, nói nàng nhìn nhỏ tuổi như vậy, nhi tử nhà mình mới mười lăm, phải tốn bao nhiêu năm trời với bao nhiêu đồ ăn để nuôi nàng đây chứ? Tuy rằng nha đầu ở chỗ mẹ mìn hơi đắt hơn một tí, nhưng không thiếu những người lớn tuổi đã trưởng thành, mua về là có thể được việc ngay!
Vì vậy cha Cố lại hạ giá xuống, cuối cùng hai bên thoả thuận cái giá là bốn lượng bạc, Cố Đại Nha trở thành người Võ gia, cha Cố lấy được tiền liền mang theo vợ con rời khỏi chỗ này trong ngày hôm đó.
Vương thị ôm tâm trạng vui vẻ sau khi tiết kiệm được một khoản tiền lớn, lập tức đưa Cố Đại Nha đi mua quần áo mới, trên đường đi tình cờ gặp được một tú tài nghèo đang viết sách cho người khác, bọn họ liền nhờ đối phương đặt cho nàng một cái tên mới, cái tên Cố Nhân cũng được ra đời từ đây.
Sau đó, Cố Nhân đến Võ gia.
Võ Thanh Ý còn không biết cha nương mình đang tính toán gì, bỗng dưng lại thấy trong nhà có thêm một người mới, mà đối phương lại là tức phụ tương lai của mình.
Tiểu nha đầu nói mình mới được mười tuổi, nhưng sao hắn cứ có cảm giác bỏ xa đối phương cả một con giáp ấy.
Bởi vậy làm sao hắn đồng ý cho được? Hơn nữa, Võ Thanh Ý cũng là một người cởi mở, từ lâu hắn đã sớm nghĩ nếu mình có số khắc người khác thì sẽ ở vậy cả đời, dù sao cha nương vẫn còn trẻ, về sau còn có thể sinh thêm người để kéo dài hương khói cho Võ gia.
Chỉ là Vương thị đã tiêu tiền ra ngoài, đương nhiên không chịu bị lỗ, chỉ nói rằng trước mắt sẽ nuôi Cố Nhân ở trong nhà, nếu nàng lớn lên mà không thích hắn thì sẽ coi nàng như khuê nữ gả ra ngoài.
Ba năm trôi qua như vậy, Cố Nhân ở Võ gia được ăn no mặc ấm, cuối cùng cũng nỗ lực thoát khỏi cảnh nghèo nàn cơ cực, lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp thanh tú.
Trong lòng Vương thị vui vẻ vô cùng, cảm thấy bốn lượng bạc của mình tiêu rất đáng.
Cố Nhân thật sự rất đẹp, không nói làng trên xóm dưới, ngay cả trong huyện thành cũng có rất ít người đẹp hơn nàng.
Cũng chính vào năm này, triều đình đột nhiên bắt đầu lệnh cưỡng chế bắt những nam nhân cường tráng gia nhập quân đội để tấn công phản quân, nếu trong nhà không có tiền để chạy chọt quan hệ thì một người cũng không bỏ sót, toàn bộ đều phải lên chiến trường liều mạng!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin