Vương thị: “Mới có một nén nhang mà ta nghe ngươi thở dài ở trong phòng cả mấy chục lần, ai không biết còn tưởng nhà mình gặp chuyện lớn gì rồi đấy!”
Sau đó, Vương thị nhớ tới chuyện trượng phu cùng đại nhi tử đã không còn nữa, đây chẳng phải là chuyện lớn hay sao? Nhưng bà là đương gia nên không thể bắt chước theo Cố Nhân được, trong lòng càng mất kiên nhẫn, sắc mặt càng hung ác, đập bàn cái rầm rồi quát: “Đứng dậy uống thuốc đi.
Còn ở đó chờ ta hầu ngươi hay gì?”
Nguyên chủ vốn rất sợ Vương thị.
Mặc dù Vương thị đối xử với nàng không tốt bằng con ruột của mình, nhưng bà ấy cũng không khắt khe như mẹ kế, theo lý thì không nên như vậy mới đúng.
Nhưng Vương thị lại có vẻ ngoài hung dữ, giọng nói to còn có miệng lưỡi sắc bén, có thể mắng mấy chục câu một lần mà không bị trùng câu nào, còn hở ra là hù doạ nguyên chủ nói muốn đem nàng bán lấy tiền để mua quà nhập học đóng cho Cố Thanh Văn.
Bởi vậy mới khiến nguyên chủ vốn nhát gan bị doạ cho sợ chết khiếp.
Đương nhiên, nguyên chủ không phải là người duy nhất sợ Vương thị, trong thôn Bá Đầu này hầu như không có ai mắng lại được bà ấy, nếu không nhà bọn họ cũng sẽ không thể sống yên ổn cho đến tận bây giờ.
Cố Nhân lại không sợ Vương thị lắm, chỉ cảm thấy đại nhi tử Võ gia nói rất đúng, bà ấy vốn là người độc miệng nhưng dễ mềm lòng.
Không nói đâu xa, chỉ nói mỗi chuyện sau khi nguyên chủ bị bệnh nặng nằm triền miên trên giường hơn tháng, số tiền ít ỏi cuối cùng ở trong nhà đã đổ hết vào việc tìm đại phu cùng thuốc men.
Nếu Vương thị là người tàn nhẫn thật thì đáng lẽ bà ấy đã cắt khoản này để tiết kiệm tiền, để cho nguyên chủ tự lo liệu, đương nhiên cũng sẽ không đến lượt nàng xuyên tới đây để thay thế nàng ấy.
Vương thị thấy động tác của nàng chậm chạp thì càng thêm tức giận, đập bàn bùm bụp mấy phát liền, đến chén thuốc cũng bị làm cho chao đảo hai lần.
Ngoài cửa lại có tiếng cọt kẹt, Tiểu Võ An năm tuổi xỏ giày đi vào, dụi mắt lẩm bẩm: “Sao nửa đêm rồi mà nương còn la hét ở trong phòng của tẩu tẩu vậy? Tẩu ấy còn đang bị bệnh đó.
”
Tâm tình của Vương thị vốn không tốt, nghe vậy liền nói vặn lại tiểu nhi tử của mình: “Con cũng biết bây giờ đang là nửa đêm hả? Nương con ở bên ngoài làm việc cả ngày trời, làm ruộng xong còn phải đi giặt quần áo cho người khác, về còn phải sắc thuốc cho tẩu tẩu con, bởi vậy mới bận đến tận bây giờ đó? Con cũng biết tẩu tẩu mình bệnh nặng không xuống giường được mà còn ngồi trong nhà khoanh chân làm thiếu gia à?”
Lời này đúng là oan uổng.
Trước kia Vương thị làm việc nhà nhiều nhất, Cố Nhân đứng thứ hai, Võ An xếp thứ ba.
Sau khi Cố Nhân bị bệnh thì Vương thị vẫn luôn bận việc ở bên ngoài, còn Võ An đảm nhận hết việc nhà cùng chăm sóc tẩu tẩu.
Có đứa trẻ nào ở độ tuổi này mà không ra bên ngoài chơi chứ? Chỉ có Tiểu Võ An từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn người khác, vừa siêng năng lại có năng lực, nghe nói là phải chăm sóc tẩu tẩu liền liên tục để mắt tới nàng, mấy người lớn có khi còn không bằng nhóc.
Trước đó việc sắc thuốc là do Võ An làm, nhưng vì cậu còn bé nên Vương thị sợ cậu sẽ lãng phí dược liệu quý giá, còn nhiều lần nhấn mạnh là phải đợi bà ấy trở về thì mới được sắc thuốc.
Tuy nhiên, Võ An cũng biết tâm trạng mẹ mình không tốt nên cũng không cãi lại.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin