Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

“Cứ thế thôi?”

Lâm Thanh Nhã cùng mấy người lại rúc vào khu ẩm thực, Cao Dương cảm thấy như vậy thì yên cho mấy kẻ kia quá – tuy rằng nhìn vẻ mặt vặn vẹo của hai kẻ đó tuyệt thật.

“Hừ, chị đây đại nhân đại lượng, ai thèm chấp vặt mấy người đó làm gì.” Lâm Thanh Nhã không phải cảm thấy không nỡ, mà đột nhiên thấy việc này chẳng có ý nghĩa, cô cũng không thích Trầm Gia Minh nhiều đến mức phải sống phải chết vì anh ta.

“Chị đã nói thế, thì đừng động hai kẻ đó nữa. Diệp đại hội trưởng, mấy thứ kia không sai, anh không ngại mời chúng em lần sau chứ?” Cao Dương chế nhạo nói.

“Nếu mấy đứa thích thì lần sau anh lại mời.”

“Ha ha, đúng là cám ơn anh, vậy thứ bảy thế nào? Mọi người lại vừa lúc không có tiết.” Cao Dương nghe Diệp Kình đồng ý liền nhanh chóng định giờ.

“Mời khách đương hiên lúc nào cũng được, nhưng Diệp Kình, anh cẩn thận chút được không!” Lâm Thanh Nhã dằn xuống cơn tức, tự nhủ phải bình tĩnh.

Diệp Kình đang lấy đồ ăn từ đĩa của Nhạc Tư Trà nghe thấy thế, cảm thấy vô cùng không vui “Tôi làm sao?”

“Tôi biết hai người ân ái, nhưng làm ơn làm phước, giờ không phải là lúc cho hay người làm trò đấy, giờ anh đang là bạn trai tôi mà.”

“Xin lỗi, quên.” Nói thì nói thế, nhưng Diệp Kình vẫn trắng trợn như vậy, không thèm diễn, cầm lấy tay Nhạc Tư Trà, nuốt xuống tôm hùm trên dĩa của cậu “Không tệ.”

Mọi người đều thấy khinh thường. Sao trước đây không nhận ra kẻ này thiếu đứng đắn như thế? Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

May chỗ này là góc chết, không ai nhìn thấy.

Nhạc Tư Trà sớm quen với thái độ đó của Diệp Kình nên cũng kệ, chỉ lấy thêm đồ ăn cho đĩa của mình. Đôi khi lại nhấm nháp mấy món mình thích.

Mấy người vui vẻ nói cười, không để ý tới những người khác.

Nhưng cuối cùng, vẫn có người không chịu được, tới tìm phiền toái.

“Nhìn lại mấy kẻ này, cứ như tám đời chưa được ăn, đúng là nghèo kiết hủ lậu.” một giọng nữ khinh thường vang lên, kèm theo là một tràng cười phụ họa.

Mọi người nhìn lại, ra Lữ Tiểu Như mang theo mấy cô bạn tới. Hôm nay cô ả mặc bộ đầm đuối cá đỏ rực như lửa, đứa trong đám tiểu thư vẻ ngoài bình thường kia càng tôn lên sắc đẹp của ả, giống như mỹ nhân ngư trong những câu chuyên cổ tích.

Tiếc là rằng tâm hồn mỹ nhân ngữ này không sạch sẽ gì!

“Lữ tiểu như cũng tới dùng cơm sao? Món hải sản hôm nay không tồi.” Lâm Thanh Nhã chậm rãi buông đĩa ăn xuống, nhẹ nhàng lau khóe miệng, cử chỉ tao nhã.

“Tôi đâu hạ đẳng như các người, chưa thấy những chỗ xa hoa thế này, lại không để tâm đến hình tượng, còn lao đầu vào tọng ngay trước công chúng. Khó coi chết mất!” Ánh mắt ả chán ghét như đang nhìn một con rệp.“Nhưng cũng phải thôi, học sinh nghèo như mấy người chắc bình thưởng đâu được hưởng thụ thế này đâu? Tùy tiện lấy ra một món thôi cũng bằng tiền tiêu của các người trong mấy tháng, giờ không tranh thủ về sau muốn cũng chẳng có mà ăn, hen?” Nói xong, nhìn về phía mấy cô bạn của mình, mong đựa hưởng ứng theo.

Cô ả đến là để rửa nhục. Là viên ngọc quý của tổng giám đốc tập đoàn Lữ, kiêu ngạo như cô sao có thể tha thứ cho kẻ chiếm hết sự chú ý của mình. Hơn nữa, ke rkia còn chiếm được người mình vẫn mến mộ.

Ở quán bar lần trước cũng không là lần đầu Lữ Tiểu Như thấy Diệp Kình. Cô nàng từng thấy anh ở tiệc rượu, tiếng rằng, lúc ấy anh rời đi quá nhanh làm cô ả không có dịp làm quen.

Vậy nên khi ở quán rượu, cô nàng mới lớn gan hấp dẫn, nhưng lại….

Cảm giác uất ức lúc bị từ chối khi ấy lại trảo lên!

Không ngờ gặp lại, anh đã có bạn gái, còn châm chọc khiêu khích cô, mối hận này, cô không thể nào nuốt trôi nổi!!!!

Trái tim bị dẫm nát, lòng yêu mến bị đẩy sang một bên. Giờ ả chỉ muốn giành lại tôn nghiêm của mình!

Nếu không thể lấy lại từ Lâm Thanh Nhã, có thể lấy từ bạn bè của cô ta!

Tư liệu Trầm Gia Minh cung cấp, nhất định phải lợi dụng tốt!

“Đúng thế a, không ngờ ở chỗ thế này vẫn có mấy thứ bẩn thỉu xuất hiện.” Vật họp theo loài, khôn khéo như mấy cô đây, sao không hiểu ý Lữ Tiểu Như, liền vui vẻ hùa theo.

Chỉ có Trầm Gia Minh trầm mặc nhìn Lâm Thanh Nhã, trong ánh mắt có mê luyến khiến Lữ Tiểu Như càng bốc hỏa.

“Thối quá, thôi kinh lên được, các cậu có ngửi thấy mùi gì là lạ, đúng là hôi thối.” Cao Dương bước ra từ cạnh bồn hoa, mấy người kia cũng theo sát. Sau đó…

“Cậu cũng ngửi thấy sao? Mình còn tưởng mũi mình có vấn đề.” Nhạc Tư Trà đi ra từ phía sau Diệp Kình, đón lời Cao Dương, bịt mũi ra vẻ ngửi thấy gì thật.

“Mấy người….” Lời tức giận vừa thốt ra liền im bặt.

Bởi vì lúc trước Lữ Tiểu Như qua đây rất gây chú ý, giờ mọi người trong yến hội đều chằm chằm vào chỗ này.

Từ khi Lữ Tiểu Như đi qua, nọi người đã để ý tới mấy người trong góc đó, tiếc rằng có bồn hoa cũng trang sức che khuất, không ai thấy rõ mặt.

Giờ thấy được, họ mới ngây dại.

Không kể đến hoa khôi Từ Tuyết, tài nữ của khoa văn Âu Dương Gia Gia, ngay cả Cao Dương cũng rất đẹp trai, nếu không vậy, sao Lâm Thanh Nhã có thể ghép đôi với Nhạc Tư Trà?

Vẻ ngoài vốn hơn người, lại được qua chuyên viên hóa trang chuyên nghiệp Diệp Kình mời tới, thêm vài ngày huấn luyện, khí chất cao nhã càng giống xã hội thượng lưu hơn mấy cô nàng phú nhị đại kia. Mà người cuối cùng lộ diện là Nhạc Tư Trà càng khiến người ta bị hấp dẫn.

Cậu hóa trang rất đơn giản. Mái tóc đen mềm mại được vắt ra sau để lộ ra gương mặt tinh xảo, cặp kính viền vàng che khuất đôi mắt phượng quyến rũ khiến cho gương mặt bớt đi vẻ mị nhân thêm vài phần tuấn tú. Bộ Âu phục đơn giản khiến dáng cậu có vẻ thon dài mà mạnh mẽ, tuy còn ở giai đoạn thiếu niên nhưng tỉ lệ vàng đã sơ lộ. (ờ thực ra nó miêu tả khoan kiên, trách eo, chân thẳng mông cong gì gì đó cơ)

Nhưng chính cách ăn mặc đơn giản như thế lại khiến mọi người không rời mắt được.

Không chỉ vì bề ngoài xinh đẹp, mà còn vì khí chất đặc biệt ấy.

Vẻ đẹp của Nhạc Tư Trà như một loại thuốc trung hòa, không che khuất ánh sáng của người khác, mà còn khiến họ hấp dẫn hơn. Có lẽ đây là một trong những lý do giúp cậu hòa đồng – đương nhiên, lý do quan trọng nhất là do tính cách trong sáng, nhiệt tình của cậu.

Người như thế vừa xuát hiện liền khiến mọi người không rời mắt nổi.

Từ kinh diễm tới tự thấy xấu hổ, cuối cùng là ghen tị ngập trời. Lữ Tiểu Như không hiểu sao mình lại ghen tị, có xinh đẹp mấy thì cậu ta cũng chỉ là con trai, đúng không? Nhưng không hiểu sao, người này càng khiến cô chán ghét, hơn cả Lâm Thanh Nhã. (giác quan thứ 6 của phụ nữ thật đáng sợ.)

“Quả là xinh đẹp nha!” Cô nàng lại gần Nhạc Tư Trà, xoắn xít bên cạnh, càng nhìn càng ghen tị.

Đưa bàn tay như ngọc nâng lên cằm Nhạc Tư Trà, hơi chút mạnh tay, gương mặt trắn nõn liền có vết đỏ “Người xinh đẹp thế, một đêm chắc được giá cao lắm?”

Ý tứ ấy khiến mọi người đổi sắc mặt, có chút người bắt đầu nhìn Nhạc Tư Trà đầy dâm uế.

Mấy người biết Nhạc Tư Trà đồng thời nhìn về Diệp Kình, bọn họ đều biết, Nhạc Tư Trà chịu nhục, người nổi giận chắc chắn là người này.

Nhạc Tư Trà cảm thấy ghê tởm, cậu đẩy tay cô ả ra, xoa xoa chỗ đau ở cằm “Nếu thục nữ ở xã hội thượng lưu đều như cô, ta nghĩ những người đó sẽ thi nhau nhảy lầu tự sát.”

Lữ Tiểu Như không hề tức giận mà cười đắc ý “Sao, nói trúng tim đen rồi? Có cần chị đây giới thiệu vài vị cho không?”

“Lữ Tiểu Như, khách của mình vẫn là tự giữ đi.” Diệp Kình tiếp lời, anh dừng mỉm cười, nhìn cô ả đầy khinh miệt.

“Anh!” Lữ Tiểu Như khó thở, đang muốn nói gì thì một ly nước dội vào người.

Lâm Thanh Nhã cầm ly rượu không, đứng trước mặt ả, không kiêng dè mà nói cho Trầm Gia Minh đang đứng bên cạnh “Ánh mắt của anh kém quá đấy! Loại đàn bà này cũng muốn!” Cô khoanh tay, thu lại vẻ tao nhã, khí thể nữ vương toàn toàn mở ra.

Khuôn mặt Trầm Gia Minh trở nên méo mó.

“Cô, cô dám hắt tôi? Cô có biết tôi là ai không?” Lữ Tiểu Như không tìn cô ta lớn mật như thế.

“Tôi chỉ thấy một cô ả ti tiện.” Lâm Thanh Nhã không sợ hãi mà phản kích, đung đưa ly rượu không, không thèm liếc mắt nhìn cô nàng.

“Cô?!” Biết mình sắp bị trở thành trò hề, Lữ Tiểu Như không thèm để ý gì nữa, chỉ muốn xông lên, xé nát ngươi mặt khiến ả chán ghét kia, chỉ tiếc….

“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên, Lữ Tiểu Như bị quăng ngã choáng quáng. Từ Tuyết nhẹ nhàng thu lại đôi chân dài của mình.

Cả khán phòng im lặng, sau đó là tiếng cười nhả vang lên.

“Ồ, cô không cần hành lễ to như vậy? Tôi sao dám nhận.” Lâm Thanh Nhã ra vẻ kinh ngạc, che miệng để khuất đi nụ cười.

Lữ Tiểu Như lọp ngọp bò từ đất dậy, quần áo đã bẩn, tóc cũng rối tung, phấn son cũng nhòe, nhìn tệ hại không chịu nổi. Tiếng cười trộm từ bốn phía càng khiến cô nàng xấu hổ không còn mặt mũi nhìn người.

“Mấy người, mấy người chờ đấy cho tôi!” Buông xuống một câu kẻ xấu hay nói như thế, cô liền xoay người rời đi, đứng cách đó không xa, Cao Dương liền giẫm lên váy cô ả, sau đó, Lữ Tiểu Như lại được dịp phô diễn hình ảnh xuân sắc cho mọi người.

Hai thứ gì đó phấp phới đón gió! (mình không biết gì nha, QT bảo là đôi thỏ ngọc)

“A!!!” Lữ Tiểu Như hoảng loạn, thét chói tai ôm lấy lễ phục, lao ra khỏi đám người chạy mất.

“Chúng ta có làm quá không?” Âu Dương Gia Gia còn chút lương tâm, không đành lòng, tưởng như thế, câu sau liền lộ ra ý đồ thật “Nhỡ cô ta làm khó chúng ta thì sao giờ?”

“Sợ cái gì, có người sẽ giải quyết cô ta, đúng không?” Cao Dương nhìn Diệp Kình.

“Đương nhiên.” Cặp mắt tối đen của Diệp Kình trở nên lạnh lùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui