Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình nhìn Triệu Bác Triết dẫn người rời đi, chỉ còn lại Niếp Khải và lão giả kia, lúc này hai người mới mang chậu hoa bước qua.

“Anh Niếp, em mang hoa tới.” Nhạc Tư Trà nói.

“Tiểu Nhạc, cuối cùng em cũng tới, anh lo muốn chết.” Niếp Khải thấy Nhạc Tư Trà thì vui vẻ hẳn, cuối cùng cũng đến.

Lão giả bên cạnh có chút ngạc nhiên nhìn hai người, không ngờ diện mạo cả hai đẹp đến vậy.

“Vừa mới dạo một vòng trong vườn nên muộn chút.” Buông chậu hoa trong tay xuống, Nhạc Tư Trà cười xin lỗi, nếu không phải Diệp Kình nhắc nhở, cậu còn muốn đi dạo xem tiếp.

“Giờ cũng không muộn, nó đây sao?” Niếp Khải nhìn chậu hoa trước mặt Nhạc Tư Trà, xung quanh là túi đen to, không nhìn được như thế nào.

“Trước đừng xem nó, anh Niếp, chỗ để hoa đã chuẩn bị sao?” Nhạc Tư Trà cố tình làm vẻ thần bí.

“Sao mà phải bí mật thế?” Không chỉ Niếp Khải mà Cung Bạch Tân cũng tò mò.

“Chút nữa anh sẽ biết. Yên tâm đi, sẽ không khiến anh thất vọng.”

“Được rồi, em đã nói thế thì thôi, giàn hoa ở kia.” Niếp Khải chỉ chỉ cái giá bên cạnh.

“Đặt đây đúng là xấu mặt.” Nhạc Tư Trà nhìn giá gỗ trống hoác ấy, nhận xét.

“Biết sao được, lần triển lãm này là Triệu Bác Triết chủ trì.” Niếp Khải nhìn xung quanh. Hôm qua, khi hắn biết được sắp xếp chỗ này, xung quanh trừ bỏ gốc cây đại thụ, hoa cỏ đều bị mang đi rồi. Mấy loại hoa trên mặt đất kia là hắn tự mang tới, trừ bỏ hai loại là trân phẩm thì còn lại đều là bình thường.

“Là tôi làm phiền cậu rồi, thật xin lỗi! Tiếp Niếp.” Cung Bạch Tân áy náy nói, năm nay ông sẽ về hưu, cũng đấu không lại Triệu Bác Triết.

“Đừng nói thế, nếu không phải bình thường ngài thưởng thức chiếu cố, tôi cũng không chống trụ được tới hôm nay.” Niếp Khải nghiêm túc nói, hắn vẫn không chịu rời đi hiệp hội phần lớn là vì lão giả này. Ở ông, Niếp Khải học thêm được rất nhiều thứ hữu dụng, Niếp Khải vẫn coi ông là thầy mình, nếu có thể giúp được, cũng là trách nhiệm của hắn.

Vậy nên hắn cũng hi vọng thắng, vụ cá cược giữa hắn và Triệu Bác Triết là song phương. Hắn thua – hắn rời khỏi hiệp hội, Triệu Bác Triết thua – trước khi Cung Bạch Tân về hưu, gã phải nge lời ông, không được bằng mặt không bằng lòng.

Mà giờ tất cả chỉ có thể dựa vào Nhạc Tư Trà.

Nhạc Tư Trà nhìn chung quanh, cởi giầy, bỏ bồn hoa xuống, cẩn thận tránh những hoa cỏ trên mặt đất, lại chỗ cây đại thụ kia.

Cây đại thụ này có đường kính không đến 10cm, bị sét đánh đến sát gốc, dường như chia thành hai nửa, chỉ còn một đoạn ngắn gần đất là nối một chỗ. Một nửa tiếp tục hướng lên trên phát triển, một bên lại mọc ngang. Thú vị là có một nơi thân cây rỗng ruột, vậy mà vẫn có thể sống, đúng là kỳ tích. (có cây thế này mình cũng đi thăm quan luôn)

Nhạc Tư Trà ngồi xổm xuống, quan sát cẩn thận chỗ rỗng kia. Cửa lỗ trống ngay chỗ đại thụ bị nứt ra, nhìn xuống có thể thấy lỗ này không sâu, còn nhỏ hơn chậu hoa của cậu, xung quanh còn có lá mầm, xanh mượt.

Nhạc Tư Trà đột nhiên nảy ra một ý “Anh Niếp, có búa không?”

“A? Phòng trực ban có.” Niếp Khải tuy rằng không biết cậu cần búa làm gì nhưng vẫn đáp lại.

“Vậy nhờ anh đi lấy giúp em.”

“A, được, em đợi chút.” Niếp Khải rời đi mượn búa.

“Diệp Kình, anh mang bồn qua hộ em.”

“Ừm.” Diệp Kình mang bồn hoa vừa đặt trên đất qua cho Nhạc Tư Trà, chần chừ chút, cũng bỏ giầy ra.

“Em định làm gì?” Diệp Kình đứng cạnh cậu, thì thầm hỏi.

“Anh đoán xem?” Nhạc Tư Trà nở một nụ cười bướng bỉnh, một bàn tay vói vào lỗ cây.

Diệp Kình thấy rõ thứ bùn đất rơi xuống nơi đầu ngón tay cậu – là đất trong không gian!

Chẳng lẽ…. Diệp Kình đã hiểu, chỉ lẳng lặng xem cậu làm gì.

Phía sau, Cung Bạch Tân kỳ quái nhìn họ, không hiểu đang làm gì.

Niếp Khải nhanh chóng mang búa về.

Nhạc Tư Trà nhận búa, đang định động tay.

“Để anh đi.” Diệp Kình nói.

“Ừm.” Nhạc Tư Trà hào phóng đưa búa cho anh.

Sau đó, Diệp Kình dưới ánh mắt khiếp sợ của Cung Bạch Tân và Niếp Khải, đập vỡ chậu hoa. Hành động của Diệp Kình cũng khiến không ít du khách tức giận, mọi người không hiểu anh làm vậy để làm gì.

“Cậu làm gì?” Niếp Khải không thể tin được những gì mình thấy, định tiến lên ngăn cản thì bị Cung Bạch Tân ngăn lại.

“Đừng lo, không thấy cậu bé kia không ngăn sao.”

Giờ Niếp Khải mới chú ý Nhạc Tư Trà chỉ vui vẻ nhìn Diệp Kình, không hề có ý ngăn cậu ta lại, thế này mới an tâm.

“Được rồi.” Diệp Kình đã đập vỡ hết chậu hoa, chỉ còn đất bên trong.

“Còn lại để em.” Nhạc Tư Trà nâng hoa lên, bỏ vào hốc cây, bỏ cả đất rơi xuống vào, nhẹ nhàng nén.

Hai người phía sau giờ mới hiểu được họ định dùng hốc cây thành chậu hoa thiên nhiên.

“Anh Niếp, hội trưởng Cung, giờ có thể lại xem rồi.” Nhạc Tư Trà vẫy vẫy tây gọi hai người tới, nụ cười của thiếu nhiên cũng kéo du khách lại.

“Em xốc lên này.” Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình bỏ dây thừng ra, rồi gỡ gói to xuống rồi.

Ngay sau đó, một mùi thơm thoang thoảng theo gió bay tới, khiến người ta cảm thấy khoan khoái, dễ chịu, nếu không chú ý lại không ngửi thấy nữa nhưng vẫn khiến long say mê.

Càng ngày càng nhiều người theo hương mà đến, để rồi thấy được vị mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành kia.

Dưới gốc đại thụ, hoa cỏ cúi đầu, mà ở giữa thân đại thụ có một loại kỳ hoa đón gió phấp phới, ngạo nghễ hậu thế.

Không phải mèo khen mèo dài đuôi, nhưng nó quả thật như tiên nữ trên chín tầng mây, khinh thường cùng những bông hoa phàm tục kia tranh sắc.

“Quả là hoa đẹp!” Cung Bạch Tân vô cùng kích động, trước nay ông vẫn mê lan, nhưng lại không thích duy nhất lan điệp, luôn cảm thấy nó quá diễm lệ, mất đi cái thanh nhã đạm tố của lan, nhưng gốc cây này lại phá vỡ định kiến của ông “Hương thơm ngan ngát động lòng, dáng điệu thướt ta, ngọc cơ thúy cốt, đúng là cực phẩm lan.”

Nó có nhiều màu lại vẫn đẹp thuần túy, đẹp siêu thoát, tao nhã như trích tiên hạ phàm.

Chưa từng được nhìn một gốc cây diễm lệ mà lại không mị tục như thế, từng đóa từng đóa như bướm vụt sẽ bay đi, đúng là khiến người ta sợ hãi.

Nếu thật sự bay đi thì làm sao bây giờ?

Cung Bạch Tân không thèm để ý hình tượng, xông lên quan sát vị tiên tử này. Bên cạnh ông cũng là những người không kìm lòng nổi – Niếp Khải cũng một đám du khách chen chúc. Mọi người kích động lôi những thứ gì có thể chụp được ra chụp, cũng may họ không được lại gần, chỉ còn cách nghếch cổ xem.

Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình tự giác lùi lại, nhường đường cho mấy người yêu hoa, không lại khiến người ta ghét.

Bên ngoài dám người, Triệu Bác Triết xanh mét nhìn gốc lan điệp kia, dù hận thế nào gã cũng biết, quán quân lần này không phải Niếp Khải thì còn ai.

Đợi hai người kia thưởng hoa xong mới cảm thấy mỹ mãn lại chỗ Nhạc Tư Trà.

“Cậu bé, chậu hoa này gọi là gì?” Cung Bạch Tân còn chưa hết kích động, hai mắt vẫn dán vào hoa.

“Cháu gọi ‘trích tiên’”. Nhạc Tư Trà nói, là chủ hoa, cậu có quyền đặt tên cho nó.

Diệp Kình lại bị kỹ thật đặt tên của cậu làm cho méo mặt. Nhạc Tư Trà âm thầm nhéo anh một phát.

Không ngờ, Cung Bạch Tân lại thích tên này “’Trích tiên’ đúng, chỉ có tên này mới xứng với nó. Tên hay.”

“Ngài chê cười rồi.” Nhạc Tư Trà bị khen đến ngượng.

“Cậu bé, ta có một yêu cầu hơi quá, mong cháu có thể đồng ý.” Cung Bạch tân rút lại nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

“Hội trưởng cứ bảo cháu tiểu Nhạc là được rồi, có gì giúp được, mời ngài cứ nói.” Nhạc Tư Trà qua Diệp Kình biết được không ít chuyện của lão giả này, cũng bị sự công chính của ông thuyết phục, thấy vẻ mặt ông nghiêm túc cũng cảm thấy nghiêm trọng hơn.

“Ta hi vọng ‘Trích tiên’ có thể đại biểu thành phố B tham gia ‘Hội chợ thế giới lan’ năm sau nước R tổ chức.”

“A? Nhưng là hoa kỳ mau qua, đến tháng sau sẽ tàn.” Nhạc Tư Trà không ngờ Cung Bạch Tân sẽ nhờ cậu như vậy, cậu theo bản năng mà tìm cớ từ chối.

“Ha ha, tiểu Nhạc, cháu đừng nói dối.” Cung Bạch Tân cùng Niếp Khải nhìn nhau cười.

“Sao?” Nhạc Tư Trà không hiểu.

“Chúng ta đều là người yêu hoa, từng sống trong hoa, sao có thể không biết hoa này có thể nở thêm ít nhất hai tháng.” Niếp Khải trả lời, hắn không biết sao có thể đổi thời gian lan điệp nở, nhưng hoa này còn có thể nở bao lâu, hắn vẫn biết.

Kỳ thật hoa này vẫn chưa tàn bao giờ, Nhạc Tư Trà đương nhiên sẽ không nói Niếp Khải đã sai. Cậu nhìn Diệp Kình, thấy anh cũng gật đầu mới đáp “Nếu vậy, lúc ấy chúng cháu sẽ mang hoa tới.” Nếu hiện giao cho họ, Nhạc Tư Trà cũng thấy lo “Nhưng cháu muốn trong buổi triển lãm nó sẽ dưới danh nghĩa của hai người, cháu không muốn bị người biết tên.”

Hai người nghe vậy liền đồng ý, danh loại song thu như thế, ai nỡ từ chối.

Kết quả buổi triển lãm không cần nói cũng biết, ‘Trích tiên’ của Nhạc Tư Trà thắng được quán quân, thậm chí có người ra giá một ngàn vạn để mua nhưng bị cậu từ chối.

Chờ buổi triển lãm kết thúc, cả hai mới mang hoa về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui