Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, dễ nghe thế nhưng thực chất là người chuyên chạy chân cho Diệp Kình.

Sắp xếp, đòng dấu văn bản, mang chỉ thị phát đến các ngành, bưng trà dâng nước, chuẩn bị ba bữa…Tóm lại mọi chuyện vặt vãnh đều rơi vào tay Nhạc Tư Trà.

Vốn đây là việc của bí thư nhưng giờ có người chia sẻ cô cũng vui lòng.

Tập đoàn Đông Phương là một công ty lớn, lĩnh vực kinh doanh cũng rộng, các ngành được phân ra rõ ràng, có công tác khác nhau, ngày thường vẫn tự vận tác.

Làm tổng giám đốc, nghĩa là cần phải quyết định hướng đi cho họ, mà người truyền đạt những lời này cho các ngành chính là bí thư của tổng giám đốc.

Lượng công việc vô cùng lớn, vậy nên dưới tay Diệp Kình có một đội bí thư chừng mười người.

Vốn Nhạc Tư Trà thành trợ lý đặc biệt cũng cần phải báo danh nhưng Diệp Kình không đồng ý, kiên trì cậu phải ở tầng chót, theo mình học tập là được rồi. Đi làm đã vài ngày, nhưng Nhạc Tư Trà chưa từng vào ban bí thư chỉ cách đó một tầng.

Người phụ trách xử lý lịch trình của tổng giám đốc là Trần bí thư – một nữ bí thư vô cùng khôn khéo và có khả năng, cô vẫn rất quan tâm tới cậu bé Nhạc Tư Trà nhỏ hơn mình mười tuổi này, nhưng cũng rất nghiêm khắc, yêu cầu cậu dù việc nhỏ cũng phải làm được hoàn mỹ. Vậy nên ngày nào của Nhạc Tư Trà cũng rất bận rộn.

“Đi photo ra làm ba mươi bản đặt vào phòng hội nghị, buổi chiều cần tới. Văn bản đưa em trước đó đã đánh xong chưa?”

“Đã xong rồi ạ.”

“Báo cho phụ trách các ngành hội nghị hôm nay sẽ dời sang 10h sáng mai.”

“Dạ.”

“Nhạc Tư Trà, mang văn kiện này tới Phùng quản lý ở tầng 17, bảo ông ta sửa một lần nữa đưa lên.”

“Vâng.”

Nhìn bóng Nhạc Tư Trà khuất vào thang máy riêng, ánh mắt Trần bí thư có chút suy tư.

“Sao, cậu ấy không làm phiền cô chứ?” Diệp Kình bước ra khỏi phòng làm việc.

“Tổng giám đốc,” Trần bí thư cung kính cúi vào, đáp “Tuy rằng còn bối rối nhưng năng lực làm việc không tệ, học tập một thời gian ngắn không thành vấn đề nhưng là….có chút gan quá.” Nhân viên nào lại dám dùng thang máy riêng của tổng giám đốc chứ, hơn thế không chỉ một lần, ngay từ ngày đầu đi làm Nhạc Tư Trà đã sử dụng cái thang máy của riêng Diệp Kình này, mấy ngày nay toàn bộ công ty đều biết cậu có quan hệ thân mật với Diệp Kình.

“Cậu ấy sợ cao.” Nếu không dùng nó, khéo mười tầng Nhạc Tư Trà cũng không chịu lên, huống chi lên tận đây làm.

Trần bí thư hiểu ra, thảo nào, mỗi lần vào WC cậu đều rất ‘cẩn thận’ – nơi đó ở cuối hành lang, cửa sổ chỉ cao hơn mặt đấy chừng một mét.

Nhưng cô vẫn thấy không ổn, nhưng là tổng giám đốc cũng đồng ý, cô cũng không có ý kiến gì.

“Chiều nay đại biểu là tập đoàn Hàn gia sẽ tới.”

“Ai?”

“Phó tổng giám đốc – Hàn Thiên Hoành, là em trai của Thiên Sam.”

“Bảo Trác Hạo qua đàm phán với họ.” chỉ là phó tổng giám đốc, không cần anh tự mình ra mặt.

“Tôi sẽ thông báo.” Đông Phương Trác Hạo, là cao thủ đàm phán, những hiệp ước quan trọng của tập đoàn chủ yếu là người đó hiệp đàm.

“Tình hình sở nghiên cứu gần đây thế nào?”

“Rất thuận lợi, đây là báo cáo họ đưa lên.” Trần bí thư lấy ra một tập văn bản.

Nhận lấy, Diệp Kình xoay người về phòng chuẩn bị cẩn thận nghiên cứu, đột nhiên nhớ tới mục đích mình đi ra, dặn Trần bí thư “Chờ cậu ấy về bảo vào gặp tôi.”

“Vâng.”

“Cốc cốc.”

“Vào đi.”

“Tổng giám đốc, ngài tìm tôi?” Ở công ty, Nhạc Tư Trà nhất quyết không chịu gọi tên, Diệp Kình cũng đành theo cậu.

“Khóa cửa lại.”

Nhạc Tư Trà nghe lời khóa lại.

“Lại đây.” Diệp Kình dựa vào ghế, ngoắc cậu.

Thực muốn trợn trắng mắt nhưng cậu cố kìm lại, âm thầm tự nói đó là ông chủ có mỉnh, Nhạc Tư Trà chạm rãi bước qua bàn làm việc lại gần anh.

Diệp Kình kéo Nhạc Tư Trà cho cậu ngồi lên đùi mình, rồi mới bắt đầu nói chuyện “Bên nghiên cứu sở rất hứng thú với hạt giống em cung cấp, có thể bảo Du Nhiên chuẩn bị một đám nữa không? Chúng ta đã xin chính phủ xin một khoảng sa mạc để nghiên cứu, hiện số lượng hạt giống thiếu rất nhiều.”

“Không thành vấn đề, mai em sẽ đưa cho anh.” Nhạc Tư Trà bị ôm cứng không thể động đậy, cứ thế mà ngồi nghịch tay Diệp Kình.

Tay anh lớn hơn cậu một số, màu da cũng ngăm ngăm khỏe mạnh, còn mình thì dù phơi nắng vẫn trắng nõn ra, trái ngược vậy. Ngón trỏ và ngón giữa có vết chai do nhiều năm cầm bút, lòng bàn tay cũng có vết chai, hẳn là do tập võ. Không giống mình, dù hàng ngày vẫn làm việc nhà mà bàn tay vẫn mềm mại.

Cùng là dùng nước trong không gian, vì sao anh ấy lại nam tính thế mà mình lại càng thiên hướng nữ tính nhỉ?

“Đã quen việc rồi sao?”

“Cũng không tệ lắm, Trần bí thư dạy em rất nhiều.” Nhạc Tư Trà rất đẹp, nên nhân viên những ngành khác mỗi lần nhìn thấy cậu đều không biết đối xử thế nào với người đang được lãnh đạo ‘sủng ái’ này.

Tuy rằng cậu cũng muốn hòa hợp với mọi người nhưng vì cậu phải dùng thang máy riêng nên chuyện đó không có khả năng, chỉ mong thời gian sẽ khiến mọi người sẽ dần quen thuộc hơn.

“Sắp khai giảng rồi.”

“Sao?”

“Khai giảng xong vẫn làm việc ở đây đi, làm trong này còn học được nhiều hơn ở trường.”

Sau khi khai giảng là cậu cũng lên năm ba, Diệp Kình thì năm bốn và bắt đầu thực tập, nhưng anh thì cần gì thực tập, thời gian ở công ty sẽ nhiều lên, hẳn là rất ít tới trường.

Nghĩ vậy, Nhạc Tư Trà cũng thấy chần chừ “Nhưng mấy tiết học ở trường thì sao giờ?”

“Lúc nào không có tiết thì tới là được.” Diệp Kình không ngừng phấn đấu, năm bốn rồi nên anh cũng không tới trường, lừa Nhạc Tư Trà về đây cho khỏi chán “Sẽ không ảnh hưởng chuyện bài vở đâu, thực tập lấy kinh nghiệm các giáo sư cũng sẽ mừng.”

“Được rồi.” Nhạc Tư Trà nghĩ chút rồi gật đầu “Không có việc gì thì em ra ngoài, còn phải đánh báo cáo mà.” Cậu vỗ vỗ tay Diệp Kình, ý bảo anh buông ra.

“Cũng sắp nghỉ trưa rồi, ăn cơm rồi đi.” Diệp Kình không chịu buông tay, anh thích cảm giác ôm Nhạc Tư Trà, khiến lòng người ấm áp.

“Em không chuẩn bị cơm trưa mà, chỉ có hoa quả.” Mấy ngày nay vội vàng thích ứng, không có thời gian làm cơm, đồ trong không gian cũng gần hết.

“Bên kia có một phòng bếp nhỏ, em qua nấu đi.”

“Ừm.” Nhạc Tư Trà nhớ tới cánh cửa mình chưa từng bước qua, ra là phòng bếp.

Diệp Kình đòi một nụ hôn sâu rồi mới chịu thả cậu ra.

Xuống khỏi người Diệp Kình, Nhạc Tư Trà cùng Trần bí thư nói qua rồi vào phòng nghỉ ngơi.

Phòng bếp không lớn, đồ làm bếp lại rất đầy đủ, các loại gia vị cũng không thiếu.

Thời gian nghỉ trưa là một giờ, đủ để làm vài món đơn giản.

Rau dưa trong không gian tương đối nhiều, thịt thì khá rắc rối, trời đang nóng, làm mấy món nhẹ thôi vậy.

Xem xét phòng bếp cẩn thận, biết rõ các loại gia vị, Nhạc Tư Trà quyết định làm rau trộn cà, rau trộn dưa chuột.

Trong không gian còn trứng muối làm lúc trước, giờ có thể ăn.

Hơn nữa tối qua còn canh xương, vậy là cũng đủ một bữa cơm.

Làm xong cũng không tốn nhiều thời gian, Nhạc Tư Trà lấy từ không gian ra một hộp, bỏ dưa chuột thái khối, hành, tỏi, muối, mì chính cho vào ướp chừng 10 phút.

Cầm chõ nấy nước, bỏ cà đã gọt vỏ, cắt thành đoạn dài vào đó luộc chín.

Trong khi đợi, cậu lấy ba nhánh tỏi đập nát, thái nhỏ, rửa sạch ớt đỏ, cắt nhỏ, rồi cho tỏi, ớt, hành thái để vào chén, thêm gia vị, chế thành nước.

Chuẩn bị xong chỉ cần chờ cà chín là được.

Giờ dưa chuột được ướp cùng xong, Nhạc Tư Trà mở hộp ra, lấy đi nước thừa bên trong, thêm dầu vừng, đường, dấm, mì chính, quấy đều., bỏ vào đĩa.

Trong chõ lục bục rôi, cẩn thận mở ra, dùng đũa đâm thử, xác định đã chín mới gắp cà ra, để trong đữa, đỏ thêm nước sốt, chờ nguội là có thể ăn.

Cầm mấy cái trứng muối rửa sạch, cắt lên đĩa, thêm gia vị, lại lấy canh xương ra, lại thêm cơm, vậy là xong bữa trưa.

Nhìn thời gian, còn có nữa tiếng nữa mới hết giờ nghỉ.

Còn phần ăn của mấy nhóc kia, trong không gian còn một ít, chờ tối về sẽ nấu nhiều hơn là được.

Nhạc Tư Trà vừa nghĩ thế vừa bưng cơm ra.

Không ngờ là Diệp Kình còn đang có khách, mà họ cũng biết nhau.

“Anh Chu.” Nhạc Tư Trà thấy người quen liền lên tiếng chào hỏi.

Chu Cương thấy Nhạc Tư Trà theo bên trong đi ra cũng thấy bất ngờ, lại nhìn thứ trong tay cậu mới hiểu ra “Ra là em, anh đang bảo sao mời Diệp Kình ăn cơm mà không chịu đi mà!”

“Biết mà còn không đi?” Diệp Kình đứng dậy dọn bàn, để một khoảng cho Nhạc Tư Trà.

“Uầy, đừng nhỏ mọn thế, nếu đã chuẩn bị thêm mình cũng không nhiều, đúng không?”

“Đương nhiên, nếu anh không chê thì cũng ăn đi.” Không thèm để ý cái mặt đen của Diệp Kình, Nhạc Tư Trà mời, Chu Cương cũng rất quan tâm tới cậu, mời một bữa là bình thường.

“Đương nhiên không chê, đã sớm nghe nói tay nghề làm bếp của em, hôm nay nhất định phải được ăn.” Chu Cương cũng không thèm nhìn Diệp Kình khó chịu, ngồi trước bàn chờ ăn cơm.

Đồ ăn rất nhanh liền được bày lên, chỉ là vài món đơn giản nhưng cũng không khiến Chu Cương mất hứng.

Nhạc Tư Trà tự giác đưa bát cơm trong tay cho Diệp Kình, thế mới khiến vẻ mặt anh tốt lên chút.

“Anh hôm nay là đặc biệt tới tìm Diệp Kình mời cơm?” Đưa bát cơm cho Chu Cương, Nhạc Tư Trà có chút ngạc nhiên vì ý đồ đến của hắn.

“Đúng thế, nghe nói hắn gần đây bận túi bụi, anh tốt bụng tới an ủi, không ngờ là thừa.” Chu Cương cười với cậu, có chút…đáng khinh!

“Biết thừa còn ở lại.” Diệp Kình đang rất không vui, Nhạc Tư Trà vẫn vì anh làm cơm trưa, sao có thể chia sẻ cho người khác.

Chu Cương tự động không để ý, gắp miếng sườn bỏ vào miệng, hai mắt tỏa sáng “Ừm, ngon, Diệp Kình đúng là có lộc ăn! So với đầu bếp còn ngon!”

“Hừ.” Diệp Kình hừ nhẹ, không thèm để ý tới anh ta, chăm chú ăn cơm.

Nhạc Tư Trà thấy thế, chỉ cảm thấy tình cảm hai người thật tốt.

Nếu nghe được ý nghĩ của cậu, có lẽ mặt Diệp Kình càng đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui