Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Sau khi đón thần tài vào ngày thứ năm xong, bằng hữu thân thích kéo đến nhà không dứt, Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị liên tiếp bị mời đi uống rượu, thời gian nhanh chóng trôi đi, đảo mắt liền tới ngày mười lăm tháng giêng. Sáng sớm người nhà Cố gia đã thức dậy sửa soạn, ngồi xe ngựa đến phủ Tô Châu. Còn Liễu phủ bên này thì Liễu phu nhân cũng đã sớm thức dậy, lệnh cho nha hoàn bà tử chuẩn bị bàn ghế dụng cụ tiếp khách, lại chuẩn bị thêm tiệc rượu vào buổi tối, mời đến một đám hát nhỏ, mời thêm hai con hát, bảo hạ nhân treo tiền thưởng vào ống trúc trên mái nhà, giăng hoa đăng đủ màu. Đến giờ ngọ, xe ngựa Cố gia đã đến, bọn nha hoàn dẫn Vương thị, Nam Qua cùng Mèo Con vào nội đường, Cố Tứ Ngưu và bọn nam tử thì dẫn đến thư phòng của Liễu giáo thụ. Liễu phu nhân đã sớm đứng chờ ở trong nội đường, thấy Vương thị vội vàng cười tiếp đón: “Cố thẩm mau vào bên trong, mời ngồi!” Vương thị vội vàng cười nói: ”Liễu phu nhân, ngài khách khí!” “Cái gì mà phu nhân, ta lớn hơn người vài tuổi, nhà mẹ ruột họ Nhiếp, người nếu không chê, gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi”. Liễu phu nhân che miệng cười khẽ nói. Vương thị cười nói: “Ta đây về sau gọi người là Nhiếp tỷ tỷ, nhà mẹ ruột của ta họ Vương” “Được a, Vương muội muội”. Liễu phu nhân cười lôi kéo Vương thị ngồi xuống, bảo nha hoàn bưng trà lên: “Bảo tiểu thư đến đây” “Vâng!” Nam Qua cùng Mèo Con tiến lên thỉnh an Liễu phu nhân, Liễu phu nhân vội bảo hai người đứng dậy, thấy Mèo Con trắng trẻo, nhịn không được kéo đến bên người nói: “Muội muội thật sự là hảo phúc khí a, sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp như vậy” Mèo Con ngẩng đầu, nở ra nụ cười ngọt chết người, nhu thuận hô một tiếng: “Liễu thẩm thẩm” Liễu phu nhân vui vẻ miệng không khép được, lấy ra một cái túi hương nhỏ cho nàng: “Đây, cái này cho con!” Mèo Con cũng không nhận lấy túi hương, mà là quay đầu lại nhìn Vương thị, Vương thị nói: “Liễu tỷ tỷ, tỷ quá khách khí, cho con bé quà làm chi” Liễu phu nhân cười nói: “Khách khí cái gì, đứa trẻ này còn nhỏ mà đã nhu thuận như thế này làm ta rất yêu thích !” Nàng đem túi hương nhét vào trong tay Mèo Con: “Đây, bé ngoan, cầm, đừng sợ, thẩm thẩm cho con, mẹ của con sẽ không mắng!” Mèo Con cầm túi hương nhỏ cảm thấy nặng trịch, lại có chút cưng cứng, xem ra là một cái chuông bạc, nàng không khỏi cười vui vẻ. “Tiểu thư đến!”. Tiếng nha hoàn gọi vọng vào, vài nha hoàn và bà tử vây quanh một cô gái đầu cài trâm dung nhan thanh lệ bước vào, cô gái tựa như hoa lê, thắt lưng như dương liễu, mặc cái áo màu trắng viền xanh, váy trắng thuần, áo khoác lông chồn. Đi đến trước mặt Liễu phu nhân cùng Vương thị, liền cúi xuống thỉnh an, cử chỉ ôn nhu, cẩn thận ít lời. Vương thị đánh giá Liễu cô nương, không khỏi trong lòng âm thầm vui mừng, Ngọc Nhi quả nhiên là hảo phúc khí! Người vợ tốt như vậy, quả nhiên là đốt đèn lồng cũng tìm không thấy ! Liễu phu nhân hỏi: “Muội muội, không phải nghe nói muội sinh một đôi long phượng thai sao? Ca ca song sinh của Tiểu Miêu đâu?” Vương thị nói: “Nó đang ở cùng với cha nó, đứa nhỏ này rất nghịch ngợm, nếu đi theo muội đến đây thì sẽ gây ồn ào náo loạn ! Cũng chỉ có cha nó mới trị được nó” Liễu phu nhân cười nói: “Có nam hài tử nào mà không bướng bỉnh? Hỗn thế ma vương nhà ta cũng không hiền lành gì đâu !” Nàng vừa nói người kế bên gọi thiếu gia đến đây, vừa bảo nha hoàn đến thư phòng Liễu giáo thụ dẫn Cố Toàn đến. Hai người đang nói chuyện thì tiểu công tử đã đi đến, tiểu công tử của Liễu giáo thụ, gọi là Văn Lý, năm nay mười tuổi, mi thanh mục tú, răng trắng môi hồng, cùng Mèo Con đứng chung một chỗ tựa như hai búp bê được điêu khắc từ ngọc, mọi người nhìn thấy đều che miệng cười không ngừng. Liễu phu nhân cười nói: “Ây da, thật sự là tựa như hai búp bê bằng ngọc !” Vương thị cười nói: “Làm sao có thể, con gái nông gia nhà chúng ta, như thế nào có thể so sánh với tiểu công tử quý phủ”. Nàng đem tráp quà tặng cho Liễu Văn Lý, bên trong tráp quà là một chiếc khăn thêu, một chiếc hà bao thêu bằng chỉ kim tuyến, bên trong là một lượng bạc. Liễu công tử cũng không ngại ngùng, tiếp nhận, đặt vào trong tay áo, hướng Vương thị cúi đầu cảm ơn. Liễu phu nhân che miệng cười nói: “Tiểu tử, ngươi thế nhưng còn không ngại ngùng !” Vương thị cười nói: “Cũng không phải là người ngoài mà cần gì phải khách khí chứ !” Lúc này bà tử được Liễu phu nhân phái đến thư phòng tiến vào nói: “Phu nhân, lão gia đang kiểm tra học vấn của tiểu công tử Cố gia. Tiểu công tử rất thông minh, lão gia rất vui vẻ, đến bây giờ còn không chịu thả người!” Liễu phu nhân quay đầu lại đối Vương thị cười nói: “Lão gia nhà ta tính tình chính là thế, nam hài tử nào đến nhà đều bị hắn kiểm tra này nọ” Vương thị cười nói: “Có thể được Liễu đại nhân dạy bảo chính là phúc khí của tiểu Ngũ nhà muội, nhưng mà tiểu Ngũ lại bướng bỉnh, làm việc thì nông nổi, sợ là sau khi hắn ra thì thư phòng của Liễu đại nhân cũng hư hỏng” Liễu phu nhân cười một hồi, liền nắm tay Vương thị đi dùng bữa trưa trên lầu, mấy người vừa uống rượu vừa nghe hát, lại nhìn ngắm chợ đèn lồng dưới lầu. Ăn xong bữa trưa, năm anh em Cố gia và Trần Quân Ngọc, cháu của Liễu phu nhân là Trí Viễn tiến đến bái kiến Liễu phu nhân cùng Vương thị. Trong năm anh em Cố gia cũng chỉ mới gặp qua hai người Cố Phúc cùng Cố Quý, thấy năm huynh đệ đứng chung một chỗ, có thông minh, dung mạo bất phàm, không khỏi hâm mộ nói: “Muội muội thật sự là hảo phúc khí !” Vương thị nói: “Hài tử ở nông thôn muội đều như vậy, không như tỷ tỷ, mặc dù chỉ có một đứa con, nhưng lại là tinh hoa của trời đất !” Liễu phu nhân nghe nàng nói thế tuy không tỏ thái độ gì, nhưng cực kỳ vui vẻ, không khỏi cười nói: “Muội muội quá khiêm nhường, năm đứa trẻ này có được người nào cũng là phúc khí, càng đừng nói là đủ cả năm người!” Vương thị đảo mắt thấy Nhiếp Tuyên, thấy hắn dung mạo mặc dù không như Trần Quân Ngọc nho nhã, nhưng lại tuấn lãng, dung mạo bất phàm, không khỏi hỏi: “Vị này là?” Liễu phu nhân nói: “Đây là cháu của ta, họ Nhiếp, tên một chữ Tuyên, tự Trí Viễn” Nhiếp Tuyên tiến lên quỳ gối hành lễ: “Cháu xin thỉnh an cô cô, thẩm thẩm” Vương thị thấy cách hắn nói năng tao nhã, cử chỉ bất phàm, không khỏi cười tặng quà gặp mặt cho hắn, Nhiếp Tuyên mỉm cười nhận lấy, lại quay đầu bảo nha hoàn tặng cho Mèo Con một túi hương. Mèo Con tiếp túi hương để vào trong tay áo, sau đó tiến lên vài bước, cúi đầu chào hắn. Nhiếp Tuyên thấy nàng cử chỉ tự nhiên hào phóng, một chút cũng không giống như con nhà nông, không khỏi mỉm cười gật gật đầu, ngắm nhìn nàng một cái, lại nhìn Cố Toàn và Liễu Văn Lý, thầm nghĩ trong lòng: “Đều nói khí hậu Giang Nam tốt, đứa trẻ sinh ra cũng trắng trẻo như ngọc” Kỳ thật Mèo Con cùng Cố Toàn lớn lên có sáu phần tương tự, nhưng Cố Toàn có một điểm làm cho Mèo Con ghen tị không thôi, đó chính là ưu điểm của hắn… chính là phơi nắng như thế nào cũng không đen! Cái gọi là trắng trẻo che khuyết điểm, hơn nữa hai người mặt mày tuấn tú lịch sự tao nhã, mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt đứng chung một chỗ, làm cho người ta nhìn liền vui vẻ. Liễu Văn Lý là công tử nhà giàu, bình thường sống an nhàn sung sướng, cũng là một bộ dạng trắng ngần, ba người đứng chung một chỗ, liền giống như ba búp bê bằng ngọc, thấy thế nào như thế nào chọc người yêu thích. Liễu phu nhân nói: “Một lát các người cũng nên ra ngoài đi dạo đi?” Nhiếp Tuyên nói: “Một lát nữa dượng bảo con dẫn Kính Chi, Tư Thành đi gặp một người bằng hữu” Nghe Nhiếp Tuyên vừa nói như thế, Mèo Con không khỏi âm thầm tiếc hận, vậy thì đại ca không thể dẫn đại tẩu đi dạo rồi, làm nàng mất công sửa soạn một phen a! Nàng đảo mắt nhìn Nam Qua, thấy Nam Qua cũng có vẻ ảm đạm. Vương thị quay đầu lại nhìn đám người Cố Lộc: “Các con cũng phải đi sao?” Cố Lộc lắc đầu nói: “Lát nữa con đến thăm một người bằng hữu” Cố Thọ cùng Cố Quý nói: “Chúng con nghĩ muốn đi mua một vài thứ” Cố Toàn lôi kéo vạt áo Cố Lộc nói: “Nhị ca, đệ đi cùng với huynh” Cố Lộc nói: “Toàn Nhi ngoan, nhị ca phải đi làm chính sự” Cố Toàn quay đầu nhìn Cố Thọ cùng Cố Quý, hai người kiên quyết lắc đầu nói: “Không được” Vương thị thấy Cố Thọ cùng Cố Quý bộ dáng như vậy, suy nghĩ một chút, không khỏi hé miệng mỉm cười, nói với Cố Toàn: “Ca ca con phải đi làm chính sự, chớ làm phiền bọn họ!” Mèo Con bĩu môi, cái gì làm chính sự! Còn không phải vụng trộm đi hẹn hò! Bất quá nhìn vẻ mặt Vương thị mang ý cười, cũng biết trong lòng nàng đã rõ ràng, nhưng mà không nói ra thôi, xem ra tựa hồ còn phi thường tán thành. Nhưng mà tại sao đại ca lại không rảnh a? Đại ca cùng đại tẩu tuy rằng đã thành thân, nhưng mà cũng có thể hẹn hò a! Nàng ai oán liếc Cố Phúc một cái, Cố Phúc nghĩ tiểu muội cũng muốn đi ra ngoài chơi, liền nói nàng: “Mèo Con ngoan, chờ ca ca trở về, mua cho muội đèn con thỏ để chơi !” Mèo Con nhíu nhíu mày đầu nói: “Ta cũng không phải là tiểu hài tử, mới không cần đèn con thỏ !” Mọi người nghe vậy, cười ra tiếng, Cố Phúc cười ôm lấy nàng nói: “Được được, ca ca không mua cho muội đèn con thỏ, chúng ta mua đèn con hổ”. Một bộ dạng dụ dỗ trẻ con, Mèo Con tức giận, không thèm để ý tới hắn! Thật sự là ngu ngốc mà! Đợi sau khi mọi người đi, hai người Vương thị cùng Liễu phu nhân gọi hai con hát đến diễn, tuổi của Cố Toàn cùng Liễu Văn Lý gần bằng nhau, chỉ chốc lát liền chơi cùng với nhau, hai người ngồi ở phòng khách một hồi, liền chạy đến hoa viên chơi. Vương thị, Liễu phu nhân, Liễu cô nương, Nam Qua bốn người vây quanh cái bàn vừa nghe hát vừa đánh bài. Mèo Con ở một bên ăn quà vặt, nhìn bốn người đánh bài, không thì hướng ra ngoài cửa sổ nhìn náo nhiệt bên ngoài, cũng thật là nhàn nhã. Nhưng thật ra Liễu phu nhân lại cho rằng tính tình nàng văn tĩnh. Đất Ngô có tập tục xưa là “Nháo Nguyên Tiêu”, đêm mười ba tháng giêng thì treo đèn, mười tám thì thả đèn. Từ đền chùa đến đầu đường cuối ngõ, tiếng người ồn ào không dứt, chiêng trống náo loạn, gọi là “Tẩu mã la cổ” . Các cửa hàng phố xá đều treo đầy cờ hiệu gọi là “Tô đăng”, cửa hàng không chỉ bán hoa đăng, còn bán cả câu đố dán lên hoa đăng, khăn tay, quà tặng, trái cây này nọ. Trên đường cái treo đầy lồng đèn, nam nữ đi chơi đèn, cảnh xuân tươi đẹp, xe ngựa dập dìu. Lúc ban ngày Mèo Con cũng chỉ cảm thấy trên đường thực náo nhiệt, nhưng cũng không có ý muốn đi dạo chơi. Nhưng đợi đến đêm khi mà đã lên đèn, một vòng trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng bắn ra bốn phía, chiếu rọi như ban ngày, đất rộng trở nên như trong suốt, hoa đăng ánh lên màu sắc lung linh tuyệt đẹp, đèn cùng trăng, đều tràn đầy màu sắc kỳ quái, cảnh đẹp cực kỳ. “Mẹ, con muốn ra bên ngoài chơi”. Liễu Văn Lý một dạng thân sĩ, rốt cục nhịn không được, quấn quít lấy Liễu phu nhân yêu cầu đi ra ngoài chơi. Ngay cả Mèo Con cũng bị cảnh đẹp bên ngoài hấp dẫn, nhịn không được ngẩng đầu nhỏ, khát nhìn Vương thị. Vương thị cực kỳ khó xử: “Nhưng mà ca ca của con không có ở đây !” Lúc giữa trưa, năm huynh đệ Cố gia và Trần Quân Ngọc, cùng cháu Liễu phu nhân đến bái kiến. Sau đó Nhiếp Tuyên dẫn Cố Phúc và Trần Quân Ngọc đi ra ngoài, bốn huynh đệ còn lại cũng đi mất, chỉ để lại mỗi Cố Toàn bên người Vương thị. “Mẹ, không sao , con mang muội muội đi ra ngoài xem đăng”. Cố Toàn vỗ bộ ngực nhỏ nói: “Con sẽ nắm chặt tay muội muội, một khắc cũng không buông ra” Liễu Văn Lý cũng làm nũng nói: “Mẹ, người kêu thêm bốn gia đinh, hai bà tử, bảo bà tử ôm lục muội muội, gia đinh vây ở bên ngoài, như vậy sẽ không sợ bị người ta làm lạc!” Liễu phu nhân cùng Vương thị chịu không được bọn trẻ nhõng nhẽo, liền đồng ý với yêu cầu của ba người, Liễu phu nhân gọi bốn gia đinh, hai bà tử đến, sau khi dặn dò kỹ càng xong, mới cho ba người đi ra ngoài. Lại nói đến giữa trưa hôm đó, Nhiếp Tuyên, Cố Phúc, Trần Quân Ngọc ba người sau khi ra khỏi Liễu phủ, Nhiếp Tuyên liền dẫn bọn họ đi dạo một hồi, rồi tới một khu tiểu viện, từ đại môn sơn đen nhìn vào bên trong chỉ thấy tùng bách xanh rì, lầu các, cầu nhỏ, núi giả, cực kỳ thanh u lịch sự tao nhã. Đại môn mở ra, từ trong cửa đi ra một gã sai vặt tầm ba mươi tuổi, thấy Nhiếp Tuyên, nhìn một cái từ trên đi xuống cười nói: “Nhiếp nhị gia lâu lắm rồi mới thấy thấy ngài, như thế nào mà không đến thăm Hương tỷ, hôm qua nàng còn nhắc đến ngài ! Hai vị này là…” “Vị này họ Trần, vị này họ Cố”. Nhiếp Tuyên cũng không nói nhiều nói, đơn giản giải thích một chút. “Nhiếp Nhị gia, ngài đã tới”. Một giọng nói mềm mại vang lên, một mỹ phụ dung nhan xinh đẹp đi từ trong viện bước ra, đầu tiên là cấp ba người hành lễ sau đó mới nói: “Ta cũng không làm ngài chậm trễ nữa, vì sao gần đây không đến chỗ này ? Làm hại Hương tỷ ngày thương nhớ, bệnh gần nửa tháng, hôm nay tinh thần mới tốt chút, ngài đến thăm tí đi!” Nhiếp Tuyên cũng không tiếp lời nàng nói, tùy tay vung ra mười hai nén bạc nói: “Nhiều chuyện phải làm, ta có mời vài người bạn đến đây uống rượu” Trung niên mỹ phụ tiếp nhận bạc một bên để vào trong tay áo, một bên nói: “Như thế nào? Ý của nhị gia là Tô nương là người không biết cái gì là quốc gia đại sự, trong mắt chỉ biết đến tiền thôi sao?” Nhiếp Tuyên cười ha ha, thân thủ ôm chầm nàng, nhéo nhéo miệng của nàng nói: “Miệng của Tô ma ma thật là giỏi ! Đi gọi ba nữ nhi bảo bối Hương Ngọc, Xuân Đào, Liễu Điệp đến đây, thuận tiện gọi thêm hai con hát, chuẩn bị cho ta một bàn tiệc rượu!” Tô nương ngã vào trong lòng Nhiếp Tuyên, cười khanh khách nói: “Hôm nay không cho nhị gia về nhà, tiểu Hương Ngọc của ta chính là hàng đêm đều muốn ngài !” Nhiếp Tuyên cùng Tô nương một bên liếc mắt đưa tình, một bên đi vào buồng trong, Tô nương thấy Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc thần tình đỏ bừng, bộ dạng chân tay luống cuống, liền biết là lần đầu đến, trong lòng mừng thầm, người mà Nhiếp Tuyên dẫn đến tất nhiên là dê béo, nếu là có thể đem hai người này làm mê mệt, tiền bạc sau này không cần lo ngại nữa (Nằm mơ cũng không được đâu pà nội… =.=) Tô nương đưa ba người vào một nhã gian, trong phòng đều là dùng trúc để đóng, mặc dù không có tô son nạm vàng, nhưng mọi thứ đều cực kỳ tinh xảo. Ba người vừa vào cửa, liền ngửi thấy một cỗ mùi hương tinh tế, Cố Phúc chuyển mắt nhìn lại bên cửa sổ có mấy lò hương, bên trong đốt loại hương gì thì không biết. Sau khi ba người ngồi xuống liền có ba tiểu nha hoàn dâng trà lên, vừa đưa trà vừa liếc mắt đưa tình với bọn họ, Nhiếp Tuyên tiếp nước trà, thân thủ ôm tiểu nha hoàn hôn một cái vào miệng, sau đó cho nàng một khối bạc vụn: “Cầm lấy cùng vài cái tỷ muội mua kẹo ăn” (Mất hình tượng quá anh! =.=) Tiểu nha hoàn cười khanh khách tiếp bạc vụn rời đi, Trần Quân Ngọc cùng Cố Phúc hai người khuôn mặt tuấn tú đỏ lên: “Trí Viễn, đây là…?” Trần Quân Ngọc lắp bắp hỏi. Hai người đơn thuần không biết nơi này là nơi nào. Nhiếp Tuyên cười nói: “Kính Chi, Tư Thành, thả lỏng một chút, đến đây là để thư giãn!”. Hắn ngừng lại một chút, cười nói: “Huống chi, đây là dượng bảo ta dẫn hai huynh đến!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui