“Ăn từ từ thôi! Ở đây còn nhiều lắm!” Trúc Diệp Thanh lo lắng.
“Sara, em chưa từng ăn qua thứ này sao?” Hạo Thiên cau mày.
“Dạ! Thịt thì em có ăn qua rồi nhưng mấy tháng này thì không!” Sara vẻ mặt buồn bã.
“Đã một ngày em chưa ăn thứ gì cả, nên đói lắm ạ!” Cố gắng ăn hết phần còn lại ở trong tay, Sara nói tiếp: “Xin lỗi Sứ Thần đại nhân, Sara đã ăn quá nhiều rồi ạ!”
“Đừng lo lắng, chỗ Sứ Thần đại nhân đó có rất nhiều thịt nên em cứ ăn thoải mái, chị bảo đảm cho nè!” Trúc Diệp Thanh nhìn thấy sự run sợ khi họ hỏi chuyện này.
“Một ngày chưa ăn gì? Rốt cuộc là tại sao?” Hạo Thiên dường như ngẫm ra điều gì, hỏi.
“Không lẽ thức ăn trong bộ lạc không có nhiều?” Thấy Sara trầm mặc không trả lời, Hạo Thiên ý thức được vấn đề trước mắt của bộ lạc.
Sara cũng không muốn giấu giếm, thực ra là sợ bị Hạo Thiên trách phạt nên gật đầu, hai tay cô nàng bấu chặt lấy nhau, đầu cúi xuống.
“Em nói cho anh nghe, chuyện thức ăn ở trong bộ lạc như thế nào?” Hạo Thiên vẻ mặt suy tư hỏi, Trúc Diệp Thanh thì nắm lấy tay Sara ngỏ ý quan tâm.
Sau một lúc, Sara cũng nói ra hết thảy sự tình trong bộ lạc, không hề có chút giấu giếm nào.
Theo lời nói của Sara thì, do kẻ địch tấn công quá nhanh, những chiến sĩ trong bộ lạc chống cự không nổi nên đã vừa đánh vừa lùi để chạy trốn.
Người dân trong bộ lạc cũng thu dọn mà rời đi, do tình huống xảy ra khá bất ngờ nên lương thực mang theo không nhiều.
Tuy ở chỗ này tương đối yên ổn nhưng vấn đề thức ăn xuất hiện, người trong bộ lạc có ra ngoài đi săn nhưng không đủ để cho mọi người.
Trời cũng dần lạnh đi, các con thú vì đi trú đông, vì vậy thức ăn càng khan hiếm, cuộc sống của họ thì bữa đói bữa no.
Tình trạng của bộ lạc Hera đang cực kỳ khó khăn, so với tưởng tượng của Hạo Thiên còn gian nan hơn nhiều.
Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh nhìn Sara mà lòng đầy thương xót, một cô bé dễ thương như vậy mà phải sống như vậy, làm sao mà có thể phát triển một cách bình thường như bao đứa trẻ khác nên có.
“Sứ Thần đại nhân, tôi là Artemis, trưởng lão đem giường cùng thức ăn đến cho anh!” Artemis từ ngoài nói vọng vào.
Đang nói chuyện với Sara thì Artemis đến để đưa giường cùng thức ăn, Hạo Thiên cũng không có từ chối mà để bọn họ mang vào.
“Sara! Sao em lại ở chỗ này? Chẳng phải lúc nảy em nói không khỏe sao? Artemis vẻ mặt kinh ngạc nhìn, Sara cũng đứng dậy, vẻ mặt hiện lên vẻ mặt lo sợ.
Nhìn tình hình này Hạo Thiên đã đoán được, Sara là nói dối mình không khỏe để đến đây, người trong bộ lạc căn bản không hề biết, ban đầu cứ ngỡ cô bé là do trưởng lão phái đến.
“Sara, mau qua đây, để Sứ Thần cùng Nữ Thần nghỉ ngơi!” Một giọng khàn khàn vang lên, trưởng lão vẫy tay, ý bảo Sara qua chỗ ông ấy.
“Kìa trưởng lão! Đừng có la mắng đứa nhỏ, tôi rất thích Sara, để cô bé ở lại đây đi!” Hạo Thiên cười.
“Dạ vâng! Sara không được vô lễ với hai vị đại nhân, nghe không?” Trưởng lão tuy bề ngoài cứng rắn nhưng bên trong đang mừng thầm.
Nghe vậy Sara cũng không rời đi mà ngồi xuống tại chỗ, tay cầm lấy thịt khô tiếp tục ăn.
Cũng không có cái gì để nói tiếp, trưởng lão cho những người khiên giường lui xuống, ông bưng mâm đồ ăn dâng cho Hạo Thiên.
“Thưa đại nhân, đây là trái cây cùng với thịt thỏ nướng mà người trong bộ lạc vừa bắt được sáng nay, mong người không chê!” Trưởng lão cung kính.
Hạo Thiên nhìn mâm thịt thỏ trong tay trưởng lão và trái cây mà Artemis đang cầm, hắn cảm nhận so với số trái cây mà Sara mang tới là nhiều hơn, nghĩ đến cô bé cùng mọi người đều phải ăn uống gian khổ, trong lòng sinh ra sự đau xót.
“Trưởng lão, ông đem những thức ăn này về chia cho người dân, tôi biết tình trạng thiếu thức ăn của mọi người, mau đi đi!” Hạo Thiên thở dài một hơi.
“Nhưng…” Trưởng lão chưa kịp nói nhiều, thì Hạo Thiên đã ngắt lời ông ấy.
“Ông nghe đây! Thực lòng mà nói, tôi với người dân trong bộ lạc đều giống nhau, chỉ là tôi được sự ưu ái của Thần, mọi người chỉ cần xem ta như người bình thường, đừng có cung kính quá mức như vậy, ngược lại sẽ khiến ta thấy ngượng ngùng!” Hạo Thiên vẻ mặt nghiêm túc.
“Thần đã phái tôi đến đây là để giúp đỡ bộ lạc vượt qua khó khăn, phải tin tưởng tôi, chắc chắn tôi sẽ cho mọi người một cuộc sống tốt!”
Với bản tính thẳng thắn của mình, Hạo Thiên đem hết những gì mình suy nghĩ mà nói ra, cũng chính vì vậy mà trưởng lão cùng các chiến sĩ ở đó đều cảm nhận được sự chân thành của hắn.
“Cảm tạ Sứ Thần đại nhân đã ban thưởng!” Trưởng lão cùng Artemis quỳ xuống hành lễ.
Đối với người dân bộ lạc Hera, thì việc tồn tại của Thần là truyền thuyết, người phụng mệnh Thần là Sứ Thần vậy mà lại xuất hiện trước mặt họ, cảm xúc của bọn họ vừa vui mừng nhưng cảm giác lo sợ cũng xen kẽ vào.
Vui mừng là lời cầu nguyện của bọn họ đã thành hiện thực, Thần đã chấp nhận họ và phái Sứ Thần đến trợ giúp.
Còn chuyện làm họ lo sợ là không biết tiếp đãi như thế nào để không chọc giận Thần.
Càng đặc biệt là, thân làm trưởng lão, người đại diện cho cả bộ lạc khi tộc trưởng không ở đây, làm cho ông ấy rất cẩn thận khi đưa ra quyết định nào, bởi vì chỉ cần một lựa chọn sai lầm sẽ khiến bộ lạc bị diệt vong.
Việc đối đãi, phụng dưỡng cho Sứ Thần, trưởng lão rất xem trọng và vô cùng cẩn thận, nhưng nghe được lời của Hạo Thiên, ông ấy đã không cần thiết phải quá cung kính như trước vì vị đại nhân này thân thiện và không phân cao thấp.
“Trưởng lão!” Artemis kéo tay áo ông lão.
Lúc đầu khi nghe Artemis kể lại thì ông ấy cũng không quá tin tưởng cho đến khi cảm nhận được sự đối xử của Hạo Thiên mà ông đã xúc động đến muốn khóc.
“Như vậy, chúng tôi không phiền đại nhân nghỉ ngơi!” Trưởng lão cung kính chào Hạo Thiên rồi ra hiệu cho mọi người đi ra ngoài.
“Được! Mọi người cũng đi nghỉ ngơi đi!” Hạo Thiên gật đầu.
.