Để chế tạo phốt pho, họ chỉ cần đem xương cốt đập nát thành bột rồi trộn với bột than rồi cho chúng vào chung với Silica, sau đó đem nung trong chân không.
Khí được hình hình thành trong quá trình phản ứng sau khi được làm lạnh thì có thể thu được phốt pho.
Đây là một phản ứng hóa học, có thể tìm hiểu thêm ở trên mạng nhé! (Tác giả).
Sau khi giải thích cho Trúc Diệp Thanh hiểu về chuyện Hạo Thiên muốn làm, sau đó hắn lấy ra một mảnh giấy rồi viết mấy chữ lên đó.
Hạo Thiên gọi Bạch Bạch xuống rồi buộc vào chân nó, tờ giấy mà hắn viết là gửi cho Diệp Ngân đang ở nơi trú ẩn.
Đại khái là thư viết để Diệp Ngân chuẩn bị dụng cụ cũng như Silica để cho Bạch Bạch mang qua cho Hạo Thiên.
Làm xong, Bạch Bạch cũng cất cánh bay đi, hướng về phía nơi trú ẩn mà thẳng tiến.
Khoảng cách từ vị trí hiện tại của Hạo Thiên tới nơi trú ẩn không phải gần, tuy là Bạch Bạch có thể bay đi rất nhanh nhưng cũng cần một khoảng thời gian để nó qua lại, sẽ mất không ít thời gian cho việc này.
Hạo Thiên tận dụng thời gian đại bàng vàng đem Silica về thì hắn cùng Trúc Diệp Thanh ra bên ngoài doanh địa bộ lạc Hera.
Từ lúc di dời đến chỗ này cũng đã mấy ngày, họ cần tìm hiểu môi trường xung quanh và sẵn tiện tìm kiếm tài nguyên.
Tuy là cùng Hạo Thiên đến bộ lạc nhưng người thường xuyên ở cùng và tìm hiểu vẫn là Trúc Diệp Thanh nên có chút quen thuộc với doanh địa.
Vị trí mà bộ lạc dời đi khá gần bờ biển, địa hình xung quanh khá đặc biệt, dễ thủ khó công, phía xa bên ngoài là những bụi cây đầy gai góc, khiến cho ai đi đến cũng ngán ngẩm mà đi lối khác.
Dù rằng chỗ này rất tốt nhưng Hạo Thiên vẫn có chút lo sợ, tuy là nhân số cướp biển không phải là rất lớn nhưng để tìm ra vị trí bộ lạc thì chỉ là vấn đề thời gian.
“Sứ Thần đại nhân! Nữ thần đại nhân!” Đang đi dạo quanh thì bỗng một thanh âm vang lên.
Đưa mắt nhìn xung quanh, hóa ra là Cana đang đứng cách họ một vài bụi cây đang vẫy tay chào họ, thấy vậy Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh đi lại chỗ hắn.
“Ngươi đang bị thương, sao lại ở đây?” Hạo Thiên nhìn cây nạn Cana đang chống liền lấy làm ngạc nhiên, với vết thương như vậy thì hắn nên nghỉ ngơi trong lều mới đúng.
“Không sao đâu ạ! Tôi ra ngoài này kiếm chút đồ ăn!” Cana gãi đầu, nói tiếp: “Tuy là bị thương nhưng cũng không thể nằm một chỗ mà để mọi người chia đồ ăn, dù không đi được xa nhưng tôi tìm thấy được hang của ếch, nó không ở trong hang nhưng chỗ này còn mới, chắc chắn nó sẽ trở lại!”
“Dù cho nó không đủ lớn nhưng cũng có thể lắp đầy bụng!”
“Lúc trước khi vừa đến đảo, ở ngoài biển chúng tôi tìm được một con vật rất nhầy nhụa, ăn vào thì rất kinh tởm nhưng đủ làm no bụng.”
“…”
Cana đứng đó luyên thuyên những câu chuyện của hắn, Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh đứng ngây ra nhìn.
“Lô hội, hay nha đam, long tu (có nơi gọi là liu hội, long thủ, lao vĩ...) là tên gọi các loài cây mọng nước.
Có rất nhiều công dụng trong dược phẩm, thực phẩm và mỹ phẩm…” Một số tin tức nhảy ra trước mắt Hạo Thiên khi hắn nhìn thấy một bụi cây.
Nhanh chân đi lại chỗ bụi cây đó, Hạo Thiên dùng dao găm cắt lấy một bẹ lá để xem xét.
“Không sai! Đây là thứ tốt! Phải đem về trồng, thứ này các cô gái sẽ rất thích đây!” Hạo Thiên cười cười, “Làm quà cho Diệp Ngân thì quá hợp lý!”
“Hạo Thiên, anh thật thiên vị!” Trúc Diệp Thanh vẻ mặt tức giận.
“…” Hạo Thiên chỉ biết ngơ người.
Cana thì không hiểu hai người họ đang nói gì, bởi vì họ dùng ngôn ngữ không phải của bộ lạc Hera mà nói chuyện.
Lúc này Cana mới chịu im lặng nhìn họ, vẻ mặt đang rất là tò mò về thứ cây mà họ cầm trong tay.
“Sứ Thần đại nhân! Đó là thứ gì vậy?” Cana mở miệng hỏi.
“Xém chút tôi quên mất, còn một người đứng ở chỗ này!” Hạo Thiên gãi đầu, miệng cười cười.
Cana như đứng hình, một cơn gió thoáng qua làm cho hắn như đóng băng vì câu nói của Hạo Thiên.
“Đây là lô hội, cũng có thể gọi là nha đam! Có thể ăn được, còn trị thương được cho ngươi!” Hạo Thiên giải thích.
“Cảm tạ Sứ Thần đại nhân đã chỉ bảo!” Cana cung kính.
“Được rồi! Ngươi ở đây tiếp tục tìm con ếch đi! Ta có việc cần làm cùng với Nữ Thần!” Hạo Thiên vẫy tay rời đi.
Lúc mà Hạo Thiên ngồi xuống, hắn nhận thấy vùng đất này có chứa cát và phù sa khá thích hợp cho sự sinh trưởng của các loại cây như khoai môn, khoai tây, khoai lang…
Vì thế mà hắn tạm biệt Cana rồi đi tiếp, hy vọng sẽ có được một loại thức ăn mới ở khu vực này.
Đi được một lát, Hạo Thiên lại gặp được Lord, hắn đang cầm một chiếc lá để che nắng trên đầu.
“Này Lord, ngươi đang làm gì ở đây thế?” Hạo Thiên hô to.
“Sứ Thần đại nhân! Nữ Thần đại nhân!” Lord cung kính chào họ.
“Dạ, tôi đang tránh nắng ạ!” Lord đáp lại câu hỏi mà Hạo Thiên vừa hỏi.
“Tránh nắng! Hôm nay ngươi không ra ngoài săn thú sao?” Trúc Diệp Thanh tò mò.
“Hôm nay đã có người khác đi, tôi ở xung quanh để tìm kiếm trái cây!” Lord căng thẳng đáp.
“Sao ngươi căng thẳng vậy! Ta đâu có trách gì đâu?” Hạo Thiên cười cười.
Lord lúng túng không biết nên trả lời như thế nào thì Hạo Thiên đã nhanh chóng cau mày.
“Khoai sọ, còn được gọi là ráy gai, rau chân vịt, củ chóc, khoai sọ gai là loại cây mọc phổ biến ở hầu hết các nước Đông Nam Á, trong đó có Việt Nam.
Khoai sọ là tên gọi chung của một số giống khoai thuộc loài Colocasia esculenta (L.) Schott, một loài cây thuộc họ Ráy (Araceae).”
“Cây khoai sọ có củ cái và củ con.
Khác với khoai môn, củ cái khoai sọ nhỏ, nhiều củ con, nhiều tinh bột.
Nhóm khoai sọ thích hợp với các loại đất thịt nhẹ, cát pha, giàu mùn, thoát nước tốt, chủ yếu được trồng ở vùng đồng bằng và trung du…”
Nhìn thấy một lá cây to trên tay Lord, thông tin về loại cây này nhanh chóng được Ciel thông báo.
“Đúng là khoai sọ rồi!” Hạo Thiên sau khi thông qua Ciel thì đã xác định được.
“Khoai sọ là gì vậy ạ?” Lord không hiểu gì.
Tuy rằng bộ lạc Hera đã rất tiến bộ trong việc ăn uống, thịt là thức ăn chính còn trái cây là bổ sung vitamin, còn những loại lương thực ngũ cốc, rau củ thì họ hoàn toàn không có kiến thức.
“À! Đấy là đồ ăn!” Hạo Thiên cười cười, “Dắt tôi đến chỗ những lá cây này!”
Tuy là không hiểu cho lắm nhưng Sứ Thần đại nhân đã bảo thì hắn phải nghe theo, nếu chọc giận hai người họ thì không biết hậu quả sẽ ra sao.
“Khoai môn giống với khoai sọ nhưng loại này cho nhiều củ cái, to.
Mỗi củ khoai môn nặng khoảng 1,5 – 2kg và rất ít củ, vỏ màu nâu nhẵn thì cây khoai sọ cho nhiều củ con hơn.
Mỗi củ nhỏ bằng nắm tay, vỏ màu nâu nhạt, có lông mỏng, dài…”
“Tuy nhiên, ở một số nơi, người dân vẫn thường gọi khoai sọ là khoai môn và không có sự phân biệt giữa hai loại khoai này…”
Không ngờ, hai loại khoai cùng họ lại xuất hiện tại một chỗ như thế này, Hạo Thiên tâm tình có chút kích động.
“Sứ Thần đại nhân! Người bảo thứ này là đồ ăn sao?” Lord có chút lo lắng, nói tiếp: “Lá cây này ăn không được, người đừng có dùng chúng…”
“Ăn vào sẽ bị ngứa, răng miệng sưng đỏ, còn nôn mửa, miệng lưỡi thì trở nên khô khốc… đúng không?” Hạo Thiên tiếp lời Lord.
“Đúng! Rất đúng!” Lord gật đầu liên tục, rồi hỏi: “Chẳng lẽ người từng ăn qua?”
“Không! Tôi chưa từng ăn qua!” Hạo Thiên mỉm cười.
Lời này của Hạo Thiên vừa nói ra đã làm cho Lord đứng hình, bởi vì chỉ có từng nếm qua mới biết được hậu quả khi ăn loại lá này, trong lòng hắn bỗng dâng trào lên một cảm giác bái phục..