Chịu đựng đau đớn, Hạo Thiên cố gắng đứng dậy, hắn rời khỏi nhà bếp.
Trải qua một thời gian phơi nắng, quần áo cũng đã khô, sau khi Hạo Thiên thay đồ xong thì vào hang động gọi Diệp Ngân dậy thay đồ và đi ăn tối.
Chưa ra khỏi nhà bếp, Hạo Thiên đã chạm mặt Diệp Ngân, hai người cùng vào nhà bếp.
"Ưm, Hạo Thiên!" Ngồi xuống ghế, Diệp Ngân có chút ngại ngùng.
"Sao thế?" Hạo Thiên đang cầm chiếc bát trên tay đặt xuống hỏi.
"À không có gì! Chỉ là tôi có chút chuyện không biết nên nói như thế nào cho hợp lý ấy mà!" Diệp Ngân có vẻ không tự nhiên.
"Cô cứ nói đi! Có gì đâu ngại, dù gì trên đảo này cũng chỉ có tôi với cô!" Hạo Thiên vẻ mặt thản nhiên nói.
"Vậy được! Tôi và anh cũng biết nhau được một thời gian nhưng thật sự tôi chưa hiểu gì nhiều về anh cả!" Diệp Ngân cũng thản nhiên mà nói ra những lời này.
"Thì tôi cũng chưa hiểu biết gì nhiều về cô mà! Vả lại giới hạn hiện tại giữa hai chúng ta cũng chỉ giống như tình bạn…" Hạo Thiên có chút ngại khi nói ra những lời này.
"Anh nói vậy cũng phải! Nhưng mà tôi cũng biết thêm nhiều điều về anh…" Diệp Ngân đỏ mặt.
"Cũng được thôi! Nhưng cũng chẳng có gì thú vị cả! Mà cô cũng phải cho tôi tìm hiểu về cô nữa nhé!" Hạo Thiên cười cười.
"Ừm… Tất nhiên rồi! Nhưng anh phải hứa là không nói với ai đâu đấy!" Diệp Ngân vẻ mặt nghiêm túc, đưa ngón tay út lên như muốn Hạo Thiên móc ngoéo (hành động giống như ký hiệp ước giữ bí mật vậy).
"Được… Dù gì cũng chẳng biết có trở về được hay không! Nhưng khi ở cạnh cô cũng rất vui! Và ở trên đảo này dù hơi vất vả nhưng rất rất đáng để ở lại!" Hạo Thiên vẻ mặt có chút suy tư và đưa tay chạm vào tay Diệp Ngân.
"Chúng ta quen biết, cùng nhau sinh tồn, cùng nhau trải qua chuyện nguy hiểm… Hiện giờ chỗ dựa của tôi chỉ có anh và ngược lại tôi cũng mong là anh cũng như vậy đối với tôi!" Diệp Ngân thản nhiên nói ra.
"Thật không? Chuyện cô nói giống như chúng ta đang là người yêu của nhau vậy?" Hạo Thiên cười cười nhìn Diệp Ngân.
"Cái gì? Người yêu?" Cô nàng hơi hoảng hốt khi nhớ lại những lời mình vừa nói.
[Thật là… Sao mình lại nói những lời sến súa đó chứ! Ngại quá đi mất…] Những suy nghĩ của Diệp Ngân lúc này.
"Chọc cô tý thôi! Mà thật sự tôi cũng có chút… thích cô! a…" Hạo Thiên lắp bắp nói.
Diệp Ngân cũng không có trả lời, bởi vì cô nàng không dám trả lời lại, thời gian này không phải lúc để nói chuyện yêu đương.
Hạo Thiên cũng không nói gì thêm, chỉ là hắn ngồi trên ghế tre và hồi tưởng lại chuyện đêm qua, không ngờ hắn lại phải rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm đó.
Nghĩ như thế nào cũng không thể tin được Diệp Ngân lại dám rời khỏi hang động và đi tìm hắn.
Nếu cô nàng không đến kịp thì có lẽ hắn đã nhảy vào hố phân, hắn đã khó có thể cử động, ở trong hố phân vừa mềm vừa thối, khả năng hắn ra khỏi được cũng là vấn đề nan giải.
Một điều khác cũng làm Hạo Thiên cảm thấy có chút khó tin, ấy vậy mà cô nàng lại biết làm đuốc, dám xé một phần váy làm băng gạc để phòng hờ khi bị thương.
Hành động quyết đoán, hành sự can đảm, dám đối đầu với nguy hiểm, ít có cô gái nào có thể làm được những điều đó.
Cũng không thể trách hắn được, vì trước giờ mọi việc thường ngày đều có bàn tay của hắn đụng vào, Diệp Ngân ít có cơ hội mà thể hiện ra.
Nói như vậy cũng không phải là nói Hạo Thiên dành công lao gì, sở dĩ hắn phải làm như vậy bởi vì con gái là để nâng niu, còn con trai thì phải có trách nhiệm bảo vệ và che chở.
Chuyện đêm qua đã có thể chứng minh phần nào, cô nàng không phải kẻ vô dụng, cô nàng cũng dám đối mặt với nguy hiểm, cũng biết suy tính khi làm đuốc làm băng gạc.
"Anh không đói hả?" Diệp Ngân nhìn hắn, vẻ mặt như đang lo lắng hỏi.
"Không không, tôi vẫn đang ăn đây!" Bị Diệp Ngân làm cho giật mình, hắn lắp bắp trả lời.
Sau khi ăn xong thì họ cũng đi ngủ và bỏ lại đằng sau một bầu trời đầy sao.
Sáng hôm sau, ngày thứ một trăm lẻ tám…
Hạo Thiên thức dậy, chuẩn bị bữa sáng trong bộ dạng cứ như ông già, chân đi cà nhắc, có mấy phần hài hước…
Không vội đánh thức Diệp Ngân dậy, hắn nấu một ít nước trà bạc hà rồi mới đi kêu cô nàng.
Đã nghỉ ngơi một ngày một đêm nhưng đến giờ cô nàng vẫn còn muốn ngủ tiếp, Hạo Thiên đánh thức cô nàng dậy, ăn uống tắm rửa cho sạch sẽ thoải mái.
"Này! Tỉnh dậy, tôi làm cho cô một bát canh thịt này! Ăn đi cho nóng!" Hạo Thiên bưng một bát canh thịt và đi đến cạnh giường vợ… à nhầm là giường của Diệp Ngân.
"Anh làm sao thế? Đầu gối bị gì vậy?" Tiếp lấy bát canh thịt từ trên tay Hạo Thiên, cô nàng nhìn bộ dạng run rẩy của hắn mà lo lắng hỏi.
"Không có gì! Chỉ là bị sưng tấy lên chút thôi! Mấy ngày nữa là hết mà!" Hạo Thiên cười khổ nhìn vào cặp đầu gối sưng đỏ hết cả lên của mình.
"Thật không?" Diệp Ngân tỏ rõ sự lo lắng.
"Tôi có bao giờ lừa gạt cô đâu!" Hạo Thiên gật gật đầu nói tiếp: "Uống canh đi! Đừng để nó nguội!"
Diệp Ngân nâng bát canh lên uống từng ngụm, cô nàng cũng bớt lo lắng cho Hạo Thiên khi nghe hắn nói như vậy.
Tuy đã nghỉ ngơi được một ngày, về mặt tinh thần thì đã ổn định lại còn về mặt thể xác thì vẫn còn đau nhức nhiều chỗ, hai người họ nằm ở trên giường, mắt lúc thì nhắm lúc thì mở.
"Ngày hôm kia, anh gặp dã thú sao? Bất chợt, cô nàng mở miệng hỏi.
"Đúng!" Hắn gật đầu xác nhận nhưng sau đó lại nói tiếp: "Sinh vật này không còn là dã thú mà chúng ta biết, gọi nó là quái vật thì cũng không phải không thể!"
Đưa mặt hướng về phía Diệp Ngân đang nằm một bên, Hạo Thiên cũng bắt đầu kể cho cô nghe tường tận về chuyện đánh nhau với trăn Titan rồi bắt được nó, cho tới khúc gặp được cô nàng một cách chi tiết nhất.
Hắn còn nói cho cô nghe về hậu quả nếu mà không đối phó được trăn Titan, nó không chỉ ảnh hưởng đến tánh mạng hắn mà còn của Diệp Ngân, Hắc Hắc cũng không ngoại lệ.
Dẫu biết Hắc Hắc cũng to lớn, sức mạnh càng không bàn cãi, về sức bền thì nó không có cửa với trăn Titan, so về độ hung hãn đáng sợ thì Hắc Hắc không thể bì lại được.
Khoảng một tiếng trôi qua, nhìn trên đồng hồ mặt trời thì cũng đã chín giờ sáng…
"Cũng may, nếu không có cô, chắc giờ tôi có thể bị kẹt trong hố phân và có thể sẽ mất mạng…" Hạo Thiên cười cười nói tiếp: "Cũng cảm ơn cô! Không nhờ có cô thì có lẽ tôi đã…"
"Dừng lại… Stop!" Diệp Ngân ra hiệu dừng lại rồi nói tiếp: "Ở cùng với anh, tôi đã nhận được sự giúp đỡ của anh rất nhiều, việc đấy có là gì?"
"Tôi cũng chỉ đến đưa anh về chứ cũng có hỗ trợ được cho anh kịp thời đâu!" Cô nàng lại nói thêm.
"Dù sao thì cũng cảm ơn cô vì đã đi tìm tôi!" Hạo Thiên nhắm mắt lại.
Về phần Diệp Ngân, cô nàng trôi vào dòng suy nghĩ riêng của mình, trong lúc này cô vẫn chưa thể chấp nhận hoàn toàn việc trăn khổng lồ thời tiền sử lại tồn tại ở thời hiện đại, hang động cũng trở nên yên tĩnh
"Lúc trước khi ở rừng tre tôi đã thấy những dấu vết to lớn đó, liệu con vật sẽ to đến cỡ nào, không ngờ nguyên nhân là do trăn Titan mà thành!" Lúc này cô nàng mới chấp nhận chuyện trăn Titan tồn tại sau khi suy ngẫm về chuyện lúc trước.
Quay qua nhìn Hạo Thiên, lúc này hắn đã ngủ, thấy hắn không có trả lời, cô nàng ngồi dậy rồi uống ngụm nước trà rồi cũng nằm xuống.
Thuần phục Hắc Hắc đã là chuyện hoang đường lắm rồi, giờ lại có thêm trăn Titan là một sinh vật sống cách đây hàng chục triệu năm nữa, ai có thể chấp nhận được khi vốn dĩ bọn chúng chỉ là thứ chỉ được mô phỏng lại nhờ hóa thạch và được làm kỹ xảo trên phim.
Diệp Ngân chậm tiếp nhận cũng là chuyện quá bình thường.
"Hình như cô vừa nói gì đó với tôi nhỉ" Bất chợt Hạo Thiên ngồi dậy hỏi.
"Đúng rồi! Mà thấy anh không trả lời nên tưởng là anh đang ngủ!" Diệp Ngân đang nằm cười cười khi bộ dạng tấu hài của hắn.
"Chắc do còn mệt nên tôi ngủ quên!" Hạo Thiên gãi gãi đầu.
Diệp Ngân cũng chỉ nở một nụ cười rất xinh mà nhìn hắn.
"Mà sao cô tìm được đến chỗ đó vậy?" Hắn vẻ mặt thắc mắc hỏi.
"Tôi nhờ những dấu vết to lớn của trăn mà tìm đến!" Diệp Ngân không cười nữa, nghiêm túc nói.
"Hoá ra là như vậy! Tôi cứ tưởng là do Hắc Hắc đánh hơi mà tìm đến!" Hạo Thiên nhìn về hướng Hắc Hắc.
"Nhờ có Hắc Hắc mà tôi mới đến được chỗ đó!" Nhìn Hắc Hắc xong, cô nàng lại nhìn Hạo Thiên với vẻ mặt buồn bã: "Giờ trong rừng trúc có trăn Titan thì sao dám vào rừng tre hái măng, thức ăn của Hắc Hắc cũng phải làm sao đây?"
"Không cần phải quá lo lắng! Tôi đã sở hữu con trăn lớn đó rồi mà! Chỉ sợ không chỉ có một con mà có nhiều con khác mà thôi!" Hạo Thiên cũng đã từng nghĩ qua chuyện đó, nói tiếp: "Nơi sinh sống của trăn không phải ở rừng tre mà là ở đầm lầy phía bên kia rừng, có lẽ nó chỉ qua rừng tre để săn mồi rồi trở về.
"
“Thu hoạch tre, trúc thì không thành vấn đề, còn vào sâu để hái măng thì hơi khó!" Hạo Thiên lắc đầu nói tiếp.
"Cũng đỡ hơn là không có gì để cho Hắc Hắc ăn!" Diệp Ngân phần nào đã bớt buồn đi một chút khi nghe Hạo Thiên nói như vậy.
"A! Sao chúng ta không đem một ít tre về trồng ở gần đây nhỉ?" Diệp Ngân bất chợt nói ra.
Dù gì thì măng tre cũng không phải là món ăn chính của hai người họ và cũng chỉ là loại khoái khẩu (thức ăn yêu thích) của Hắc Hắc.
"Cũng được nhưng phải đợi lành lặn lại đã!" Hạo Thiên trầm giọng.
"À! Cám ơn cô lần nữa! Không có cô chắc tôi chết mất xác rồi!" Hạo Thiên vẫn còn chút dư âm chuyện Diệp Ngân vì hắn mà bị thương.
"Sao lại cám ơn nhiều thế! Tôi đã nói rồi, hiện giờ hai chúng ta phải giúp đỡ nhau sống sót!" Diệp Ngân vẻ mặt hơi cáu.
Hạo Thiên lúc này chỉ biết cười khổ, những lời nói này khác nào như đang tự vả (hành động một người dùng tay tán vào mặt hay cái gì đó của đối phương) bản thân mình.
Lúc trước khi Diệp Ngân bị tới ngày 'rụng dâu' thì Hạo Thiên chăm sóc và nhận được rất nhiều lời cảm ơn từ cô nàng, những lời nói vừa rồi cũng không khác những gì hắn từng nói.
Cũng không có tiếp tục chuyện này, sau đó hai người nói mấy câu 'linh tinh' rồi liền đi ngủ.
Tới chiều, khoảng ba giờ, hai người họ thức dậy.
Họ đã nghỉ ngơi cũng khá nhiều, Diệp Ngân có phần tốt hơn trước các vết thương cũng đỡ rất nhiều.
Còn về phần Hạo Thiên, hắn vẫn như cũ, chân còn đau, muốn ra ngoài là chuyện cực kỳ khó khăn.
Hắn chỉ có thể làm công việc nhẹ hơn một tí là đem phơi số thịt rồi làm thêm ít xà phòng, nặn đồ gốm, tuy đồ gốm cũng có nhiều nhưng cần làm thêm một số bình để đựng những thứ chưa dùng tới.
Về phần Diệp Ngân thì cô nàng đi ra suối, đem ít thức ăn thừa cho cá ăn, rồi mang thêm ít nước về cho các con vật uống.
Làm xong mọi việc thì trời cũng đã tối, sau khi đem cất trữ thì hai người họ cũng đi ngủ.
Ngày thứ một trăm lẻ chín…
Sau khi sắp xếp lại một chút nơi ở, cuộc sống của họ trên đảo là tạm ổn.
Buổi sáng hai người họ đem thịt lợn ra xông khói lại.
Đến khoảng chín giờ sáng, Hao Thiên giật mình khi nghe được âm thanh gầm gừ đe dọa từ bên ngoài, chỗ gần mấy cái xào xông khói.
"Hắc Hắc, có chuyện gì vậy?" Hạo Thiên hoảng sợ, hướng tới cửa hang động bước ra.
Không thấy có điều gì bất thường cả, không phải do đàn lợn rừng hay có trăn khổng lồ xuất hiện, hắn liền vào trong ký ức của Hắc Hắc để dò tìm nguyên nhân.
Hoá ra là đống thịt đang xông khói gặp vấn đề, thịt đã bị đánh cắp bởi một con vật nào đó, cả cái sào tre cũng biến mất dạng.
Lại một suy nghĩ thoáng qua, sào dùng để gác thịt cũng bị mất và trên đất hoàn toàn không có sự náo động nào.
Đúng là lúc trước vẫn thường bị trộm thịt nhưng nguyên nhân đều có dấu vết của sói đến trộm, nay thì lại khác, hoàn toàn không có dấu hiệu nhận biết nào.
Đây có thể là do có nguyên nhân gì, là do dã thú hay quái vật gì nữa đây?
Hắc Hắc là loài vật hoang dã, dù cho có ngủ đông hay hôn mê thì chúng vẫn có sự cảnh giác nhất định với môi trường xung quanh, nên việc đánh hơi và phát hiện ra sự nguy hiểm là chuyện bình thường.
Nếu sinh vật này đã nhanh nhạy, còn có thể trộm thịt mà không để lại dấu vết gì thì khả năng cao, sinh vật đó có thể giết chết hai người họ lúc nào cũng được.
Hạo Thiên lộ ra vẻ mặt lo sợ mà nhìn về chỗ sào phơi thịt bị mất.
"Anh sao vậy? Vẻ mặt có vẻ như đang sợ hãi gì đó!" Diệp Ngân, ở ngay bên cạnh Hạo Thiên.
"Bị trộm thịt và cả cái sào phơi cũng biến mất!" Hạo Thiên đứng trơ ra nói.
"Sào phơi thịt bị trộm? Chẳng lẽ là do chó sói đến trộm?" Diệp Ngân cả kinh.
"Cũng chưa chắc chắn!" Hạo Thiên đi đến tảng đá gần đó ngồi xuống và nói tiếp: "Hoàn toàn không có dấu vết nào là do chó sói làm ra!"
Đống thịt cũng khoảng ba trăm kilogram, mỗi sào phơi thịt khoảng bốn đến năm mươi kilogram, ấy vậy mà lại bị mang đi mà không để lại bất cứ điều gì.
Nếu mang đi cả sào phơi thì thật lòng mà nói, dù sinh vật có to lớn cỡ nào thì cũng không thể mang đi dễ dàng như vậy.
Nhìn đống lửa, Hạo Thiên nhìn thấy xung quanh chỗ đó, có rất nhiều tro bị văng ra tứ tung, khả năng cao là do bị thổi văng ra.
Chuyện này cũng không mấy quan trọng nên họ để sang một bên, hắn dường như đã có sự phán đoán về nhân vật không mời mà đến này.
.