Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Edit: Thiên Âm

Đang lúc mọị người thảo luận sôi nổi, Triệu Nguyệt Cầm ấp úng đứng dậy, thấy mọi người còn đắm chìm trong sự hưng phấn, nàng nắm thật chặt mười ngón tay, bộ dáng sầu mi khổ não vô cùng.

Nhâm thị thấy biểu tình đầy khó xử trên mặt em chồng, quan tâm hỏi: “Nguyệt Cầm, muội muốn nói gì với mọi người ư?”

“Muội…”Thấy có người hỏi, Triệu Nguyệt Cầm ngẩng đầu, lời nói đến khoé miệng liền dừng lại, chỉ thây nàng mím môi thật chặt, lo lắng.

“Cảm thấy không khoẻ ư?” Triệu Tín Lương nhạy cảm hỏi.

Hình như đã thật lâu rồi hắn không nhìn thấy muội muội bày ra thần tình như thế, ngoại trừ ở Trương gia năm đó…Nghĩ đến hồi ức không mấy tốt đẹp kia, Triệu Tín Lương đến nay nhớ lại vẫn sợ hãi trong lòng.

“Cứ nói đi.” Tim Triệu Nguyệt Cầm như treo ngược, đơn giản thốt ra, “Đại ca, muội không muốn ở trong thôn nữa, muội muốn theo huynh lên trấn ở…Muội biết là không phải, nhưng mà xin đại ca và đại tẩu hãy thông cảm cho muội. Muội có thể làm bất cứ việc gì, chỉ cần hai người hãy thu lưu mẹ con muội.”

Triệu Nguyệt Cầm hôm nay không còn là cô bé nhát gan như trước nữa, có chuyện gì cũng đều giấu kín, mấy năm nay tôi luyện, lại một mình chăm sóc Triệu Mẫn Mẫn, đối diện với những lời chỉ trích trong thôn, nàng đã nhận thức được rằng, nếu muốn hài tử sau này sống tốt, không bị người ta khi dễ thì phải nàng phải trở nên mạnh mẽ, trở thành chỗ dựa lớn cho con gái.

“Ở đây không tốt sao?” Triệu Tín Lương nhíu mày hỏi ngược lại.

Triệu Nguyệt Cầm cúi đầu, bất an, mười ngón tay giao nhau, chỉ trong chốc lát, mới ở trước mặt mọi người nói ra lo lắng của mình: “Là Trương gia bên kia…”

“Bọn họ lại tới tìm muội đúng không?!” Triệu Tín Lương đột nhiên tức giận nói.

Triệu Nguyệt Cầm thở dài, sau đó ôm Triệu Mẫn Mẫn, vuốt tóc con bé: “Nhà họ thực sự quá buồn cười, nhìn thấy Mẫn Mẫn là xem như ôn thần tránh còn không kịp, giờ lại đến khen con bé, họ thấy đại ca làm ăn trên trấn ngày càng phát đạt, cho nên mặt dày muốn đem Mẫn Mẫn về nuôi.”

“Cháu thấy bọn họ làm vậy là muốn cô cô quay lại sống cùng với tên vô liêm sỉ kia đi? Sau đó dựa vào quan hệ thân thích mà đòi nhà cháu giúp đỡ, muốn hưởng chỗ tốt, dù sao nhà chúng ta không thể không cho bọn họ mặt mũi, cũng phải nhìn sắc mặt cô cô mà giúp đỡ.” Triệu Hoằng Lâm nghe vậy, lạnh lùng nói.

“Hay, ca ca nói quá đúng, trước đây Mẫn Mẫn vừa ra đời, sao không thấy bọn họ yêu thương con bé đâu? Đúng là tiểu nhân nịnh hót.” Triệu Tương Nghi dựa vào trong lòng Nhâm thị rầu rỉ nói. Có thể nói bây giờ nàng cực kỳ ghét Triệu gia thôn này. Nếu không phải ở đây có thân nhân của nàng, trăm triệu lần nàng sẽ không về đây. Ai nói người nhà nông đều là người chất phác? Mỗi nơi đều có những trường hợp đặc biệt, không có gì là hoàn mỹ hết. So sánh hai nơi, nàng thấy trấn Thanh Hà càng giống như nhà của nàng hơn, người nhà và bằng hữu nàng đều ở đó.

Lúc vừa đến đây, Triệu Tương Nghi quyết tâm sống thật tốt trong một gia đình nhà nông, khi đó nàng đối với cuộc sống nông thôn tràn đầy hy vọng. Nhưng từng bước từng bước đến hiện tại, Triệu Tương Nghi thấy mình thay đổi quá lớn. Bây giờ bảo nàng quay về Triệu gia thôn mà sống, nàng thật không muốn. Mỗi ngày phải nhìn những chuyện lông gà vỏ tỏi này cũng thật phiền, cuộc sống tệ như vậy làm nàng mệt mỏi quá nhiều. Chẳng bằng nửa năm sống ở trấn Thanh hà thản nhiên, nhàn nhạ.

Bây giờ nàng đã nghĩ thông rồi, chỉ cần bình an sống qua ngày, ở cùng người nhà an hưởng hạnh phúc, ở đâu cũng là cuộc sống điền viên ấm áp không phải sao!

Đạo lý này giống với câu ‘Ở ẩn nơi thâm sâu’ cũng đồng nghĩa.

Nàng thất thần một lúc, mới có người nói tiếp.

“Thật không biết xấu hổ, muốn đánh chủ ý lên người Mẫn Mẫn nữa chứ, trước kia bên đó chẳng để ý gì đến con bé. Ta thấy nếu khi đó nhà chúng ta không cường ngạnh đem con bé về nuôi, thì không bao lâu, con bé cũng bị họ lăn qua lăn lại đến chết. giờ họ thấy nhà chúng ta phát đạt, nên nghĩ muốn tiếp cận làm thân, muốn ngồi mát ăn bát vàng, trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy?!” Triệu lão nhị cả giận nói.

“Nguyệt Cầm, chuyện lớn như vậy, sao muội không nói sớm cho mọi người biết, dù sao nhị ca muội vẫn còn ở trong thôn, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ.” Lý thị kéo tay Triệu lão nhị, lo lắng nhìn Triệu Nguyệt Cầm.

Cùng lúc đó, Triệu lão gia tử tẩu thuốc nói: “Đúng vậy Nguyệt Cầm, có chuyện gì cứ nói ra, người một nhà cùng nhau bàn bạc mà giải quyết, một mình con có thể làm gì?”

“Không có chuyện gì, bọn họ…đến dây dưa một hai lần đều thất bại mà quay về.” Triệu Nguyệt Cầm ôm chặt con gái, “Con bây giờ sống rất tốt, thật sự đó, ít ra mọi người đã cứu con từ nơi quái quỷ đó. Con bây giờ không cần gì hết,  hỉ cần Mẫn Mẫn mà thôi, một mình con ứng phó với bọn họ cũng không có khó, nhưng con sợ bọn họ vẫn không có hết hy vọng, vạn nhất đem chủ ý đánh lên người Mẫn Mẫn, âm thầm nói lời ngon ngọt dụ con bé… Mẫn Mẫn từ nhỏ thiếu tình thương của cha, tiểu hài tử thì biết gì, không chừng bị bên đó dụ dỗ…. Đến lúc đó, Mẫn Mẫn sẽ cam tâm tình nguyện đi theo bọn họ về Trương gia, con sẽ đau đến chết mất… Nói không chừng vì hài tử, con sẽ nhân nhượng mà về cùng với họ…Con không muốn mình và Mẫn Mẫn về nơi địa ngục đó đâu, cho nên xin đại ca và đại tẩu hãy thu lưu muội?Để muội theo hai người lên trấn, cách nơi này thật xa, có hai người giúp đỡ, người Trương gia bên kia không dám làm càn.”

“Ta thấy Nguyệt Cầm nói rất có lý.” Nhâm thị cũng biết chút ít về chuyện cũ của Triệu Nguyệt Cầm, vì vậy giơ hai tay tán thành ý kiến của Triệu Nguyệt Cầm.

Phương thị lúc này có vài phần men say, nghe con gái nói xong, lệ liền tuôn, một câu nói cũng nói không nên lời, chỉ vuốt tóc mai Triệu Nguyệt Cầm yên lặng khóc.

“Nương, con không sao, một chút cũng không sao. Chỉ cần có Mẫn Mẫn ở bên cạnh, con cũng không cần gì khác.” Triệu Nguyệt Cầm ngược lại an ủi Phương thị.

Triệu Tín Lương hớn hở nhìn muội muội ăn nói chững chạc, nghĩ vài năm qua, muội muội đã có những biến hoá thật lớn, những thống khổ, chuyện không tốt muội gặp phải, không biết là chuyện xấu hay là chuyện tốt đây… Chí ít, trải qua những chuyện đó, muội muội đã dần trưởng thành, trở nên dũng cảm, có chủ đích.

“Nhà rất lớn, nếu muội muốn có thể theo cùng, dù sao đại tẩu muội phải ở nhà một mình xử lý gia vụ, cũng không ổn, có muội đi theo vừa lúc có thể bồi đại tẩu muội, hơn nữa có Mẫn Mẫn, Tương Nghi cũng không cô đơn. “Triệu Tín Lương thành khẩn nhìn Triệu Nguyệt Cầm, đồng ý với thỉnh cầu của nàng.

Triệu Nguyệt Cầm mừng rỡ, nếu không phải Phương thị ngăn cản, nàng đã quỳ xuống dập đầu cảm tạ đại ca rồi, cả đời này, nàng nhận rất nhiều ân tình từ nhà đại ca.

“Việc nặng nhọc gì muội cũng có thể làm, mọi người có gì muốn muội giúp, chỉ cần trong vòng khả năng, muội nhất định sẽ làm được.” Triệu Nguyệt Cầm mừng rỡ ôm hài tử, ngẩng đầu nhìn Nhâm thị và Triệu Tín Lương nói.

“Lại nói những lời ngu ngốc rồi, đến lúc đó trong nhà sẽ mua một vài nha hoàn, bà tử, muội có thể làm việc gì?” Nhâm thị vỗ nhẹ người Triệu Tương Nghi dỗ ngủ, vừa mỉm cười nói với Triệu Nguyệt Cầm.

“Đại tẩu... Cám ơn tẩu!” Triệu Nguyệt Cầm cảm kích nói.

Mọi người vì chuyện mà Triệu Nguyệt Cầm mới vừa nói lúc nãy, mà hàn huyên rất lâu, Triệu lão nhị và Triệu lão gia tử có chút ngồi không yên, nếu không phải mọi người ngăn cản, sợ rằng hai người đã chạy đến trương gia quậy rồi.

Đêm đã khuya, ánh trăng chiếu sáng trên bầu trời, mọi người cũng không còn tâm tư ngắm trăng nữa, đều tản đi hết.

Triệu Tương Nghi nằm ngủ trong lòng Nhâm thị, trừ việc từng ngủ trong lòng Phương thị và Triệu Nguyệt Cầm ra, nàng chưa bao giờ cảm gai1c được việc có mẫu thân thương thế này.

Mặc dù tuổi thật của Triệu Tương Nghi đã hơn hai mươi tuổi rồi, nhưng dưới tình cảnh này, vẫn không khỏi dao động. Nàng từ nhỏ đã thiếu hụt tình thương, kiếp trước như vậy, kiếp này cũng thế, bây giờ được Nhâm thị ôn nhu quan tâm đến, nàng cảm thấy thật ấm áp.

Ngày hôm sau, Triệu Tương Nghi ngủ ngon đến khi tỉnh lại, mới phát hiện mọi người đều dậy hết rồi. Tâm trạng không khỏi buồn bực, ở trấn Thanh Hà lâu quá rồi, giờ nàng dưỡng thành thói quen ngủ nướng.

“Giường ở nhật thật thoải mái, nên mình mới ngủ say như vậy.” Lúc ăn điểm tâm, nhìn mọi người đợi mình ăn xong mới lên đường, Triệu Tương Nghi áp lực cực lớn lẩm bẩm nói.

“Tương Nghi, không sao đâu, hiếm có khi có thể buông lỏng tâm tình, ngủ lâu một chút cũng tốt mà.” Nhâm thị cười khanh khách đưa một đĩa bánh rán cho nàng, sau đó trêu ghẹo, “Chẳng qua, giường trong nhà mới phải làm thật thoải mái một chút, nếu không con lại la hét muốn về thôn thì làm sao bây giờ?”

“Không đâu, cha mẹ và cả ca ở đây thì con ở đó.” Triệu Tương Nghi ngẩng đầu, nhìn Nhâm thị mỉm cười.

Nhâm thị chỉ muốn trêu Triệu Tương Nghi một chút thôi, nhưng nghe Triệu Tương Nghi trả lời như vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người, lúc phục hồi tinh thần lại mới đẩy nhẹ Triệu Tín Lương: “Chàng xem, con gái chúng ta hiểu chuyện chưa kìa.”

Một câu ‘con gái chúng ta’, làm Phương thị cười híp hai mắt, xáp lại gần Triệu lão gia tử cười nói: “Xem ra cuối cùng đại phòng cũng cưới được một tân nương tử đoan trang rồi, ta thấy con dâu này rất được nha!”

“Ta cũng nghĩ vậy!” Triệu lão gia tử vui vẻ phụ hoạ theo.

Nhị lão nói chuyện rất nhỏ, nhưng người ngồi cùng bàn cũng nghe thấy, Nhâm thị đỏ mặt cúi đầu xuống.

“Tiểu muội, ăn sáng xong, rồi xem xem có thích cái gì thì mang đi theo luôn, vài ngày nữa nhị thúc chuyển qua đây rồi, miễn cho muội để quên đồ ở đây thì nhị thúc phải lên trấn đưa đồ cho muội.” Triệu Hoằng Lâm ngồi ở một bên đọc sách, thấy người trong nhà hoà thuận vui vẻ, cũng đặt sách xuống, dặn dò tiểu muội.

“Ừ, vậy mọi người cho muội chút thời gian là được.” Triệu Tương Nghi vừa ăn bánh rán, vừa trả lời.

Chờ Triệu Tương Nghi ăn xong điểm tâm quay về phòng kiểm tra lại, phát hiện trừ những món đồ chơi ra, cũng không có gì cần đem theo, đều là những gia cụ thật lớn, những thứ này để lại cho nhị phòng sẽ tốt hơn, miễn cho họ phải đi mua.

Còn mấy thứ đồ chơi, có một con búp bê gỗ tử đàn do Bùi Tử Quân tặng cho nàng lúc trước, nhớ lúc đó ca ca Triệu Hoằng Lâm, còn có Triệu Tương Liên và Triệu Hoằng Nhân mỗi người đều có một con. Chỉ kỳ quái ở chỗ, búp bê của bọn họ đều giống nhau, còn trong tay Bùi Tử Quân lại là một búp bê bé gái tinh xảo.

Triệu Tương Nghi muốn mang nó theo, là vì trước kia nhà nàng vì kiếm kế sinh nhai mới ở trên trấn, khi đó cũng không biết sẽ phát triển như bây giờ, nói không chừng lúc nào sẽ trở lại cũng chưa biết, nếu mang đi, vạn nhất dọn nhà, sơ ý làm rơi thì không thể tìm về được. Bây giờ khác rồi, nhà nàng đã mau nhà trên trấn, sau này sẽ ở lại trên trấn, đem búp bê gỗ này đi, vừa lúc có thể giữ bên người.

Sau khi sắp xếp xong, mọi người từ biệt nhị phòng rồi lên đường, ngồi xe ngựa về trấn.

Mấy ngày sau đó, nhị phòng bắt đầu chuẩn bị dọn sang nhà của đại phòng mà ở, bởi vì việc chuyển đi này nhị phòng làm lặng lẽ, nên mọi người trong thôn lẫn người ở tam phòng vẫn không biết.

Chờ khi nhị phòng đã chuyển hết qua nhà mới, người trong tam phòng mới biết, liền nổi trận lôi đình!

Triệu lão tam không cam lòng bởi an bài của Triệu Tín Lương, đều là huynh đệ, tại sao nhà lão nhị lại nhận nhiều thứ tốt hơn so với nhà hắn, hẳn là thầm giúp đỡ nhị phòng còn tình cảnh tam phòng như vậy cứ làm như không thấy rồi. Thật tàn nhẫn, một chút thân tình cũng không để ý.

Lục thị cũng giận, thứ nhất đại phòng không đem tam phòng để vào mắt, giấc mộng muốn dựa vào đại phòng để tam phòng hưởng chỗ tốt đã tan vỡ… Thứ hai, nàng ta giận vì tối hôm qua Triệu Hoằng Lâm chế nhạo nàng ta, hài tử có thể nói vậy không phải là ý của người lớn chứ là gì, nhất định là người lớn trong nhà dạy bọn chúng nên bọn chúng mới nói vậy, nghĩ đến việc đại phòng không xem người trong tam phòng thành người nhà, mặc dù ngoài miệng nói thế so với việc xướng dễ nghe hơn.

Như vậy, như vậy ở tại chỗ này còn có ý nghĩa gì. Không chỉ chịu uỷ khuất, còn phải gồng lưng nuôi hai đứa con của chồng, ngẫm ali5, nàng ta ca2ngt hấy hối hận khi gả vào nhà này. Cảm thấy mình xui tám đời.

Hai người vì buồn bực trong lòng, mà ở ngoài sân ồn ào một trận, đem cả nhà náo động gà bay chó sủa.

Cuối cùng, cũng không biết Lục thị khích tướng Triệu lão tam thế nào, mà Triệu lão tam mang theo tức giận hành hung Lục thị, sau đó tức giận đến nhà của đại phòng ở Triệu gia thôn.

Bên này, người nhị phòng đang toàn tâm toàn ý dọn dẹp nhà mới, chưa từng nghĩ tới Triệu lão tam lại đột nhiên tìm tới cửa...

Cũng may Triệu lão nhị bởi vì sợ Lý thị mang thai khổ cực, cho nên ở lại quét dọn, không có xuống đồng làm việc. Lúc này Triệu lão tam bỗng nhiên đá cửa đi vào, trong nhà cũng có nam nhân để ứng đối.

“Ngươi uống nhiều rượu rồi đến đây làm loạn à?” Triệu lão nhị không thích nhìn Triệu lão tam, từ lúc Lục thị vào cửa, không ngừng gây khó dễ cho Lý thị, mang đến không ít phiền phức, cho nên Triệu lão nhị đối với người đệ đệ này cũng dần tâm lãnh, trừ vài lần tiếp tế bên ngoài, những lần khác cũng không thèm để ý đến Triệu lão tam.

Mà Triệu lão tam cũng ngu xuẩn, căn bản không biết ai đối tốt với mình, cho dù Triệu Tín Lương cho hắn ngân lượng để bắt đầu lại từ đầu, hay Triệu lão nhị không ít lần giúp đỡ, hết thảy hắn đều không quan tâm và coi việc người ta giúp đỡ mình là việc hiển nhiên.

Người như vậy, ai ở cùng với hắn một thời gian cũng ghét!

“Ta không có uống rượu!” Triệu lão tam đứng ở trước cửa cất cao giọng nói, Lý thị thấy thế, nhanh chóng mang Triệu Hoằng Tuấn lên lầu hai, nàng hiện tại đang mang thai, cũng không phải lần đầu tiên tại sao lại thấy rất khó chịu, cũng không thể nghe được tranh cãi ầm ĩ.

“Ta chỉ là muốn tới hỏi ngươi một câu, vì sao lại chuyển đến đây hả? Có đúng là đại ca mua được nhà trên trấn rồi, nên mới cho ngươi căn nhà này phải không?! Vậy sao được, đều là huynh đệ, nếu như ngươi được chuyển đến đây ở thì ta cũng có thể chuyển đến đây mà, mỗi nhà chúng ta phân một nửa!” Triệu lão tam không biết liêm sỉ la hét, Lý thị ở lầu hai mơ hồ nghe thấy được, không khỏi tức giận đến buồn cười, trên đời này có người nào mặt dày như hắn không? Một chút cũng không hiểu.

“Ngươi có biết mình đang nói gì không?” Triệu lão nhị ngăn hắn ở ngoài cửa, không cho hắn vào, “Không phải trước đây đại ca cho ngươi không ít chỗ tốt ư? Ta có vì thế mà ở trước mặt ngươi nói gì chưa? Ngươi không thể vì lợi ích trước mắt mà quên đi người đã đối xử tốt với ngươi. Ngươi mỗi ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, gia nghiệp có lớn đến mấy giao vào tay ngươi nó cũng lãng phí thôi, sớm muộn cũng cũng bị ngươi tiêu xài hết!”

“Đừng có giảng đạo với ta! Ta hỏi ngươi, nhà này bây giờ có thuộc về ngươi không?!” Mắt Triệu lão tam đỏ lên vì tức giận, hai tay nắm chặt trong tay áo.

“Đại ca đồng ý cho nhà ta dọn vào ở trước, không có kỳ hạn, chờ bọn họ ở bên ngoài cảm thấy mệt mỏi có thể về đây, nhà này sẽ trao trả lại. Ta nói xong rồi, ngươi có thể đi, đừng có ở đây quấy rầy cuộc sống yên ổn của nhà ta nữa, ngươi muốn chơi gì thì chơi đừng có phá hư cửa nhà ta.” Triệu lão nhị dứt lời, thân thủ đẩy Triệu lão tam ra ngoài.

Nhưng Triệu lão tam lại tức giận: “Ngươi nói như vậy ta có thể tin tưởng không?! Ta phải nghe chính miệng đại ca nói, ta sẽ không tin lời ngươi nói đâu! Theo ta thấy, rõ ràng là ngươi thấy đại ca mang theo cha mẹ và Nguyệt Cầm đi về trấn, thừa dịp nhà này không có ai nên mang người nhà vào đây chiếm lấy. Dù sao đại ca không biết, các ngươi trước hết sống ở đây, mà đại ca dễ nói chuyện, chờ đại ca về phát hiện, cũng sẽ không đuổi ngươi ra ngoài. Phi, thật không biết xấu hổ!”

“Ngươi nói cái gì đó, muốn chết!” Triệu lão nhị tức giận, hai mắt đỏ lên, nắm chặt nắm đấm đánh Triệu lão tam

Triệu lão tam đang chờ đối phương cùng mình nháo, thấy thế cũng giơ tay giơ chân đánh trả, hai người tựu đánh nhau, dần dần trở nên chật vật.

Lý thị ôm hài tử ở trên lầu nghe được, thấy không ổn, cuối cùng không yên lòng, Vì vậy để Triệu Hoằng Tuấn ở trên lầu một mình, còn mình thì cẩn thận xuống lầu.

Vừa mới đi trên bậc thang, Lý thị đã nghe thấy tiếng hai huynh đệ đánh nhau, trong lòng lo lắng, vội khuyên can: “Đừng đánh nữa. Có chuyện gì thì từ từ giải quyết, đều là huynh đệ với nhau mà.”

“Ta phi, ai là huynh đệ với nhà ngươi! Các ngươi coi ta là huynh đệ sao! Đều giả nhân gỉa nghĩa hết. Các ngươi nếu coi ta là huynh đệ, sao lại không cho ta dọn vào đây ở!” Triệu lão tam vừa đánh nhau với Triệu lão nhị, vừa mắng chửi.

Lý thị nghe được nhíu mày, nàng bây giờ có thai, không thể chạy đến ngăn cản hai huynh đệ được.

“Nàng lên trước đi, ở đây đã có ta.” Triệu lão nhị tạm thời chế trụ được Triệu lão tam, không quên quay đầu lại hướng Lý thị hô

Lý thị chần chờ, vừa định xoay người lên lầu, đã thấy Triệu lão tam đột nhiên dùng hết lực đẩy Triệu lão nhị, một bước xông đến bắt lấy Lý thị: “Ngươi còn muốn chạy! Ngươi là đàn bà thối! Nếu không phải ngươi mỗi ngày ở trước mặt cha mẹ nói bậy, thì sao cha mẹ không chịu gặp ta! Nếu không phải ngươi mỗi ngày xúi giục nhị ca ta, thì sao nhị ca ta không chịu giúp đỡ ta?!”

Lý thị sợ đến tim và mật muốn rớt ra, mặt nhất thời tái nhợt.

“Ngươi mau buông nàng ra!” Triệu lão nhị cũng căng thẳng, lập tức xông về phía trước hô

Thế nhưng, còn không chờ hắn chạy đến tách hai người ra, thì Triệu lão tam đã đẩy ngã Lý thị xuống đất, Lý thị hoảng sợ đưa tay che bụng mình, kinh hãi kêu lớn.

“Súc sinh!” Triệu lão nhị hai tay run đánh Triệu lão tam một bạt tai, “Nàng đang mang thai đó!”

Dứt lời, liền ôm lấy Lý thị, miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì!! Ôn thúc ở đây không xa, ta sẽ mang nàng đến chỗ thúc ấy, nhất định không có việc gì!”

Triệu lão tam bối rối.

Kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn, hắn (TLT) cũng không biết Lý thị mang thai!

Quả thật, chuyện Lý thị mang thai chỉ mấy ngày mới biết, thừa dịp Tết Trung Thu mọi người về, mới nói cho mọi người biết, muốn mọi người vui vẻ một phen.

Nhưng ngày ấy trừ ra nói cho Phương thị, còn có Triệu Tương Nghi thì chưa ai biết, Triệu Tín Lương đột nhiên tuyên bố muốn đem nhà cho nhị phòng dọn sang ở, làm cho Lý thị vì vui mừng mà quên mất, nên không nói cho mọi người biết.

“Ta, ta nếu như biết trong bụng tẩu ấy có hài tử, ta sẽ không dám đẩy…” Triệu lão tam nhìn Lý thị nhắm chặt hai mắt, mặt mày trắng bệch, nhất thời luống cuống.

“Cút ngay!” Triệu lão nhị ôm vợ chạy ra ngoài.

Đợi Triệu lão nhị đi xa, Triệu lão tam thất hồn lạc phách phát hiện trên thang lầu có vết máu đâm vào mắt hắn.

“Ta đã gây họa...” Triệu lão tam hoảng sợ ôm đầu của mình, “Trời ơi, nếu xảy ra chuyện, nhị ca khẳng định sẽ không bỏ qua cho ta!”

Triệu lão tam càng nghĩ càng sợ, cuối cùng tông cửa xông ra, chạy về nhà mình.

bên này, Lục thị đang ngồi ở trong phòng bôi thuốc lên vết thương, chợt thấy Triệu lão tam đã trở về, Lục thị không bỏ qua náo loạn tiếp: “Ông trời ơi, sao tôi sống được đây hả trời, sao ông không đánh chết tôi luôn đi.”

“Đừng làm phiền nữa!” Triệu lão tam cả người run run hét vào mặt Lục thị

“Làm sao vậy?” Hẳn là bị Triệu Tín Lương đánh, Lục thị không khỏi khiếp sợ hỏi một câu.

Triệu lão tam cảm thấy lo lắng, ở trong phòng đi qua đi lại, không bao lâu cuối cùng ngồi ở trước mặt Lục thị, hoảng sợ nói: “Ta, ta đã gây họa, ta không biết Nhị tẩu có thai… Ta sơ ý một chút, đẩy tẩu ấy ngã!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui