Edit: Thiên Âm
“Cái gì? !” Lục thị nghe xong cũng hoảng sợ, nàng ta biết nhị lão Triệu gia xưa nay luôn thương yêu hài tử, mặc kệ là nam nữ, đều thương như nhau. Bây giờ lý thị lại mang thai, còn bị Triệu lão tam đẩy ngã, nếu đứa bé trong bụng xảy ra chuyện gì , tam phòng bọn họ sẽ sống sao đây?!
“Ta vốn không biết nhị tẩu mang thai, nếu ta sớm biết, nhất định sẽ cách xa ra, làm sao dám đẩy tẩu ấy?!” Triệu lão tam sầu mi khổ não nói.
“Nàng ta cũng thật là, lại không nói cho mọi người biết, còn giấu kỹ như vậy.” Lục thị nhíu mày nhưng sau đó giãn ra, có chút hả hê nói.
“Ai nha, ngươi còn nói bậy gì đó, nếu như đứa bé trong bụng nhị tẩu mà có chuyện gì, không riêng gì ta, ngay cả ngươi cũng không thoát khỏi liên quan. Tính tình nhị ca ta, ngươi cũng biết rồi đấy, nhìn thì rất tốt, nhưng nếu vợ và con mà xảy ra chuyện, nhị ca tuyệt đối không bỏ qua. Bây giờ mau mau nghĩ cách giúp ta qua một ải này đi!” Triệu lão tam hoảng loạn nói.
“Giờ có thể làm gì đây? Chỉ có thể mặc cho số phận mà thôi. Lã nào ngươi cho rằng, hài tử không có việc gì, nhị ca ngươi sẽ buông tha cho ngươi? Mặc kệ hài tử có làm sao hay không, hôm nay ngươi đánh nhị tẩu là không đúng, ngươi làm như vậy, chỉ làm nhị ca càng thêm chán ghét ngươi, hận ngươi.” Lục thị hứ một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói, “Ai bảo hôm nay ngươi đánh ta làm chi? Nếu như ta mà ở đó, không chừng còn có thể ngăn ngươi, đến lúc đó cũng sẽ không xảy ra chuyện này.”
“Vậy bây giờ rốt cuộc làm sao đây? ! Lẽ nào ngươi muốn thủ tiết sao!” Triệu lão tam đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Lục thị hung tợn mắng một câu.
Lục thị không cam lòng liếc Triệu lão tam, sau đó lắp bắp nói: “Ngươi xem bộ dáng này của ngươi đi, còn muốn ta nghĩ cách cho ngươi ư?”
“Ta thấy ngươi thật sự quên trận đánh vừa rồi!” Triệu lão tam giờ nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, mặc kệ thế nào, mắt thấy sẽ đánh Lục thị lần thứ hai, Lục thị vội vàng né sang một bên, vội vàng nói:
“Nếu như ngươi đánh chết ta, chẳng phải sẽ có thêm tội danh ư? Đem ta đánh chết, để xem có ai giúp ngươi nghĩ cách.”
“Vậy ngươi mau nói đi! Ôn thúc bên kia rất nhanh sẽ truyền tin tức đến, nếu như chẩn mạch biết không còn hài tử nữa, nhị ca nhất định sẽ tìm tới cửa liều mạng với ta!” Triệu lão tam gấp đến độ ngồi xuống ghế lần nữa, lắc hai vai Lục thị.
Lục thị bị hắn lắc đến choáng đầu hoa mắt, trấn định lại một lúc, mới oán trách: “Nếu ngươi không phải là trượng phu ta, thì ta sẽ không tiếp tay làm chuyện xấu này.”
Dứt lời, Lục thị xáp lại gần Triệu lão tam, đem kế hoạch nói nhỏ cho hắn nghe.
Triệu lão tam nghe xong, bộ dáng không tình nguyện làm, Lục thị quay mặt qua chỗ khác: “Nếu như sợ đau, không muốn làm cũng được, vậy ngươi chờ nhị ca tìm đến cửa tính sổ ngươi đi, đến lúc đó sợ rằng không có đau như vậy đâu.”
“Được, được, được! Xem như hôm nay ta không may đi!” Triệu lão tam chần chờ chỉ chốc lát, cuối cùng phất tay một cái phiền não nói.
Lão Ôn bên này, Triệu lão nhị cực kỳ lo lắng nhìn thê tử Lý thị, mặt hắn tái nhợt, Triệu lão nhị cảm thấy đau như có một cây kiếm đâm vào tim vậy, trong mắt đầy sợ hãi, nhiều hơn là hổ thẹn.
Hắn vẫn liên tục nói xin lỗi Lý thị, nói mình không bảo vệ nàng và hài tử tốt…
Lý thị rơi vào tình trạng nửa hôn mê, trong lúc hôn mê, nước mắt không kiềm được chảy ra.
Lão Ôn nấu thuốc cho Lý thị, chờ thuốc nấu xong, ông không để ý đến chén thuốc nóng trên tay, mà đưa cho Triệu lão nhị đang ngồi đó: “Mau thừa dịp còn nóng cho vợ con uống, may mà con đem đưa người đến nhanh, cố gắng còn cứu được!”
Triệu lão nhị vừa nghe lão Ôn nói, trong lòng dấy lên hy vọng, nhận lấy chén thuốc nóng hổi, cẩn thận thổi, từng miếng từng miếng đút cho Lý thị.
Lý thị uống thuốc xong an ổn ngủ.
Triệu lão nhị lòng nóng như lửa đốt, nhưng lão Ôn nhìn khí sắc trên mặt Lý thị, cẩn thận bắt mạch cho nàng, sau đó mới hướng Triệu lão nhị gật đầu: “Thân thể không sao nữa, hài tử vẫn còn, chỉ là sau này phải cẩn thận hơn. Nhất là trong lúc vợ con mang thai ..con cũng đừng để cho vợ con xuống ruộng làm việc nặng, mang thai đã cực khổ, bây giờ còn gặp chuyện này, nếu còn làm việc vất vả, sẽ khó giữ được hài tử.”
“Cảm tạ tạ Ôn thúc! Hài tử và người lớn không có chuyện gì, thật quá tốt!” Triệu lão nhị không ngờ hài tử còn giữ được, bởi vì tin tốt này mà vui vẻ.
“Đối với ta còn nói cảm ơn cái gì?” Lão Ôn cười hốt thuốc cho Lý thị, vừa bốc thuốc vừa dặn Triệu lão nhị,”Ta thấy con đến đây ở, sau này hai nhà chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên. Thuốc này mỗi ngày con sắc cho vợ con uống, mấy ngày sau, có thời gian thì dẫn vợ đến đây ta bắt mạch cho. Nếu lo lắng, thì bớt chút thời gain đưa vợ con lên trấn tìm một đại phu phụ khoa [bác sĩ khoa sản] chẩn xem, dù sao ta chỉ là một lang trung thôn dã, cũng không có chuyên về phụ khoa, y thuật trên phương diện này không nhiều.”
“Ôn thúc khiêm tốn rồi! Con không tin thúc thì tin ai, hôm nay không phải thúc xuất thủ cứu giúp, vợ con và đứa nhỏ không chừng đều gặp chuyện không may.” Triệu lão nhị nói cảm tạ.
Sợ bóng sợ gió một hồi, chuyển nguy thành an, Triệu lão nhị vốn như dây đàn căng ra cũng thả lỏng , tâm tình hắn tốt lên không ít.
Lúc này, hắn mới nhớ đến người gây hoạ là Triệu lão tam
Thả lỏng nắm đấm nắm chặt ra.
“Ôn thúc, đây là tiền thuốc men, hôm nay chân thành cảm ơn thúc đã giúp đỡ!” Triệu lão nhị vội vã đưa tiền, sắp xếp xong, mới mang vài thang thuốc, cẩn thận ôm Lý thị về nhà.
Triệu Hoằng Tuấn đang một mình ngồi trên bậc thang kinh ngạc nhìn vết máu, sợ đến hồn phi phách tán!
Vừa thấy cha mẹ trở về, mới từ trong kinh hách hồi hồn lại, chạy tới chỗ cha mẹ khóc to một hồi: “Cha! Nương làm sao vậy! Nương làm sao vậy!”
Triệu lão nhị thấy con như thế, rất đau lòng, khuyên con trai: “Hoằng Tuấn ngoan, nương con giờ rất mệt, con đừng làm phiền nương, để cho nương nghỉ ngơi. Ngoan, đừng khóc.”
“Nhưng nương chảy thật nhiều máu, đó là máu của nương đúng không!” Triệu Hoằng Tuấn vừa khóc vừa kéo, chỉ vào vết máu, hoảng sợ nói.
Triệu lão nhị vừa nhìn thấy bậc thang nhiễm máu, liền nghĩ đến Triệu lão tam gây hoạ, lúc này, hắn ngay cả ý nghĩ muốn đánh chết Triệu lão tam đều có!
Tên khốn đó, mặc dù không biết vợ hắn mang thai, nhưng hắn ta vẫn dám ra tay với nàng.
“Hoằng Tuấn, nương có làm điểm tâm để ở trù phòng, con ăn một chút đi,cha giờ phải chăm sóc cho nương, không rảnh làm đồ ăn cho con,ngoan.” Triệu lão nhị an ủi con trai.
“Vâng, Hoằng Tuấn ngoan, Hoằng Tuấn đi ăn trước, sau đó sẽ trông nương.” Triệu Hoằng Tuấn dũng cảm lau khô nước mắt, sau đó chạy đến trù phòng.
Mắt Triệu lão nhị nóng lên, nếu không phải cố nén, sợ rằng nước mắt đã sớm chảy.
Hắn không lên nữa, mà ôm Lý thị tạm thời đến phòng ngủ ở dưới, vì hắn sợ trong lúc lên Lý thị sẽ run rẩy, nên hắn không muốn gây thêm một nguy hiểm nào cho nàng.
Cẩn thận đặt Lý thị nằm trên giường, Triệu lão nhị chậm rãi ngồi xuống, cực kỳ đau lòng nắm tay Lý thị, trong mắt đầy áy náy: “Thật xin lỗi nàng…Mẹ đứa nhỏ, nếu như ta nhanh tay ngăn thằng khốn đó lại, nàng sẽ không bị như vầy.”
Lý thị hôn mê một hồi lâu, ý thức khôi phục hơn phân nửa, lúc này yếu ớt tỉnh lại, hơi sử dụng lực nắm tay trượng phu: “Hài tử còn chứ?”
“Còn! Còn! Nàng và hài tử đều không sao hết!” Triệu lão nhị vội trả lời, để Lý thị an lòng.
“Chàng không gạt thiếp…” Tay Lý thị khẽ vuốt lên bụng mình, bụng nàng vẫn rất đau, lúc này nàng thực sự không dám trăm phần trăm khẳng định, hài tử thực sự còn đang bụng của mình. . . Lại sợ trượng phu vì để cho chính yên tâm nên mới nói dối m2inh.
Triệu lão nhị nghe vậy, lắc đầu như trống bỏi: “Không có! Ta nói đều là thật! Không tin chờ nàng khoẻ, sau đó hỏi Ôn thúc, thúc ấy nói hài tử không có chuyện gì, chỉ cần kiên trì uống thuốc thuốc điều dưỡng là được.”
Triệu lão nhị nói như vậy, Lý thị mới thả lòng tinh thần, chậm rãi thở một hơi
“Ôn thúc nói, nàng mang đứa nhỏ này rất khổ, hơn nữa hôm nay lại xảy ra chuyện, dặn ta rằng, sau này không để nàng làm việc cực nhọc. Cho nên, những chuyện trong ruộng để ta làm, những việc nặng trong nhà nàng cũng đừng động vào, chờ ta về làm, không thể để bản thân mình mệt được, phải vì hài tử mà suy nghĩ, biết không?”
Lý thị nhìn Triệu lão nhị nhàn nhạt cười, khẽ gật đầu một cái.
Thấy thê tử nhu thuận đáp ứng, Triệu lão nhị cực kỳ hài lòng.
Không bao lâu, Triệu Hoằng Tuấn nức nở vào phòng, vừa thấy Lý thị tỉnh, liền chạy tới nức nở nói: “Nương! Hù chết Hoằng Tuấn!”
“Con ngoan, nương không sao, đừng khóc.” Lý thị vươn tay ra, vô lực sờ sờ khuôn mặt đỏ hồng của Triệu Hoằng Tuấn
Không ngờ, tiểu tử này cư nhiên hung dữ nói: “Là tam thúc hại nương biến thành bộ dáng này, con đều nhìn thấy! Tam thúc hư! co ghét tam thúc!”
Lý thị kinh ngạc, nghiêng mặt sang một bên nhìn Triệu lão nhị
Triệu lão nhị sờ đầu Triệu Hoằng Tuấn , cắn răng nghiến lợi nói: “Hoằng Tuấn nói một chút cũng không sai, vừa nãy ta thấy nàng gặp nguy hiểm, cho nên mới không thèm để ý đến hắn ta, bây giờ nàng không sao, ta muốn tìm đến cửa nhà hắn đòi lại công đạo cho nàng.”
Trong mắt Lý thị dần hiện lên một tia thù hận, nàng nắm thật chặc tay trượng phu nức nở nói: “Hài tử còn nhỏ như vậy, hắn cư nhiên cũng xuống tay cho bằng được, nếu như hôm nay hôm nay thiếp không mang thai, chuyện còn thể nói được, nhưng vừa nghĩ đến chuyện thiếu chút nữa con rời khỏi thiếp , tim thiếp đau như bị dao khoét! Cha đứa nhỏ, chúng ta nhất định phải đòi lại công đạo, bọn họ khi dễ thiếp không quản, nhưng động đến bọn nhỏ, thiếp trăm triệu lần không thể nhịn!”
“Ừ! Ta chờ nàng khoẻ lại, xác định không sao nữa sẽ tìm cái tên hỗn đản đó!” Triệu lão nhị giúp Lý thị vén tóc mai, “Không sao, nghỉ ngơi đi, ta đi làm đồ ăn cho nàng.”
“Hoằng Tuấn, con đi với cha, đường làm phiền nương nghỉ ngơi.” Triệu lão nhị đứng dậy, nắm tay nhi tử rời đi.
“Con không đi, con muốn ở lại trông nương, vạn nhất tam thúc trở lại, con phải bảo vệ nương!” Triệu Hoằng Tuấn bỉu môi, bộ dáng không muốn đi cùng Triệu lão nhị
“Vậy để nó ở lại đây đi, hài tử còn nhỏ, hẳn cũng bị làm cho sợ rồi.” Lý thị rũ mi, thấp giọng nói.
“Tốt lắm, Hoằng Tuấn ở đây đi, nhưng phải nhớ, đừng có làm phiền nương nghỉ ngơi , biết không?” Triệu lão nhị sờ đầu Triệu Hoằng Tuấn, “Có vài phần giống ta, quả nhiên là con ta!”
Lý thị bị trượng phu chọc cười, vốn căng thẳng giờ cũng thả lỏng.
Ngày hôm sau, sức khoẻ Lý thị cũng tốt lên không ít, Triệu lão nhị liền tìm mấy phụ nhân có giao tình tốt với Lý thị đến nhà bồi Lý thị, còn nhở người đến trấn trên đưa tin, đem việc này nói cho nhà Triệu Tín lương, còn mình thì khí thế hung hăng đến tam phòng bên kia.
Lục thị vừa thấy Triệu lão nhị đã tìm tới cửa, không khỏi sợ hãi, cũng may là trước đó có chuẩn bị tâm lý, bằng không còn không biết bị hù thành cái dạng gì.
“Lão tam đâu! Gọi hắn ra đây mau!” Triệu lão nhị vừa thấy Lục thị, cũng không có sắc mặt tốt, trực tiếp rống to.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi -Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.