Edit: Thiên Âm
Khí trời vẫn tốt mãi đến ngày mười bảy tháng chín nhiệt độ không khí giảm xuống, khiến cho Triệu Tương Nghi vừa mới bước ra cửa phải quay về phòng đổi bộ quần áo ấm.
Bích Văn hầu hạ Triệu Tương Nghi thay y phục, cười nói: “Tiểu thư sao vậy, chẳng phải tiết trời trở lạnh thôi ư, sao lại nhíu mày thế?
“Hôm nay là ngày có kết quả thi, ca ca nỗ lực nhiều như vậy, không phải là chờ ngày này sao, không biết ca ca thi thế nào, sau khi trở về mặc kệ bọn ta hỏi sao, huynh ấy cũng không nói cho bọn ta biết.” Triệu Tương Nghi nhíu mày, “Hôm nay trời đột ngột chuyển lạnh như vậy, làm ta có cảm gáic bất an.”
“Tiểu thư lo lắng rồi.” Bích Văn cột túi hương bên hông cho Triệu Tương Nghi, sau đó trấn an nói, “Thiếu gai thông minh thế, nhất định sẽ đậu.”
“Cảm ơn lời chúc của ngươi.”
“Tiểu thư nói vậy làm nô tỳ tội chết.” Bích Văn cúi đầu kinh hoảng nói.
Triệu Tương Nghi vỗ vỗ vai của nàng, ý bảo không có việc gì.
Sau mấy ngày tiếp xúc với Bích Văn, Triệu Tương Nghi thấy nàng ta có thể tin được, chỉ là nô tính quá mạnh mẽ, khó có thể trở thành người của mình. Nhưng mà nàng ta là người ổn trọng, sau này có thể giúp mình nhiều việc.
“Trời hình như sắp mưa, phải mang theo dù ra ngoài.” Bích Văn đề nghị, chỉ là nàng ta còn chưa nói hết, người đã vào trong phòng, cầm một cây dù đi ra.
“Đi thôi, có lẽ mọi người đã ở trong đại sảnh chờ tin rồi.” Triệu Tương Nghi gật đầu, ngẩng đầu nhìn trời, “Vài ngày trước đó trời vẫn sáng sủa, sao hôm nay lại u ám như vậy…”
“Tiểu thư, bây giờ đã là cuối thu, rất nhanh sẽ bước sang mùa đông, có mưa là chuyện thường, năm nay mùa lạnh đến chậm mà.” Bích Văn cười nói.
Chủ tớ hai người cùng đi qua hành lang đến đại sảnh Triệu phủ, quả nhiên những người khác đã có mặt ở đại sảnh, hoặc trò chuyện, hoặc uống trà, trên mặt của mỗi người không ai không lộ ra thần sắc lo lắng, mong chờ, chỉ có Triệu Hoằng Lâm lại thản nhiên ngồi ở một chỗ, tay cầm tạp thư [sách giải trí] đọc.
Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như đã biết kết quả vậy.
Triệu Tương Nghi đi đến bên cạnh hắn, lúc ngồi xuống nhỏ giọng hỏi một câu: “Ca, ca nói cho muội biết đi, có phải ca chắc chắn mình sẽ đậu không? Muội thấy ca không sốt ruột tí nào, lại còn thản nhiên đọc tạp thư nữa, trước đây ca đâu có đọc mấy cuốn sách này. Nói là nhảm nhí, đọc cũng lãng phí thời gian, sao bây giờ lại đọc thế?”
“Sao càng lớn, muội càng dài dòng vậy?” Triệu Hoằng Lâm ngước mắt, khóe môi nhếch lên nói.
“Muội đang hỏi huynh mà, càng lớn càng dài dòng thì sao nào, đừng có thừa cơ đổi chủ đề.” Triệu Tương Nghi giả bộ tức giận nói
Triệu Hoằng Lâm cười, sau đ1o cúi đầu đọc sách tiếp.
“Hai huynh muội thì thầm gì đó?” Triệu Tín Lương tò mò hỏi, sáng nay hắn không có đến Thiên Hi Lâu, hôm nay là ngày có kết quả thi, dù có bận thế nào thì hắn cũng bỏ qua một bên để bồi con trai chờ kết quả.
“Hoằng Lâm, con nắm chắc mình sẽ đậu ư? Sao ông thấy con không lo lắng tí nào hết vậy.” Triệu lão gia tử rít một ngụm khói, thuận thế dựa vào ghế dựa, hỏi cháu trai.
Lúc này Triệu Hoằng Lâm mới đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn Triệu lão gia tử hồi đáp: “Ông nội, con lo lắng thì có thể làm được gì, dù sao con nỗ lực như vậy, về phần kết quả ra sao, cũng chỉ có thể tuỳ theo mệnh trời thôii.”
“Ông lo hút thuốc của ông đi, đừng có làm Hoằng Lâm khẩn trương.” Phương thị đẩy Triệu lão gia tử một cái.
Ngay lúc mọi người nói chuyện phiếm, bên ngoài có một gã sai vặt chạy vào, mọi người hồi hộp, có điều theo sau gã sai vặt không phải người đến báo tin nào, ngược lại là Bùi Tử Quân mang theo thư đồng Nguyên Thư bước vào. Nguyên thư đã lâu không đến trấn Thanh hà, lần này đến đây al2 để theo hầu Bùi Tử Quân
“Bùi thiếu gia đến chơi.” Hai mắt Phương thị sáng ngời.
Nhâm thị cũng cười khanh khách đứng dậy: “Bùi thiếu gia mời ngồi, người đâu, đem trà bánh lên.”
“Bọn cháu dùng chút điểm tâm là được rồi.” Bùi Tử Quân trực tiếp vào phòng khách, ánh nhìn liền chuyển đến trên nừười Triệu Tương Nghi, sau đó an vị ở chỗ gần Triệu Tương Nghi nhất.
“Ngày hôm nay có kết quả thi, cháu cũng muốn góp vui, tuy rằng đời này cháu vô duyên với chuyện thi cử.” Bùi Tử Quân hâm mộ nhìn Triệu Hoằng Lâm.
“Cháu cũng không có thể nói như vậy, mặc kệ thế nào, cháu rất tài giỏi.” Triệu Tín Lương uống một ngụm trà, một lát sau cười nói.
“Cháu biết, cho nên cháu mới cố gắng kinh doanh tốt Nhiễm Thúy Trai, để phụ thân không thất vọng.” Bùi Tử Quân trả lời Triệu Tín Lương.
Mọi người nói chuyện phiếm một lúc, bất chợt có một gã sai vặt chạy vào, đi đến trước đại sảnh, cực kỳ hưng phấn bẩm báo mọi người: “Lão gia, phu nhân nha môn trên trấn đã dán yết bảng, có thể đi xem.”
“Người đưa tin đã đi chưa?” Triệu Tín Lương gấp đến độ từ trên ghế đứng dậy, dựa theo lệ cũ, người đưa tin sẽ đến nhà năm người trúng cử đầu bảng thông báo.
“Hình như đã đi rồi, có điều…” Gã sai vặt do dự cuối cùng thốt ra, “Không có người nào đến phủ chúng ta đưa tin…”
“Làm sao có thể như vậy, nhất định là ngươi bất cẩn rồi, hôm nay trên trấn nhiều người như vậy, loạn như vậy, ngươi sao có thể biết ai với ai.” Giọng Phương thị lộ ra một chút khẩn trương.
Dưới tình huống này, Nhâm thị có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, nàng ổn trọng trấn an “Không có việc gì, có lẽ là hắn ta bất cẩn, coi như là đúng, cũng không quan trọng, chỉ cần đậu cao trung là tốt rồi, chí ít như vậy còn có cơ hội thi tiếp.”
Mặc dù nói thế, nhưng mọi người không an tâm, ai nấy đều muốn ra ngoài để xem kết quả.
Bùi Tử Quân thấy thế, thần sắc tối sầm, thừa lúc mọi người không chú ý, liền kề sát Triệu Hoằng Lâm nhỏ giọng lo lắng nói: “Ngươi, chẳng lẽ thực sự dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm?”
“Ở đây không phải là chỗ thích hợp nói chuyện.” Triệu Hoằng Lâm nhíu mày, nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy Triệu Tương Nghi nhìn về phái hai người họ.
“Không muốn thất bại trong gang tấc, thì đừng có nói.” Triệu Hoằng Lâm vội bỏ một câu bên tai Bùi Tử Quân, sau đó liền theo đuôi mọi người rời phủ xem kết quả.
Bùi Tử Quân sững sờ đứng tại chỗ, Triệu Tương Nghi gọi hắn (BTQ) mới hoàn hồn lại: “Hai người vừa nói gì vậy, gần đây hai người thân nhau ghê, có bí mật gì sao?”
“A, không có.” Bùi Tử Quân lúng túng cười “Chẳng qua là cảm thấy trò chuyện với ca ca muội, tương đối hợp ý, hơn nữa hai nhà bây giờ có giao tình, hai người bọn huynh thân thiết là phải.”
“Vậy chúng ta đi xem yết bảng đi, muội tin vào khả năng của đại ca, nhất định sẽ loạt vào nhóm năm người đứng đầu, nhưng cũng quái thật, sao không có người nào đưa tin đến thế nhỉ, nếu chúng ta đi, người đưa tin đến thì sao bây giờ?” Sau khi Triệu Tương Nghi nói xong, còn lầu bầu vài câu.
“Không phải vậy đâu, không phải còn có hạ nhân ở đây ư? Bọn họ sẽ xử lý.” Lúc này, trong lòng Bùi Tử Quân lo âu nồng đậm.
Bọn gia đinh đã sớm chuẩn bị xe ngựa, Bùi Tử Quân lúc đến có ngồi xe ngựa đến, mọi người chia nhau ra, vừa lúc ngồi đủ hai xe, xe ngựa bắt đầu chạy đến nha môn.
Trước cửa nha môn bây giờ rất náo nhiệt, người người đều kéo đến chật kín cả cổng, người thì bất an, người thì lo lắng lấn đến, bọn bộ khoái cũng không thể duy trì nổi trật tự.
Sau khi mọi người xuống xe, đối mặt với dòng người chật cứng mọi người liền nghĩ đến Triệu Hữu Căn, y cũng rất quan tâm đến kết quả thi củaTriệu Hoằng Lâm, nên đã sớm thay bọn họ nhìn.
Có ý nghĩ như vậy, Triệu Tín Lương bắt đầu tìm Triệu Hữu Căn trong dòng người
Cũng không chờ cho bọn họ tìm, thì Triệu Hữu Căn lo lắng đứng ở phía sau vỗ vai Triệu Tín Lương, Triệu Tín Lương thấy người mình muốn tìm, mặt mày mừng rỡ: “Hữu Căn a, đệ xuất hiện đúng lúc lắm, có giúp ta xem danh sách trước không? Không thấy cũng không sao, đệ mau để cho mấyt huynh đệ của đệ giúp ta đi nhìn thử xem, bọn họ họ ở gần như thế, ở đây có lão nhân và mấy đứa nhỏ, không thể chen vào xem được, sợ làm bị thương bọn nhỏ và lão nhân.”
Sắc mặt Triệu Hữu Căn không được tốt, có điều không biểu hiện ra ngoài, chỉ uyển chuyển nói câu: “Người ở đây nhiều lắm, như vậy đi, mọi người đến nhà đệ nghỉ tạm trước, chỗ này cách nhà đệ rất gần, tiện thể đến dùng bữa trưa.”
“Như vậy cũng không được, ta đã chuẩn bị tiệc rượu mừng, đang định mời đệ đến quý phủ đây, bữa ăn trưa này tạm thời nợ đệ vậy.” Tâm tình Triệu Tín Lương lúc này hết sức kích động, hắn chắc chắn rằng con trai đã đậu rồi.
Nhưng Triệu Hữu Căn lại hết sức căng thẳng nói: “Đại ca, huynh hãy nghe đệ nói trước, mọi người hãy đến nhà đệ đã, đây quá ồn, không có tiện để nói chuyện, nương tử đệ đều chuẩn bị trà ngon, điểm tâm rồi, Uyển Dao cũng đã chuẩn bị rất lâu.”
“Vậy chúng ta qua đó trước đã.” Triệu Hoằng Lâm nói, ý tứ là muốn đi.
Triệu Tín Lương thấy thế, đồng ý đề nghị của Triệu Hữu Căn. Vì vậy mọi người mang theo lo lắng đến nhà Triệu Hữu Căn, toàn bộ quá trình, trong lòng ai nấy đều đem vị trí Triệu Hoằng Lâm đặt ở đầu, trước khi biết đáp án, mọi người đều không có an tâm để ăn điểm tâm, dùng trà.
Đến khi Triệu Hữu Căn về đến, mọi người đang ngồi trong đại sảnh liền đứng dậy bao vây y.
Triệu Tương Nghi nhớ kỹ lần đầu tiên đến trấn đã đến nhà Triệu Hữu Căn, cũng đã ước rằng nàh nàng sẽ có nhà ở giống nhà y, không bị cực phẩm hàng xóm quấy rầy, nhưng bây giờ, nhà bọn họ đã mua một căn nhà lớn, ngày càng phát đạt, lần này đến đây, cảm giác bất đồng.
Căn nhà từng ao ước muốn có, hôm nay nhìn lại, lại có vẻ chật chội.
“Mọi người chuẩn bị tinh thần cho tốt, thật ra Hoằng Lâm còn nhỏ, việc này không gấp được, cuộc đời còn dài.” Đang lúc Triệu Tương Nghi âm thầm cảm khái nhân sinh thay đổi thất thường, Triệu Hữu Căn bắt đầu bàn luận về biến cố cuộc sống như thế nào với mọi người.
Có vài người hầu như nín thở nghe Triệu Hữu Căn nói.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc ống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.