Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Triệu Hoằng Lâm thấy chỉ cần một con chim tước nhỏ có thể khiến tiểu muội của mình vui như vậy, trong lòng càng có thêm động lực, thầm nghĩ bắt thêm vài con chim tước cho nàng đùa giỡn chơi, chẳng qua là không khéo, lúc nãy bắt được dễ dàng như thế nhưng lúc sau chẳng biết sao không bắt được, cũng chẳng thấy có con chim nhỏ nào xuống mổ thóc cả, đợi một lúc lâu cũng không bắt được con chim nhỏ nào hết.

Cả đám tiểu hài tử nhất thời mất hứng thú, Triệu Tương Liên liền đề nghị chơi đá cầu, rồi lại thuận tay móc trong túi quần ra một trái cầu từ trong nhà mang theo.

Triệu Hoằng Nhân quệt mồm mở to mắt nói chơi đá cầu là trò chơi của nữ hài, cũng không chịu phối hợp mà kéo Bùi Tử Quân ra ngoài bờ sông chơi nói là lấy bùn để nhào nặn thành tượng đất nhỏ.

Bùi Tử Quân càng nghe càng thấy hấp dẫn, liền vui vẻ đáp ứng, bất quá Triệu Tương Liên lúc này lại không có tức giận như dự kiến, trái lại mỉm cười phụ họa nói: “Chơi nặn tượng đất cũng vui, so với chơi đá cầu còn vui hơn nhiều!”

Khóe miệng Triệu Tương Nghi rút lại, lúc này mới để ý đến hành động của Triệu Tương Liên hôm nay thật khác thường.

Triệu Tương Liên trước kia cùng mấy tiểu cô nương trong thôn thường cùng đùa giỡn, chơi đùa với nhau cũng không có nói chuyện hào phóng như thế này, phàm là những ai không tuân theo quy tắc hoặc cách chơi nàng ta đưa ra, thì nàng ta lập tức mắng chửi người hoặc cũng không thèm chơi. Có rất ít trò chơi nàng ta thối lui không chơi thì hoàn hảo nhưng có nhiều trò chơi thiếu người chơi thì không chơi được. Mọi người đều nói hết lời mời nàng ta cùng chơi, nàng ta đều bất động.

Làm sao hôm nay nàng ta lại hào phóng và hiểu chuyện như thế?

Hơn nữa, còn thường bày ra bộ mặt tươi cười, bộ dạng phong độ hữu lễ, các loại biểu hiện trên mặt giống hệt vị Triệu Mỹ Hà trong thôn vừa mới nạp làm tiểu thiếp của vị đại gia giàu có trên trấn.

Triệu Mỹ Hà kia tháng trước được rước vào nhà ông chủ Tiền là chủ khách sạn Thanh Hà trên trấn làm tiểu thiếp thứ ba, ngày đó bị bán còn lau nước mắt vì khóc, nhưng tháng này trở về, trên người đều mang vàng đội bạc cười hi hi. Chắc chắn làm cho Dương thị hâm mộ muốn chết nên nàng ta mấy ngày nay thường lôi khéo Triệu Tương Liên qua nhà Triệu Mỹ Hà, hy vọng Triệu Mỹ Hà có thể cân nhắc mà qua vài năm nữa giúp đỡ Triệu Tương Liên làm tiểu thiếp của một đại gia, đến lúc đó có thể hoàn toàn ăn ngoan nhậu nhẹt được rồi.( J: có ai giống bà mẹ này không trời, thương con kiểu đấy)

Triệu Tương Nghi suy nghĩ đến chuyện này thật lâu, nhưng vừa nghĩ tới Dương thị rất có thể có này ý tưởng, trong lòng liền nổi lên một trận ác hàn, nàng cảm thấy thật may mắn khi không từ trong bụng nàng ta chui ra.

“Tiểu muội, chúng ta đi.” Triệu Hoằng Lâm vỗ nhẹ bả vai Triệu Tương Nghi ý bảo nàng đuổi theo.

Triệu Tương Nghi hoàn hồn lại, nhìn cái mặt cười đầy xu nịnh của Triệu Tương Liên, trong lòng không khỏi buồn bực, đây đúng là đối với người cùng giới và khác giới đãi ngộ khác nhau chứ sao.

Trên đường đi nàng thừa dịp mọi người không để ý đến, lén lút thả con chim tước trong tay bay đi, đối với côn trùng hay chim nàng đều không có hứng thú, cũng chẳng muốn tra tấn hay giết sinh vật nhỏ này nên nàng thà thả nó đi còn hơn.

Đợi mọi người để ý đến, nàng liền giả vờ ngây ngốc nói là chính mình không giữ chặt.

Cả đám tiểu hài tử chạy vù đến bên bờ sông, nước sông vẫn lạnh lẽo giống như băng, nhưng bùn đất vẫn như cũ mịn màng vô cùng, mọi tiểu hài tử trong Triệu gia thôn đều rất yêu thích trò chơi nặn tượng đất, bình thường mọi người không có gì làm, thường ra bờ sông dùng bùn đất ở đó làm thật nhiều tượng đất có hình dạng khác nhau, có tượng đất nhỏ là động vật chẳng hạn, đủ kiểu dáng, còn có tiểu hài tử cầm tượng đất trong tay tỷ thí xem ai nặn đẹp hơn.

“Ôi chao, Tương Nghi ngươi tránh ra một chút!” Triệu Tương Liên bỗng nhiên ngồi xổm xuống, một phen đẩy Triệu Tương Nghi ra, Triệu Tương Nghi ngồi không vững, suýt nữa là ngã sấp xuống vũng bùn, cũng may Bùi Tử Quân tay mắt lanh lẹ đỡ nàng!

“Tương Liên ngươi làm gì vậy!” Triệu Hoằng Lâm bước một bước dài xông lên ôm lấy tiểu muội mình, căm tức nhìn Triệu Tương Liên suýt nữa làm nàng bị ngã.

Triệu Tương Liên vốn muốn phát hỏa với Triệu Hoằng Lâm nhưng thoáng nhìn thấy Bùi Tử Quân đang đứng bên cạnh, không khỏi mím chặt môi, đổi thành vẻ mặt mỉm cười nói: “Muội thấy bùn bên chỗ Bùi thiếu gia còn ướt nên dễ nặn nên mới đến đây ngồi xổm xuống, muội cũng không phải là cố ý à.” Sau đó còn nhìn Triệu Tương Nghi cười ôn nhu, “Tương Nghi à, thật xin lỗi muội, tỷ tỷ không cố ý làm muội bị ngã đâu.”

Khóe miệng Triệu Tương Nghi rút lại, Triệu Tương Liên này có uống lộn thuốc không vậy!

Vừa rồi nàng cũng không phải cố ý ngồi xổm bên người Bùi Tử Quân, ngược lại là nàng ngồi xuống trước chuẩn bị nặn tượng, bên kia Bùi Tử Quân cực kỳ hứng thú chạy tới ngồi xổm bên cạnh nàng giúp vui.

Mặc kệ như thế nào đi nữa thì việc Triệu Tương Liên thiếu chút nữa hại Triệu Tương Nghi bị ngã cũng là sự thật, hơn nữa Triệu Hoằng Lâm ngày thường chẳng ưa gì hai vợ chồng Dương thị, cũng không thân thiết mấy với hai tỷ đệ Triệu Tương Liên, bên này Triệu Hoằng Lâm thấy nàng ta hành động như thế thực sự chọc giận hắn.

“Ca ca, chúng ta nhanh chóng nặn tượng đi, nếu không sẽ làm chậm hơn bọn họ đấy”.

Triệu Tương Nghi không hy vọng vì một chút việc nhỏ này mà đại ca nàng sẽ đem dương quang khí chất mới tích lũy được kia toàn bộ bị hủy hết, liền đưa tay chỉ vào hai người Bùi Tử Quân và Nguyên Thư, hai người kia vốn ở nội thành đến đây cũng chưa bao giờ chơi trò này nên cảm thấy rất mới mẻ, cả hai đều ngồi xổm trên mặt đất hăng say nhào nặn.

Triệu Hoằng Lâm cả người cũng thả lỏng ra, đem Triệu Tương Nghi đặt xuống đất rồi dặn dò nàng: “Vậy thì muội phải ngồi cách xa Liên tỷ tỷ ra, lúc nào cũng có thể nhào vào lòng ca ca. Không được ở bên cạnh bờ sông mà đùa giỡn, ngộ nhỡ ngã xuống sông thì phải làm sao?”

“Hảo!” Triệu Tương Nghi lớn tiếng đáp lời.

Triệu Tương Liên ở một bên vểnh cái miệng lên liếc nhìn hai huynh muội một cái, miệng thì lẩm bẩm không biết nói cái gì, chẳng qua cái vẻ mặt của nàng ta bây giờ cùng mẫu thân Dương thị đúng thật là giống nhau.

Rất nhanh, Bùi Tử Quân đã nặn xong một cái tượng đất nhỏ, Triệu Tương Liên nhanh chóng thừa dịp hắn đang bày ra thành phẩm của mình, liền đem hoa nhỏ mà nàng ta đã sớm nặn thật tốt giơ lên: “Bùi thiếu gia, xem của ta này! Thiếu gia xem ta nặn đóa hoa có đẹp không!”

Bùi Tử Quân cũng ý thức được Triệu Tương Liên đối với hắn nhiệt tình chờ đợi, hắn có chút xấu hổ mà buồn bực cười cười, sau đó lại kiên nhẫn khen ngợi đóa hoa bùn không giống hoa kia: “Thật là đẹp mắt à!”

Triệu Tương Nghi trong lòng liếc mắt, xem ra Dương thị thật sự mang theo Triệu Tương Liên thường xuyên đến nhà của Triệu Mỹ Hà, cho nên Triệu Tương Liên chỉ mới bảy tuổi đã có thể hiểu được không ít đạo lí đối nhân xử thế rồi, cũng bắt đầu phân biệt địa vị cao thấp, giàu nghèo, hơn nữa còn mơ hồ có khuynh hướng ngại bân yêu phú…

Bây giờ gặp Bùi Tử Quân từ nội thành đến đây, ngày thưởng đều lịch sự nho nhã, nên nàng ta mới ở trước mặt hắn đặc biệt lấy lòng, nếu là ở trước mặt người khác như là Triệu Tương Nghi hay đệ đệ nàng ta sẽ không phải là bộ mặt mê hoặc này đâu, mà là bộ mặt hung thần ác sát đầy ích kỉ …

Nhìn cái người này à, nhất là con gái một khi ham mê giàu có hay giả bộ đều không phân biệt được dù ở thời không hay triều đại nào khác! Kiếp trước Triệu Tương Nghi ghét nhất chính là hai loại nữ nhân này ở trước mặt người khác phái hoặc cùng phái đều bày ra vẻ mặt giả tạo, không nghĩ xuyên qua đến đây lại có thể gặp lại loại nữ nhân này …

Trong lòng không đầu không đuôi tỉ mỉ bát quái, động tác trên tay cũng rất nhanh, chỉ trong chốc lát Triệu Tương Nghi đã dùng bùn đất nặn ra một con thỏ nhỏ.

“Ân, tiểu muội nặn đẹp lắm!” Triệu Hoằng Lâm buông tượng đất trong tay đang nắn ra, giờ lấy thành phẩm của Triệu Tương Nghi lên cho cả đám hài tử xem.

Bùi Tử Quân giương mắt nhìn xem, thấy con thỏ nhỏ được nặn kia có lỗ tai và chân nhỏ, tuy rằng không phải thập phần tỉ mỉ lắm nhưng lại phi thường giống thỏ con, một nữ oa nhi mới ba tuổi mà có thể nặn ra một tượng đất giống hệt vật sống, xem như rất giỏi rồi.

Trong bụng thầm ngầm tán thưởng, miệng líu lo khen ngợi nói: “Nặn giống hệt như vật thật vậy, muội muội Hoằng Lâm ca thật thông minh!” Từ sau lần gặp mặt đầu tiên Bùi Tử Quân không dám gọi Triệu Tương Nghi là muội muội hoặc gọi thẳng tên húy, chỉ dám đứng ở trước mặt người lớn gọi Triệu Tương Nghi là “Muội muội Hoằng Lâm ”.

Khóe mắt Triệu Tương Nghi rút lại, trong lòng âm thầm buồn bực, thầm nói nàng sống ở hiện đại hơn hai mươi năm cư nhiên ngồi xổm xuống đất nặn bùn cùng đám tiểu hài tử này, đã vậy còn trùng hợp được khen thưởng danh hiệu xuất sắc…

“Hừ, ta không chơi nữa, ôi, ta đau bụng quá!” Triệu Tương Liên thấy mọi người đều đem toàn bộ lực chú ý lên trên người Triệu Tương Nghi, liền tức giận ném tượng đất trong tay xuống, hừ hừ một tiếng, thấy Bùi Tử Quân ở bên cạnh nàng nhìn, nháy mắt vội ôm chặc bụng mình kêu đau.

Người khác có thể không nhìn ra cái gì mờ ám nhưng Triệu Tương Nghi luôn âm thầm quan sát nàng ta nên trong lòng biết rõ, nàng ta không phải là bị đau bụng nha!

Triệu Hoằng Nhân ngồi xổm bên cạnh tỷ tỷ hắn, thấy Triệu Tương Liên mở miệng một tiếng liền kêu “Đau”, cũng không thàm để ý, chỉ cúi đầu hít lấy nước mũi, hết sức chuyên chú nặn bùn trong tay.

Triệu Hoằng Lâm cũng cho là thật, mặc dù không thích Triệu Tương Liên nhưng lại ngại lời dặn dò trước khi ra khỏi nhà của Phương thị, cho nên gấp gáp chạy tới hỏi thăm rốt cuộc là làm sao.

Triệu Tương Liên thấy người chạy tới an ủi mình không phải là Bùi Tử Quân mà là Triệu Hoằng Lâm, chính là tức giận dặm chân một cái đứng lên: “Không đau!” Dừng một hồi lại hét lên, “Ai nha chúng ta trở về thôi! Hôm nay đừng chơi nữa mà nhanh chóng trở về, nếu không trở về nãi nãi sẽ đi tìm chúng ta!”

Triệu Tương Nghi trong lòng thầm chế nhạo Triệu Tương Liên, thầm nói dù sao nàng chỉ mới ba tuổi, nếu có nói cái gì đó thì mọi người cũng không có nghĩ sâu xa đi, liền nãi thanh nãi khí chỉ vào hai người Bùi Tử Quân và Nguyên Thư: “Tương Liên tỷ, Bùi thiếu gia còn giống như chơi chưa đã, không phải lúc nãy tỷ bồi huynh ấy chơi một lát sao?”

Vừa dứt lời, Triệu Hoằng Lâm tinh tế nghiền ngẫm một hồi, cũng giật mình phát hiện ra hành vi khác thường của Triệu Tương Liên hôm nay, nhưng những lời này phát ra từ miệng của tiểu muội nhà hắn, Triệu Hoằng Lâm nghĩ tới nghĩ lui cũng hiểu được khả năng này không lớn, chắc là tiểu muội tùy tiện nói bậy thôi, vì lời nói không thể có ẩn ý sâu xa như thế.

Triệu Tương Liên lại không phân tích rõ được như Triệu Hoằng Lâm, trực giác nói cho nàng ta biết Triệu Tương Nghi đang cười nhạo, châm chọc nàng ta, cũng quên rằng con bé này chỉ mới ba tuổi, trực tiếp đem con bé xem là người lớn như mình mà đối xử: “Ngươi đây là nói cái gì, mau nói rõ ràng cho ta nghe xem nào!”

Bùi Tử Quân ngồi chồm hổm trên đất đang rất hứng thú chợt đưa vẻ mặt mù mịt không hiểu gì ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Tương Liên, nhìn những người khác một cái, trong lòng buồn bực vô cùng, thầm nói lúc nãy không phải là mặt cười như hoa, vui vẻ lắm sao như thế nào lại cải nhau rồi?

“Tương Liên ngươi làm gì đó? Tương Nghi có nói gì đâu, muội ấy chơi thật vui nên chỉ tùy tiện nói có một câu, ngươi liền nghĩ ra cái gì rồi?” Triệu Hoằng Lâm không thể để cho người khác khi dễ muội muội mình, liền một tay ôm lấy Triệu Tương Nghi một tay còn lại chỉ vào Triệu Tương Liên nói. “Ngươi ở đây đoán mò cái gì, Tương Nghi chỉ mới có ba tuổi, có thể nghĩ ra được gì để châm chọc ngươi? Đừng có học theo cái bộ dáng của mẹ ngươi đi xem thường người khác.” Chung quy cảm giác được một chút người có thể nói ra câu nói có hàm ý châm chọc người.

Nghe một câu cuối cùng của Triệu Hoằng Lâm, Triệu Tương Liên có thể nghe hiểu được là đang nói ai vì thế không nói ra miệng.

Không có lường trước được việc này, Triệu Tương Liên cũng mặc kệ, một mạch ồn ào nói hai huynh muội Triệu Hoằng Lâm khi dễ người, sau đó là bụm mặt khóc nhè dậm chân một cái rời đi.

Khiến cho những người còn lại đang đứng nguyên tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ, đầu không biết nguyên nhân nào làm cho Triệu Tương Liên tức giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui