Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Edit: Thiên Âm

“Thế nào? Lẽ nào muội cho là huynh là loại người không biết giữ trong sạch?” Bùi Tử Quân nâng khuôn mặt nhỏ của Triệu Tương Nghi lên, hai tròng mắt nhìn vào môi sưng đỏ, rất muốn hôn lại lần nữa.

“Muội chỉ là không nghĩ tới, một người được các cô nương ái một như huynh, lại là lần đầu tiên. . .” Nói đến “Lần đầu tiên” ,Triệu Tương Nghi luôn cảm thấy xấu hổ.

Bùi Tử Quân thuận thế hôn nhẹ Triệu Tương Nghi , nghiêm túc nói: “Tất cả những thứ này, huynh giữ vì muội.”

“Khụ, khụ. . .” Vốn có nghe thế phải cảm động mới đúng, nhưng Triệu Tương Nghi cảm động không được ngược lại còn ho khan. . . Lúc Bùi Tử Quân nói lời này, Triệu Tương Nghi tưởng tượng đến——

—— Bùi Tử Quân giống như một cô vợ nhỏ, quấn bên người mình, mở to lo lanh nhìn mình nói, tướng công, người ta cái gì cũng giữ trong sạch, là vì người mà giữ đó.

“Muội cảm thấy rất buồn cười?” Bùi Tử Quân b\i thương lần nữa nhìn Triệu Tương Nghi, tựa hồ như làm nũng hôn lên môi nàng, giống như cầu xin, mà cũng giống như uỷ khuất tố cáo.

Nụ hôn ngắn ngủi qua đi, Triệu Tương Nghi tựa vào lòng Bùi Tử Quân thở phì phò, cười nói: “Ừ, muội rất cảm động.”

“Cô ngốc.” Bùi Tử Quân nhéo nhẹ cái mũi Triệu Tương Nghi, còn trêu nói, “Tuy rằng huynh chưa từng thử qua, nhưng hiểu nhiều hơn muội, lần sau khi huynh hôn muội, thì muội phải nhớ thở, đừng có nhịn thở, nhìn xem mặt muội nghẹn đỏ rồi kìa.”

Triệu Tương Nghi: “. . .”

Thấy nàng không nói lời nào, Bùi Tử Quân nói tiếp: “Có muốn thử lại lần nữa không?” Hắn giống như đã nghiện hôn rồi.

Triệu Tương Nghi: “. . .”

“Ha ha.” Bùi Tử Quân nhéo nhẹ cái mũi Triệu Tương Nghi, cưng chìu mà cười, “Mà thôi, còn nhiều thời gian.”

Sau đó ôm chặt lấy nàng, tựa cằm lên vai, lại nói: “Chờ huynh giải quyết xong mấy chuyện ở đây, có thời gian rãnh, sẽ dẫn muội đến huyện Giang Ninh chính thức gặp cha nương huynh, mặc dù mọi người đã quen biết nhau, nhưng lần này đến với ý tứ không giống.”

“Huynh?” Triệu Tương Nghi có chút ngoài ý muốn.

“Không chuẩn bị tốt sao?” Bùi Tử Quân xoa đầu Triệu Tương Nghi , ủy khuất nói, “Muội có biết huynh đợi muội mấy năm rồi không, lẽ nào muội còn muốn huynh đợi thêm? Đối với huynh mà nói quá tàn nhẫn.”

“Ngô, nghe lời huynh.” Triệu Tương Nghi kêu rên một câu.

Bùi Tử Quân hài lòng cười: “Lúc gặp cha nương, hai nhà chúng ta làm nghị thân cho tốt , chỉ chờ sang năm lúc muội cập kê, liền cưới muội vào cửa.”

“Tương Nghi, muội nguyện ý gả cho huynh không?” Bùi Tử Quân nói rất nhẹ, nhưng lại nặng nề đi vào lòng Triệu Tương Nghi , rung động cực kỳ, trái tim như tê dại.

Trong đầu trống rỗng, chỉ có một giọng nói vang không ngừng trong đầu, mau nói ‘nguyện ý’ đi.

“Muội nguyện ý.” Nàng gật đầu, hai mắt mê say tựa vào lòng Bùi Tử Quân.

“Thật tốt, giữa chúng ta cuối cùng cũng có kết quả rồi.” Bùi Tử Quân híp mắt, thoả mãn không gì sánh được nói.

Đột nhiên Triệu Tương Nghi đẩy nhẹ Bùi Tử Quân ra, nhíu mày lo lắng nói: “Vậy huynh nói xem, Bùi bá bá, Bùi bá mẫu sẽ thích muội chứ?”

“Bọn họ đều rất thích muội, lần nào cũng khen muội thông minh khéo léo, huynh nghĩ nếu hai người biết muội là con dâu tương lai, nhất định rất cao hứng.” Bùi Tử Quân muốn Triệu Tương Nghi yên tâm, “Thật ra, huynh vốn muốn nói cho nương biết, nhưng khi đó huynh không biết rõ tâm ý của muội, sợ nói ra sớm, vạn nhất bị muội cự tuyệt, không khỏi xấu hổ. Cho nên định xác định rõ mối quan hệ giữa chúng ta rồi, mới nói cho nương biết.”

“Muội vẫn có chút khẩn trương.” Triệu Tương Nghi nói cho Bùi Tử Quân lo lắng của mình, “Hai người họ thích muội là một chuyện, nhưng thực tâm chúc phúc cho chúng ta lại là chuyện khác. Dì huynh luôn muốn gả Vi tỷ tỷ cho huynh, không biết nương huynh nghĩ như thế nào, các phương diện khác Vi tỷ tỷ hơn muội nhiều , lễ nghi hạng nhất, muội không bằng tỷ ấy. . . Nương huynh, sẽ thích một nha đầu không biết lễ tiết sao?”

“Nương cũng không quá tán thành chuyện của huynh và Vi nhi.” Bùi Tử Quân vỗ nhẹ vai Triệu Tương Nghi , ôn nhu nói, “Bà đã sớm thương lượng với huynh. Còn tự mình nói với huynh rằng, sẽ không ép huynh lấy người mà mình không yêu tử, chỉ cần là người huynh thích, đồng thời tâm địa không xấu, biết thông cảm, thì sẽ không phản đối.”

“Thật không? Chỉ hy vọng như thế.” Vùng mày nhíu lại giãn ra.

“Con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng.” Bùi Tử Quân nắm cái mũi của Triệu Tương Nghi, vui vẻ nói.

“Hứ” Triệu Tương Nghi lấy tay Bùi Tử Quân ra, le lưỡi nói, “Này, không được, tập quán đó sao mà bỏ được, muội tin tưởng nương huynh càng thích mấy cô nương văn nhã hơn.”

“Ừ, ở phương diện này, huynh thấy muội tạm được, nếu như không thích, cũng không cần miễn cưỡng sửa đổi, cho dù trời có sập xuống, huynh vẫn sẽ ở bên cạnh muội, đừng sợ.” Bùi Tử Quân nói xong, hôn lên trán Triệu Tương Nghi một cái.

“Cảm ơn.” Triệu Tương Nghi phát hiện, mình càng ngày càng thích thiếu niên trước mắt này đây.

“Vậy muội mau hôn huynh một cái đi.” Bùi Tử Quân nhướng mày, cười mờ ám, đưa má trái ra.

Triệu Tương Nghi theo bản năng đẩy ra, bỉu môi nói: “Không nên.”

“Mau lên, mau hôn một cái đi, ở đây không có ai hết.” Bùi Tử Quân mặt dày mày dạn sát lại gần hơn, “Chẳng lẽ, muội không muốn hôn mặt mà muốn hôn môi?”

Nói xong, hắn đưa miệng lại gần.

Lúc này, hai người rất gần nhau, hơi chút không chú ý, sẽ miệng đối miệng.

Triệu Tương Nghi nhìn vào đôi mắt đen của Bùi Tử Quân , chẳng từ lúc nào, trong đôi mắt đen thỉnh thoảng bắn ra tia tà mị.

Nếu nói câu hồn mị hoặc, chính là vậy đó.

Giống như bị hấp dẫn, nàng hơi hướng về phía trước, đem môi mình dán vào môi hắn.

Cảm giác như có dòng điện chạy qua, đôi môi như tê dại.

Mắt thấy Bùi Tử Quân còn muốn nhiều hơn, Triệu Tương Nghi lập tức lui lại, kết thúc nụ hôn này, cười xấu xa nói: “Nói hay lắm, chỉ hôn một cái thôi.”

“Hối hận muốn chết, sớm biết vậy nên yêu cầu nhiều hơn chút.” Bùi Tử Quân không cam lòng nắm lấy tay nhỏ bé của Triệu Tương Nghi .

“Mặt trời đã xuống núi, chúng ta mau về nhà thôi, kẻo mọi người lo lắng.” Triệu Tương Nghi nhìn sắc trời, mặc dù ở đây rất đẹp,nàng không muốn bầu không khí lãng mạn này biến mất, nhưng lại sợ Nhâm thị lo lắng cho mình, tìm khắp nơi .

“Không cần lo lắng , sáng sớm hôm nay , huynh đã nói với Hoằng Lâm rồi, hắn nói sẽ giúp chúng ta nói lại với cha nương muội, không có việc gì.” Khoé môi Bùi Tử Quân nhếch lên.

“Hả? Ca ca đã biết chuyện giữa chúng ta sao? Lúc nào a” Triệu Tương Nghi còn đang chần chừ, xem nên nói cho người nhà biết chuyện giữa mình và Bùi Tử Quân thế nào đây. Bây giờ bất lình lình biết được Triệu Hoằng Lâm đã sớm biết chuyện của họ, không khỏi kinh ngạc , lại không được tự nhiên .

“Hắn vẫn luôn biết a, biết tâm ý của huynh đối với muội, còn chuyện quan hệ của chúng ta bây giờ thì mấy ngày trước mới biết .Bùi Tử Quân híp mắt cười nói.

“Ca vẫn luôn biết? Vậy ca muội thấy thế nào về chuyện này.”

“Thấy rất tốt, chí ít hắn chưa bao giờ phản đối tình cảm huynh dành cho muội, ừ, chắc là tín nhiệm đi, xem ra huynh chính là một người đáng giá phó thác chung thân, ngay cả Hoằng Lâm nhạy cảm, lạnh nhạt như thế cũng đồng ý. Muội còn do dự gì nữa, bỏ qua huynh là không còn ai tốt nữa đâu.” Bùi Tử Quân rất lưu manh nói.

Trên trán Triệu Tương Nghi có chữ “Xuyên” , khóe môi vi trừu: “Muội nghĩ, muội không thích hợp đứng ở đằng sau hất nước lạnh đâu. . .”

“Tại sao muội lại có thể hất nước lạnh lên người phu quân tương lai của mình.” Da mặt Bùi Tử Quân rất dày.

“Bây giờ muội mới biết, da mặt huynh còn dày hơn Mạc Thiểu Kì. . .” Triệu Tương Nghi vô lực nói.

Bùi Tử Quân nghe xong ôm lấy nàng: “Lúc ở cùng huynh, không được nhắc đến nam nhân khác.” Giọng nói mang theo hơi cường ngạnh.

“Ngoại trừ da mặt dày ra, tham muốn giữ lấy cũng mạnh hơn, xem ra sau này muội phải sống trong hoàn cảnh đầy giấm chua.” Triệu Tương Nghi càng thêm bất đắc dĩ nói.

Bùi Tử Quân xì cười , ôm nàng thật chặt :”Muội biết thì tốt, không cần huynh nói lại.”

Hai người lẳng lặng ỷ ôi tại phòng tắm lộ thiên, mặt trời chiều chiếu lên làn khói trắng một màu vàng nhạt, khiến hai người trẻ tuổi này càng thêm xứng đôi.

Một lúc sau, Bùi Tử Quân ôn nhu nói: “Tuy rằng muốn ở lại đây thật lâu,nhưng chúng ta phải về rồi.”

“Ừ?” Triệu Tương Nghi hồi phục tinh thần lại, suýt nữa nàng tựa vào lòng Bùi Tử Quân ngủ đứng rồi.

“Chẳng lẽ, muội muốn ở lại đây? Chỉ cần muội nguyện ý, huynh có thể làm.” Bùi Tử Quân nhướng mày.

“Nga, không cần.” Triệu Tương Nghi lắc lắc đầu, hồi hồn lại, “Chúng ta trở về đi.”

“Ai, còn phải chờ thêm một năm nữa, thật lâu. . . Dày vò.” Bùi Tử Quân vô lực thở dài một hơi, lưu luyến không rời nhìn sơn trang này, sau đó nắm tay Triệu Tương Nghi rời đi.

Triệu Tương Nghi cúi đầu cười thầm, trong lòng cũng có chút không muốn rời nơi này.

Hai người lên ngựa, chậm rãi đi thong thả, Triệu Tương Nghi quay đầu nhìn lại sơn trang kia, trong mắt lộ ra nồng nặc không muốn.

Lúc Bùi Tử Quân cúi đầu vừa lúc nhìn thấy, nhân cơ hội hôn nhẹ lên má nàng: “Nếu muội thích, huynh sẽ thường dẫn muội đến đây.”

“Huynh hôn không ngán à?” Triệu Tương Nghi cố ý liếc mắt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ cực kỳ.

Nụ cười trên mặt Bùi Tử Quân càng đậm: “Không ngán.”

Nói xong, hắn vung roi, gai tăng tốc độ chạy về phái trước đi, tay kia ôm Triệu Tương Nghi càng chặt, rất sợ Triệu Tương Nghi té xuống ngựa.

Ngựa một đường chạy như bay, rốt cục lại trở về trấn Thanh Hà.

Triệu Tương Nghi không cho Bùi Tử Quân đưa mình tới trước cửa Triệu phủ , chỉ dừng lại trên đường tạm biệt, nhưng Bùi Tử Quân nhìn Triệu Tương Nghi đi vào nhà

Chờ bóng dáng của nàng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, hắn mang theo lưu luyến không rời xoay người cưỡi ngựa đi.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Triệu Tương Nghi cho đến lúc này, tim đập đều không bình thường.

Nàng âm thầm lấy tay đặt lên vị trí tim mình, đứng ở trong nhà nhìn chung quanh một chút, giống như kẻ trộm vậy, trong lòng hơi chột dạ.

Rất nhanh đến viện tử của mình, đột nhiên đụng phải Nhâm thị.

Nhâm thị vừa mới từ trong Trầm Tiêu viện đi ra, thấy Triệu Tương Nghi đang đứng trước mặt, không khỏi kích động bước đến nắm tay nàng hỏi một câu: “Hoằng Lâm nói con trong lòng khó chịu, một mình ra ngoài giải sầu, nương từ sau khi biết tin đến bây giờ, trong lòng luôn bất an, chỉ sợ con gặp chuyện không may.”

Triệu Tương Nghi híp mắt, ca ca gần nhất quả nhiên làm việc không ổn gì hết, sao lại nghĩ ra cái lý do này.

“Nương, ca ca nói quá nghiêm trọng, con không phải không vui a, con rất tốt.” Triệu Tương Nghi nở nụ cười xán lạn nhìn Nhâm thị , “Nhưng mà bây giờ con mệt quá, phải nhanh tắm rửa thay y phục, nghỉ ngơi một lúc.”

“Tương Nghi, nếu như trong lòng có chuyện không vui, con hãy nói cho nương biết, nương có thể vì con mà phân ưu.” Nhâm thị nghiêm túc nói, “Nương là nương của con mà.”

“Vâng, nương, con đã biết. Chỉ là trong lòng con không phải không vui, đều do ca ca không nói rõ ràng.” Trong lòng Triệu Tương Nghi ấm áp, “Còn nữa, con luôn coi nương là nương của con, đừng lo.”

“Vậy nương đi mấy món con thích, sau khi tắm xong có thể ăn, còn không ăn cơm sẽ chết đói đó.” Nhâm thị hiểu ý cười.

“Dạ, thật tốt, con thấy mình bây giờ quá hạnh phúc” Triệu Tương Nghi cảm khái nói, sau đó tạm biệt Nhâm thị vào viện tử.

Nhâm thị vẫn nhìn Triệu Tương Nghi cho đến khi nàng vào viện tử, sau đó cười cười rồi xoay người đến trù phòng.

Tắm rửa xong, Triệu Tương Nghi ngoan ngoãn ăn cơm, lúc ngồi trong sân nghỉ ngơi, Triệu Hoằng Lâm lại tới.

Sau khi biết được Triệu Hoằng Lâm đã sớm biết chuyện giữa nàng và Bùi Tử Quân , lúc này khi Triệu Tương Nghi đối mặt Triệu Hoằng Lâm, đột nhiên cực kỳ mất tự nhiên.

Nàng bảo bọn nha hoàn lui xuống, rồi nhìn Triệu Hoằng Lâm.

Một lúc lâu, mới bỉu môi oán trách: “Sao ca lại tìm lý do tồi thế, làm hại muội phải giải thich với nương cả buổi.”

Triệu Hoằng Lâm quay đầu cười: “Ca có thể đáp ứng giúp bọn muội, bọn muội phải cảm ơn ca mới đúng chứ.”

“Như thế chả khác nào tát vào miệng người ta.” Thấy Triệu Hoằng Lâm còn tinh lực đấu đấu võ mồm, Triệu Tương Nghi hơi yên tâm, chí ít hắn còn có động lực sống tiếp.

“À. . . Mà ca đã biết rồi ư.” Một lát sau, Triệu Tương Nghi nói, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Hoằng Lâm , chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói.

Triệu Hoằng Lâm không cười, mặt thành thật gật đầu: “Ân, Tử Quân không tệ, ca luôn quan sát hắn. Cho nên muội phải biết quý trọng, không nên giống như ca.”

“Ca.” Nụ cười trên mặt Triệu Tương Nghi cứng lại, lo lắng hiện đầy trong mắt.

“Đừng lo lắng cho ca, ca tự mình xử lý tốt mà.” Triệu Hoằng Lâm vỗ vai Triệu Tương Nghi , dịu dàng cười, “Muội chỉ cần nắm chặc hạnh phúc cho tốt, ca luôn chúc phúc cho muội.”

“Còn nữa, nếu có một ngày, Tử Quân đối với muội không tốt, ca nhất định sẽ đòi lại công đạo cho muội, muội muội Triệu Hoằng Lâm này, sao có thể chịu thiệt được.” Triệu Hoằng Lâm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn.

“Dạ, Tử Quân không dám đối với muội không tốt.” Triệu Tương Nghi gật đầu, vui mừng nói.

“Được rồi, không còn chuyện gì nữa, ca đến đây chỉ muốn xem muội sao rồi, nhìn muội hôm nay vui vẻ như thế,ca cũng an tâm.” Triệu Hoằng Lâm xoa đầu Triệu Tương Nghi, giống như khi còn bé, “Mau đi nghỉ sớm đi.”

“Nga, được rồi.” Triệu Tương Nghi đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Vừa nãy lúc dùng cơm, nương có nhắc đến chuyện chung thân đại sự của ca. Bây giờ. . . Uyển Dao tỷ tỷ đã đi, thái độ của ca với Vi tỷ tỷ lại kiên quyết, nếu như hai người này ca đều không muốn, như vậy phải có suy tính khác. . .”

“Những tạm thời ca không muốn nghĩ đến.” Triệu Hoằng Lâm cười, nhưng nụ cười kia lại bao hàm lãnh khốc, “Trước tiên phải xong chuyện của muội đã, ca không vội.”

“Nương rất lo lắng cho ca, cả cha cũng vậy, mọi người đều sợ ca sẽ bị trễ nãi. . . Nói cách khác, ca chính là trưởng tôn Triệu gia bà nội đang mong ca cho nội một tằng tôn.” Triệu Tương Nghi tuy rằng không muốn ép ca ca của mình, nhưng đây là một vấn đề nghiêm trọng.

“May mà nhà chúng ta còn có bảo bối Hoằng Kỳ nghịch ngợm, chuyện nối dõi tông đường cũng đỡ căng hơn.” Triệu Hoằng Lâm nửa nói đùa, “Việc này muội chớ để ở trong lòng, sẽ mệt đấy. Còn nương bên kia, khi nào có thời gian , ca sẽ nói.”

“Ca vẫn không thể quên được Uyển Dao tỷ tỷ?” Triệu Tương Nghi thấy Triệu Hoằng Lâm xoay người muốn đi, bất thình lình buột miệng hỏi.

Thân hình Triệu Hoằng Lâm hơi lay động, sắc mặt trắng bệch, may mà trời đã tối, nên không thấy được. Hắn thê lương cười: “Chuyện tình cảm, ca không hiểu, nên mới khiến mọi chuyện rối tinh rối mù. Uyển Dao tuy có sai, nhưng vẫn là do ca gây nên, là ca có lỗi với nàng.”

“Nếu hiện tại đã nghĩ thông suốt, vậy sao không đến quan ngoại dẫn tỷ ấy về?” Triệu Tương Nghi cổ vũ, “Chỉ cần là ca ca nhận định người mình chọn, Tương Nghi nhất định không phản đối.”

Nghĩ lại thời gian trước mình không cách nào tiếp nhận một Tề uyển Dao đầy mưu mô, lại còn nói Tề Uyển Dao có chút tàn nhẫn. Nàng đã quên mất những chuyện Tề Uyển Dao đã trải qua, một người mẫn cảm không có cảm giác an toàn, sẽ làm ra hành động như vậy cũng hợp tình hợp lý. Lúc đó, nàng đã đặt vị trí của Tề Uyển Dao ngang hàng với Trần Vi, cho nên mới phải có chút bài xích Tề Uyển Dao. Sau khi biết tâm ý của Trần Vi, trong lòng nàng lại nghiêng về Trần Vi nhiều hơn.

Nhưng ngày biết Tề Uyển Dao rời đi, cũng từ miệng Quách thị biết chuyện tự sát, lòng Triệu Tương Nghi đau như cắt vậy.

Tạo thành cục diện như vậy, ít nhiều nàng cũng có trách nhiệm.

Nếu như nàng xem như không biết, không vội giúp đỡ Trần Vi thì tất cả sẽ không xảy ra.

Hai huynh muội trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là Triệu Hoằng Lâm trả lời : “Vẫn chưa tới lúc.”

“Có thể nhìn ra, Uyển Dao tỷ tỷ rất để ý đến ca. . . Xin lỗi, muội không nên nhúng tay vào, càng giúp càng loạn.” Triệu Tương Nghi áy náy.

“Chuyện này không liên quan tới muội, ca lúc này cảm thấy rất tốt, chí ít ca sẽ không do dự nữa, còn kiên định hơn. Bây giờ ca biết rõ mình muốn gì, chỉ là thời cơ là vấn đề mà thôi. Chờ ca suy nghĩ kỹ, tất cả sẽ thay đổi.”

“Ca xác định Uyển Dao tỷ tỷ vẫn chờ ca? Tỷ ấy không còn nhỏ nữa.” Triệu Tương Nghi đem lo lắng trong lòng nói ra.

Triệu Hoằng Lâm nắm chặt hai tay, từ từ buông ra, mở miệng nói: “Ca không biết, nhưng nàng là Tề Uyển Dao , không đến nổi hấp tấp như vậy.”

“Không còn sớm, muội nghỉ ngơi thật tốt, ca đi về trước.” Triệu Hoằng Lâm đi thẳng ra khỏi Trầm Tiêu viện.

Triệu Tương Nghi nhìn bóng dáng cô đơn của hắn, ngồi lại trên ghế, nặng nề thở dài.

Chỉ có hình bóng Bùi Tử Quân hiện lên trong đầu, trên mặt nàng mới có ý cười.

Một đêm không nằm mơ, ngủ rất ngon.

Sáng sớm vừa tỉnh dậy, nhận tin từ tiểu uyển Tĩnh Phong truyền đến, nói là có người muốn gặp nàng.

Triệu Tương Nghi cười mà không nói, thầm nói Bùi Tử Quân lại muốn chơi gì đây, sao lại thần thần bí bí như vậy. Nhưng nghĩ thì nghĩ, trong l2ong mong đợi muốn gặp mặt

Vội vả ăn xong điểm tâm, mặc quần áo đơn giản, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẻ, Triệu Tương Nghi quyết định ra ngoài, không chút chần chừ, nàng không muốn đối phương đợi lâu.

Đi trễ không phải là bản tính của phụ nữ, nhưng đi muộn mới là thói quen xấu.

Bước vào tiểu uyển Tĩnh Phong ,Triệu Tương Nghi không thấy Bùi Tử Quân đâu, nghĩ thầm, lẽ nào lại định chơi trốn tìm với nàng?”

Tùy ý tìm một hạ nhân hỏi, mới biết Bùi Tử Quân sáng nay đã đến cửa hàng bên kia.

Triệu Tương Nghi hoài nghi, tại sao gọi lại gọi nàng đến, trong khi lại đến cửa hàng bên kia? Đây là đang làm cái gì?

Giữa lúc nàng không biết rõ trạng huống , phía sau lại đột nhiên truyền đến giọng nói sắc nhọn: “Khỏi nhìn nữa, Tử Quân không có ở đây, là ta mời cô đến.”

Thể xác và tinh thần Triệu Tương Nghi run lên, xoay người nhìn lại, thấy Trần Ông thị đang khoanh tay trước ngực, vô thanh vô thức đứng sau lưng nàng, nụ cười bao hàm châm chọc và chán ghét.

Nàng nhíu mày, thật tình không hiểu Trần Ông thị này ghét nàng chỗ nào.

Chẳng lẽ là bởi vì Trần Vi? Bà ta luôn muốn tác hợp Trần Vi và Bùi Tử Quân, bởi vì Bùi Tử Quân có tình cảm với mình,cho nên ghi hận trong lòng?”

Nhưng Trần Ông thị cũng không biết Bùi Tử Quân có tình cảm với nàng , sợ rằng là chuyện của Triệu Hoằng Lâm đi?

“Phu nhân không phải đã về huyện Giang Ninh rồi sao, sao còn ở trấn Thanh Hà? Vi tỷ tỷ cũng tới sao?” Triệu Tương Nghi nhàn nhạt hỏi một câu.

“Quả nhiên là nha đầu không biết lễ nghĩa, nói chuyện với trưởng bối cũng không có chút quy cũ.” Trần Ông thị nhất thời thu lại nụ cười trên mặt, lộ ra vẻ mặt vốn có.

“Để khỏi khiến phu nhân không vừa mắt mà tức giận, Tương Nghi sẽ đi ngay .” Triệu Tương Nghi lúc này thầm nghĩ muốn cách nữ nhân này càng xa càng tốt

“Đứng lại.” Trần Ông thị đột nhiên trầm giọng, bước chân Triệu Tương Nghi dừng lại.

“Cô nghĩ rằng ta thèm liếc mắt nhìn cô à?” Trần Ông thị tức giận nói, nhưng vẫn bình tĩnh nói tiếp, “Vi nhi không có đến, thế nhưng ta có lời muốn nói với cô.”

Là chuyện Trần Vi, tim Triệu Tương Nghi đập nhanh , nghiêng mặt sang nhìn Trần Ông thị: “Xin hỏi là việc gì?”

“Vào đại sảnh rồi nói, dài lắm.” Trần Ông thị nói xong, dẫn đầu đi trước.

Triệu Tương Nghi có chút không nghĩ ra, nhưng vẫn đi theo, dự định nghe xong sẽ lập tức rời đi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui