Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Edit: Thiên Âm

“Sao không nói lời nào?” Triệu Tương Nghi không thích cái loại không khí trầm mặc này, buồn bực không chịu được

Mạc Nhã Như phục hồi tinh thần, nhìn Triệu Tương Nghi, hơi cắn môi, trong mắt có một tia oán niệm cùng không cam lòng. Một lát sau, Mạc Nhã Như thở hắt một hơi thật dài, thản nhiên nói: “Chuyện của cô à Tử Quân ca ca chuyện, bắt đầu khi nào?”

“Vấn đề này, tôi không cần thiết trả lời cô.” Triệu Tương Nghi biết Mạc Nhã Như muốn nói đến chuyện của mình và Bùi Tử Quân.

Ký ức tràn về, vì Bùi Tử Quân mà Mạc Nhã Như không ít lần gây phiền toái cho Triệu Tương Nghi

“Huynh ấy thích cô ở điểm nào chứ?” Nói tới nói lui, vẫn không nói trung vấn đề

Hai tay Mạc Nhã Như nắm chặc thành quyền, không thể nào quên được, năm ngoái, khi nàng 15 tuổi là lúc cập kê, đã mở miệng nói với mẫu thân tâm ý của mình. Sau đó, mẫu thân đến Bùi gia hỏi ý thế nào, thế nhưng Bùi gia bên kia lại thật lâu không có đáp ứng, còn uyển chuyển cự tuyệt cửa nghị thân của Mạc gia.

Đây đối với Mạc Nhã Như mà nói, là một đả kích lớn.

Điều này nói rõ, trong lòng Bùi Tử Quân, căn bản cũng không có vị trí của mình.

Một năm, mẫu thân không biết tìm biết bao gia đình, nhưng không nhìn trúng một ai... Ngay lúc Mạc Nhã Như do dự không biết làm sao, lại vô tình nhìn thấy Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân thân thiết với nhau.

Mạc Nhã Như sao có thể không thương tâm, Bùi Tử Quân thà rằng yêu một dã nha đầu, cũng không nguyện ý yêu một thiên kim.

“Cái này cô nên hỏi huynh ấy.” Triệu Tương Nghi lạnh nhạt nói.

Mắt Mạc Nhã đỏ bừng, nước mắt đọng lại trong hốc mắt: “Cô đừng đối với ta như vậy, Tử Quân ca ca thích cô, cô không có điểm nào tốt hết, dựa vào cái gì mà thắng ta, dựa vào cái gì ở trước mặt ta bày ra cái bộ dáng cao cao tại thượng đó.”

Chưa từng thấy qua một Mạc Nhã Như vô tri, ngây thơ như thế. Triệu Tương Nghi cảm thấy kinh ngạc, mặt không chút thay đổi nói: “Tình cảm không phải trò chơi, sao có thua và thắng được, cũng chỉ có ai thích hợp với ai mà thôi.”

“Đừng cho là tôi không biết tâm tư của cô, cô nguyện ý cùng Tử Quân ca ca yêu nhau, không phải nhìn trúng gia nghiệp nhà huynh ấy sao, định khoe khoang trước mặt tôi ư?” Miệng lưỡi Mạc Nhã Như bén nhọn, mơ hồ như muốn nói ra những chuyện không dám làm, những lời n1oi sắc bén xưa này chưa từng nói.

“Nhà tôi bây giờ không như trước nữa, sao phải làm thế?” Triệu Tương Nghi liếc Mạc Nhã Như, “Khoe khoang trước mặt cô ư? Tôi không thèm.”

“Cô sao lại có thế? Cô chỉ là một dã nha đầu nông thôn hèn mọn mà thôi, cô thậm chí không bằng nha hoàn bên người tôi, tại sao cô có thể đứng trước mặt tôi bày ra cái bộ mặt cao ngạo đó?” Mạc Nhã Như càng ngày càng phát hiện, bản thân mình không phải là đối thủ của Triệu Tương Nghi

“Là tận sâu đáy lòng cô muốn vượt qua tôi, mới có cảm giác như vậy, cũng không phải là tôi bày ra cái bộ dạng này cho cô xem, tôi vẫn như thế, chưa bao giờ thay đổi.” Triệu Tương Nghi cười trào phúng, lần đầu tiên nghĩ, nói chuyện phiếm với Mạc Nhã Như thật thú vị, thỉnh thoảng đấu võ mồm chiếm thượng phong, cái tư vị này cũng được đấy chứ.

“Không so đo với cô nữa.” Mạc Nhã Như bình tĩnh lại, mở miệng nói, dừng lại hồi lâu, hai tay đan vào nhau, thản nhiên nói, “Tôi muốn nói cho cô biết, cô không bằng tôi đâu, tôi yêu Tử quân ca ca và muốn trở thành thê tử huynh ấy. Ngay từ khi còn nhỏ đã quý huynh ấy, nếu không phải là huynh ấy thì cả đời này sẽ không lấy, cô có thể sao?”

“Cô có thể yêu huynh ấy như tôi không? Cô có yêu dài như tôi không?” Mạc Nhã Như tự an ủi chính mình

Triệu Tương Nghi hoàn toàn không hiểu nổi Mạc Nhã Như sao khoe những thứ này, đứng lên đi đến trước mặt nàng ta: “Thế nhưng, cuối cùng Bùi Tử Quân lựa chọn là tôi, không phải là cô. Cho dù cô có yêu chết đi sống lại, thì có ích lợi gì?”

“Cô, cô vốn không thật lòng yêu huynh ấy, tôi muốn nói cho huynh ấy biết, vạch mặt cô.” Mạc Nhã Như cũng đứng dậy, tức giận nói.

Đúng vậy, Mạc Nhã Như muốn như vậy, suy đoán của nàng ta là đúng

Dã nha đầu này, không có yêu Bùi Tử Quân nhất định là ham tiền tài gia nghiệp mới vậy.

“Mặc dù nói thế.” Triệu Tương Nghi trợn mắt nhìn Mạc Nhã Như, “Thì sao nào, từ khi còn nhỏ vẫn nhằm vào tôi, nếu cô nói cô thích Bùi Tử Quân, thì phải cố gắng mà theo đuổi huynh ấy, đối tốt với huynh ấy, cô chèn ép ta thì có ích lợi gì?”

Mạc Nhã Như đột nhiên bật khóc.

Sa sút tinh thần ngồi lại trên ghế, hai vai khẽ run, trong giọng nói mạng theo nghẹn ngào: “Cô nhất định đang chê cười tôi…Chật vật không chịu nổi.”

“Hôm nay tôi đến tìm cô làm gì chứ?” Mạc Nhã Như khóc, rất ủy khuất, tim thật đau, “Tôi nhìn thấy Tử Quân ca ca đối tốt với cô, tôi giận dữ thì có ích lợi gì? Người Tử Quân ca ca yêu không phải là tôi, huynh ấy sẽ không quan tâm.”

“Sẽ nhanh thôi, tôi sẽ bị bắt gả cho người khác. Tôi cố chấp với đoạn tình cảm này, thì có ích lợi gì? Tôi đe doạ cô, bày ra bẫy cho cô chui vào, một chút ý nghĩa cũng không có?”

Triệu Tương Nghi đứng tại chỗ nghe Mạc Nhã Như mỗi chữ mỗi câu đều khóc nói, chẳng biết nên làm cái gì bây giờ.

Ở trong mắt Triệu Tương Nghi, Mạc Nhã Như đáng ghét, nhưng chỉ là thiếu nữ mới 16, thì có thể gây sóng gió gì, có thể hư hỏng nơi nào?”

Cũng chỉ là yêu đơn phương một nam nhân không yêu mình mà thôi, cũng giống như Trần Vi

Lúc này đây, Triệu Tương Nghi rất đồng cảm với Mạc Nhã Như

Thấy thần sắc trên mặt Triệu Tương Nghi, Mạc Nhã Như rất không được tự nhiên dùng khăn tay lau nước mắt, cứng ngắc nói: “Tôi khgo6ng cần cô thương cảm, thu lại cái ánh mắt thương hại đó đi.”

“Tôi không có thương hại cô.” Triệu Tương Nghi ngồi lại vị trí của mình, “Chẳng qua là cảm thấy chuyện tình cảm, có đôi lúc cũng thấy thật bất đắc dĩ.”

“Thật ra, tôi cũng muốn giống như cô, từ khi còn bé đấy.” Mạc Nhã Như nói một câu thật lòng.

Chính là bởi vì ước ao, cho nên mới không thích Triệu Tương Nghi.

Từ nhỏ đến lớn, Mạc Nhã Như luôn là người được người khác sùng bái, từ khi nào, dã nha đầu nông thôn này đã trở thành mục tiêu theo đuổi của chính mình, khiến trong lòng Mạc Nhã Như thập phần chán ghét.

“Tôi cũng không muốn trở thành mục tiêu theo đuổi của ai hết, tôi chỉ cố gắng tiến tới cuộc sống mà mình mơ ước. Có ngừơi đối tốt với mình, có được hạnh phúc, đó chính là mục tiêu của tôi.” Có lẽ vừa rồi khi Mạc Nhã Như khóc, cũng khiến Triệu Tương Nghi đồng tình, đột nhiên cảm thấy cô gái này không đáng ghét lắm.

Có lẽ là do tuổi tác, nên Triệu Tương Nghi thành thục như một trưởng bối, tha thứ cho những việc Mạc Nhã Như từng làm, cũng không dễ mấy.

“Xem như cô sắp thành thân, lễ vật chính là tôi sẽ không tính toán những chuyện cô từng làm với tôi, cả những lời nói lúc nãy.” Triệu Tương Nghi đột nhiên thiêu mi, trêu tức

Mạc Nhã Như tâm động, ngạc nhiên, chậm rãi chuyển thành phẫn nộ: “Tôi nói rồi, tôi không cần cô thương hại, tôi cũng chẳng có làm sai chuyện gì hết, đều là cô khiến tôi không hài lòng, thỉnh thoảng hành hạ cô một chút, tất nhiên là phải làm “

Thật đúng là một đứa nhỏ bốc đồng.

Triệu Tương Nghi lắc đầu, thầm than.

“Cho nên, hôm nay cô đến cảnh cáo tôi, là muốn tôi cách xa Bùi Tử Quân? Còn hy vọng sau khi nghe xong, tôi sẽ khóc rống vì sợ, sợ hãi cầu xin cô buông tha?” Triệu Tương Nghi nói, cũng bị ch1inh ý nghĩ ngây thơ đó chọc cười.

Mạc Nhã Như thở hổn hển, cắn chặt răng, hai tay xé rách khăn tay.

“Tử Quân ca ca sao lại thích một nhã nha đầu như cô?” Câu này của Mạc Nhã Như cơ hồ nghiến răng nói ra.

“Tôi đến là muốn nói cho cô biết, tôi không biết cô có yêu Tử Quân ca thật l2ong không, nếu như có một ngày, để tối biết cô giống như mẹ đẻ cô, làm Tử Quân ca đau lòng, tôi nhất định không tha cho cô trịnh trọng nói.” Mạc Nhã Như

Sắc mặt Triệu Tương Nghi hơi trầm xuống.

Nụ cười trên mặt dần tiêu biến.

“Đa tạ lời nhắc nhở của cô.” Triệu Tương Nghi lạnh lùng nói, “Chuyện của tôi và Bùi Tử Quân, không đến phiên người ngoài như cô can thiệp. Còn nữa —— “

Triệu Tương Nghi không kiềm được cơn giận nhìn Mạc Nhã Như, Mạc Nhã Như bị doạ sợ, chưa bao giờ nhìn thấy Triệu Tương Nghi hung ác như vậy, không biết nàng muốn nói gì.

“Lã thị là lã thị, tôi là tôi.” Triệu Tương Nghi không có gọi ‘mẫu thân’, “Đừng nên đem tôi so sánh với người đàn bà đó, nếu cô phạm vào kiêng kỵ này của tôi, tôi sẽ không khách khí đâu.

Cả người Mạc Nhã Như run sợ, không nói nên lời.

“Cô, cô tự giải quyết cho tốt, nói tóm lại tôi sẽ không chúc phúc cho cô và Tử Quân ca, hơn nữa tôi sẽ quan sát các người, nếu như có một ngày, Tử Quân ca phát hiện cô không yêu huynh ấy, tôi sẽ cười nhạo cô.” Mạc Nhã Như đứng lên, hung hăn nói xong liền bỏ đi.

Triệu Tương Nghi nhìn bóng lưng Mạc Nhã Như, xoa thái dương.

Đúng là một đứa nhỏ tuỳ hứng.

Mạc Nhã Như đi rồi, Triệu Tương Nghi vẫn còn nghĩ đến vấn đề Lã thị.

Mạc Nhã Như cỏn đem chuyện Lã thị nói ra, vậy Bùi gia bên kia thì sao?

Bọn họ có để ý đến điều này không?

Liệu có ảnh hưởng tình cảm giữa mình và Bùi Tử Quân?

Triệu Tương Nghi không dám nghĩ tới.

Vấn đề của Lã thị, vẫn là một vết thương đối với Triệu gia, từ lúc đó, lời đồn đãi, đau đớn, đã bao quanh toàn bộ Triệu gia.

Đã nhiều năm trôi qua, mặc dù Triệu gia đã thay đổi rất lớn, nhưng vẫn không thoát khỏi bóng ma này.

Lã thị thỉnh thoảng còn ảnh hưởng đến cuộc sống Triệu gia, giống như một khối u ác tính, tùy ý sinh trưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui