Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

EDIT: THIÊN ÂM

“Được rồi, ngày hai mươi lăm hằng tháng cháu và cha sẽ chở hương liệu lên trấn. ” Triệu Tương Nghi vỗ tay cao hứng nói, trong bụng thầm hoan hô, cuối cùng việc mua bán này đã ổn thỏa xong, đây chính là nguồn tiêu thụ đầu tiên nha.

Tiếp đó, Liêu chưởng quỹ bảo hỏa kế khiêng cái bình hương liệu, nhìn cái bình hương liệu bằng đất đoán trọng lượng, không ít không nhiều vừa đúng mười cân, y như lời nói của Phương thị, vì thế Liêu chưởng quỹ càng tín nhiệm gia đình Triệu tín Lương hơn.

Cuối cùng, trả một lượng bạc một cân hương liệu, Liêu chưởng quỹ lấy ra mười hai thỏi bạc đưa cho Triệu gia, Triệu Tín Lương hai mắt trừng lớn nhận lấy, thật không thể tin nổi sức nặng trên tay.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một thỏi bạc chân chính, nặng trịch nằm trong tay, lại nóng hổi như lửa.

Liêu chưởng quỹ cười nói: “Lần trước cho là tiền đồng, ta nghĩ các vị chi tiêu không nhiều cũng chưa có dùng hết số tiền kia, cho nên mới đưa bạc cho các vị. Nơi này có mười hai thỏi bạc, nếu đổi thành tiền đồng thì rất nhiều, ta không tiện mang theo được, nên làm như vậy để cho các vị tiện tích trữ, hai người bọn ta cũng tiện nghi hơn.”

“A, đúng rồi.” Trước khi đi, Liêu chưởng quỹ không quên chỉ vào cái hộp đựng thức ăn cười nói, “Đây là món ăn do tửu lâu ta mới nghiên cứu ra, một chút lòng thành xin các vị đừng có chê mà vui lòng nhận cho.”

“Liêu chưởng quỹ khách khí” Phương thị nhiệt tình mời cả hai ở lại dùng cơm, nhưng Liêu chưởng quỹ lại lấy lý do tửu lâu bên kia đang rất bận không thể ở lại lâu được mà cự tuyệt, thấy thế, mọi người trong triệu gia cũng không tiện lưu hắn lại, nên cùng nhau tiễn hai người đi đến đầu thôn.

Thu được mười hai thỏi bạc, mọi người mừng đến nổi không kềm chế được, chỉ ngắn ngủi chưa đến một tháng, bọn họ đã kiếm được khoản tiền nhiều hơn một năm.

Cà nhà đều nhìn mấy thỏi bạc mà cười, nhất là hai người Triệu Tương Nghi và Phương thị cười đến híp cả con mắt.

Lát sau, Triệu Tín Lương liền đem bạc đi cất kỹ, dặn mọi người không nên đem chuyện này nói lung tung, dù sao “người sợ nổi danh, heo sợ khỏe”, không thể để lộ ra bên ngoài để tránh phiền toái không cần thiết.

Sau khi sắp xếp xong công việc, mọi người bắt đầu chuẩn bị dùng cơm.

Đại phòng bọn họ từ xưa đến này có quan hệ rất tốt với nhị phòng, vì vậy có cái gì tốt cũng không quên chia sẻ cùng nhị phòng. Lý thị và Triệu lão nhị vừa nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn ngon, thực không thể tin nổi vào mắt của mình.

Những món ăn kia kể cả sắc lẫn hương, vừa nhìn là biết không phải là do nhà mình nấu, vì vậy cả hai vợ chồng Lý thị liền đoán ra được đây là món ăn của chủ xe ngựa kia mang đến.

Một phen hỏi thăm, Triệu Tín Lương mới đem chuyện của Liêu chưởng qũy nói cho vợ chồng Lý thị nghe, nghe xong Lý thị và Triệu lão nhị đều kinh sợ đến ngây người ra, cả hai chưa bao giờ nghĩ đến gia đình nhà nông của mình có thể kiếm được đến mười mấy lượng bạc chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đối với cả hai mà nói cái con số này rất lớn, quả thực không dám hi vọng xa vời.

Cả nhà lại nhìn món ăn trên bàn, theo thứ tự là canh sò nấu cay, thịt ba ba kho tàu, ruột heo xào rau cần, cá nướng tỏi, vịt tiềm, gà rừng nấu hạt dè, sáu món ăn ngon, trang trí đẹp, vừa được Phương thị đem đi hâm nóng chỉ chờ cả nhà nhấc đũa dùng thôi.(Thiên Âm: ta thề mấy món này ta chém, chứ chẳng biết nó là món gì)

Đương nhiên, tên những món ăn này cả nhà cũng không biết gọi ra sao, chỉ biết là dùng nguyên liệu gì để nấu thôi, sáu món ăn này so với tiệc rượu mừng năm mới ở nông thôn còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Mọi người trừng mắt nhìn sáu món ăn thơm ngào ngạt tỏa nhiệt khí trên bàn, nước bọt muốn chảy ra.

Phương thị mang cơm trắng đã nấu tốt đặt sang một bên, cả nhà bắt đầu xới cơm, chậm rãi thưởng thức sáu món ăn trên bàn, đây đều là mỹ vị mà bọn họ chưa từng nếm qua bao giờ, hôm nay được ăn, mỗi người cũng cảm thấy như đang nằm mơ.

Triệu Tương Nghi cười híp mắt gạt đi phần nước trong bát cơm, thừa dịp tâm tình của mọi người đang rất tốt, liền mở miệng nói ra dự định ở trong lòng mình từ lâu: “Bà nội, gà, vịt, heo trong nhà không ăn hết rau dại, mà rau dại vẫn còn rất rất rất là nhiều, thật lãng phí đó, không bằng bà cháu mình nuôi thêm mấy con gà con đi, Tương Nghi muốn có trứng gà ăn mỗi ngày.”

Phương thị vừa nghe thế, cũng gật đầu nói:” Trước kia không có nhiều tiền để nuôi thêm gà con, bây giờ trong nhà không chỉ có tiền, mà rau dại cho gà ăn vẫn còn rất nhiều, không bằng nhà chúng ta bây giờ nuôi thêm mấy con gà con đi, sau này bán trứng gà có thể kiếm thêm một khoản tiền nữa, Tương Nghi có thể ăn trứng gà mỗi ngày rồi.”

” Vậy phải mua bao nhiêu trứng giống? “Triệu Tín Lương vừa ăn vừa hỏi.

“Mua tám mươi mốt quả đi, như vậy số gà con trong nhà được một trăm con.” Triệu tương Nghi thấy người lớn trong nhà đáp ứng rất nhanh, tâm tình cũng rất thoải mái.

“Ồ, Tương Nghi lúc này thật thông minh, những chuyện này là ai dạy con thế, số lớn như vậy cũng tính ra được?” Lý thị thấy thế không khỏi kinh ngạc, vuốt đầu Triệu Tương Nghi ôn nhu hỏi.

Triệu Tương Nghi giật mình, bản thân đúng là hưng phấn hơi quá.

Dù vậy, bây giờ mọi người trong nhà vẫn còn chìm đắm trong cảm giác vui sướng khi kiếm được tiền, cũng không có để ý đến mấy vấn đề nhỏ này, chỉ thấy Triệu Hoằng Lâm nhìn muội muội nhà mình cười: “Tiểu muội bây giờ thật lợi hại, còn nhỏ đã biết đếm số rồi, không chừng sau này trong nhà chúng ta chỉ có tiểu muội là có khả năng tính toán tốt nhất.”

“Hoằng Lâm nói không sai, mấy ngày nay biểu hiện của con làm cho phu tử ở học đường rất hài lòng, bọn họ đều nói với cha là con tuy vào học muộn nhưng lại giỏi hơn mấy tiểu hài tử khác rất nhiều.” Triệu Tín Lương uống hai ly rượu rất là cao hứng khen con trai, cũng không cố kỵ Triệu lão nhị và Lý thị ở đây.

Bất quá hai vợ chồng cũng không phải là loại người thích đố kỵ với người khác, cũng phụ họa khen ngợi hai huynh muội Triệu Hoằng Lâm.

“Vậy bây giờ đi lấy trứng giống ở đâu? ” Giữ buổi cơm, Triệu lão gia tử đột nhiên đặt ra một câu hỏi.

Đúng vậy, nếu nói là mua tám mươi mốt trứng giống, cũng không dễ dàng mua đủ như vậy, trước đây Uông thị còn ở tại đây, Uông thị còn rất nhiệt tình giúp đỡ cả nhà họ chuẩn bị của hồi môn, bây giờ Uông thị đã mang theo hai hài tử rời khỏi Triệu gia thôn, thế phải tìm ai để lấy trứng giống đây?

( Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi -Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung, chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Nói đến đây không thể không nhớ đến cố nhân, cũng khơi lên nỗi bi thương trong lòng toàn gia. Phương thị cũng ngoại lệ uống một ly rượu, nước mắt không kiềm nỗi rơi xuống trên bàn, chỉ thấy bà nức nở nói: ” Mẹ A Sâm là người tốt chỉ là không có phúc khí, lại gặp phải chuyện này….”

“Đúng vậy” Lý thị cũng thở dài, “May mà ba mẹ con sớm rời đi, vài ngày trước chị dâu nhà mẹ đẻ lại đến thôn một chuyến, lén la lén lút giống như kẻ trộm đi vào nhà bọn họ. hẳn là tìm người nhưng cuối cùng lại không thấy, còn đi ngang qua nhà chúng ta nhìn mấy lần, hình như nghĩ nhà chúng ta đang giấu người.”

“Đều là một đám lang tâm cẩu phế ” Phương thị tức giận nói

Bầu không khí trong phòng nhất thời không còn vui sướng như lúc nãy nữa, kể cả Triệu Hoằng Lâm cũng trầm mặc, lặng lẽ nhìn chằm chằm ly rượu trên bàn ăn đờ người ra, có lẽ là đang nhớ đến Tề Uyển Dao.

Triệu Tương Nghi thầm phỏng đoán, suy nghĩ cũng vì thế mà trôi lạc nơi phương xa.

Ngược lại lời nói của Lý thị đã kéo Triệu tương Nghi đang suy nghĩ quay trở về: “Cha, mẹ, đại ca.” Lý thị dừng một chút, rồi nói tiếp, “Nếu như mọi người không ngại, thì ta có thể nhờ nhà mẹ đẻ góp trứng giống cho, dù sao cũng không tính là xa, hơn nữa nhà mẹ đẻ ta thu thập trứng giống còn nhanh hơn so với ở trong thôn.”

“Vậy thì tốt quá.” Buồn phiền trong lòng Phương thị chậm rãi biến mất, suy nghĩ bắt đầu chuyển sang chính sự,”Người nhà mẹ con nhân phẩm rất tốt, quan hệ với nhà chúng ta xưa nay vẫn rất tốt, tính tình của con, mẹ và cả nhà đều càng không có hoài nghi. Cứ quyết định như vậy đi, con nhanh chóng liên lạc với nhà mẹ đẻ bên kia, nhờ gom trứng giống là được rồi, nhà chúng ta sẽ trả tiền đồng thời còn tặng thêm phần quà cảm ơn.”

“Thôi khỏi, mẹ, người đừng có khách khí như vậy.” Lý thị liên tục khuyên nhủ, “Đều là người một nhà, không cần làm như thế đâu.”

“Con nói mọi người đều là người một nhà thì cần phải làm như vậy, nếu đã nhờ giúp đỡ thì đương nhiên phải tặng quà cảm ơn, tỏ ý thân thiết.” Phương thị cười nói, phất tay một cái ý bảo làm như vậy cũng không gây trở ngại gì.

“Nhị phòng các con cũng nên giúp đỡ ấp gà con đi.” Triệu lão gia tử mắt lờ đờ ra vì say nhưng vẫn dặn dò, sau đó ợ ra.

“Tiền bạc không thành vấn đề, có câu nói ‘Một nhà giàu thì không phải giàu’, hai nhà chúng ta từ trước đến nay đều rất thân, nhà đại ca có tốt lên thì cũng không có quên được một nhà nhị phòng hai đứa đâu.” Giọng nói Triệu tín Lương vì say mà ngày càng lớn, Phương thị vội khuyên, sợ người tam phòng nghe thấy sẽ đi rêu rao xằng bậy, khi đó sẽ rước không ít phiền phức.

Trả tiền công cho nhị phòng, Triệu Tương Nghi liền nghĩ ra một ý, dù sao nhị phòng xưa nay luôn đối xử tốt với nà bọn họ, bình thường cũng giúp đỡ không ít, có thể giúp đỡ nhị phòng cùng phát đạt, tất nhiên là hay nhất. Làm như vậy, cũng tránh cho hai nha sau này lâm vào tình trạng xa cách và bất hòa.

Vì vậy, chuyện nuôi thêm gà con đã thành công.

Không đến mấy ngày, Lý thị đem một sọt trứng giống từ nhà mẹ đẻ về, Phương thị nhìn qua, thấy sọt trứng này đều là trứng giống loại tốt, liền khen khả năng làm việc của vợ lão nhị rất tốt, hơn nữa ba cũng để tâm.

Nhưng mà nhị phòng vẫn không chịu nhận lấy tiền mua trứng giống mà đại phòng đưa cho, hai bên đưa đẩy một hồi, cuối cùng nhị phòng cũng chịu nhận lấy phân nửa số tiền mà đại phòng đưa cho, xem như là tạ lễ.

Gà con mới rất nhanh đã ấp ra, cộng thêm gà con trong nhà nữa, tổng cộng có hơn một trăm gà con. Triệu Tương Nghi suốt ngày đem rau dại và vỏ trấu trộn đều cho gà con ăn, nhìn thấy mà cực kỳ cao hứng.

Nhị phòng nuôi chừng năm mươi gà con, nhìn cuộc sống của mọi người từng ngày thay đổi trở nên tốt hơn, tâm tư của từng người cũng thanh thản không ít.

Ngay khi mọi người còn chìm trong cảm giác vui mừng, vì cuộc sống hằng ngày trở nên thuận lợi hơn thì có người từ bên kia nhà chồng Triệu Nguyệt Cầm đến….

Ngô thị vui vẻ xách một cái rổ lớn đến đại phòng bên này, thấy Phương thị lập tức hô gọi thân gia, sau đó lại cằn nhằn lải nhải một hồi, lúc thì khen Phương thị dạy con gái tốt, lúc thì nói nhà Phương thị ngày hôm nay đã phát đạt lên, cuộc sống cũng không tệ, còn luôn miệng nói hai nhà phải thường xuyên lui tới, dù sao cũng cùng ở trong một thôn, hơn nữa còn là người một nhà, cũng đừng làm như người xa lạ.

Dù cho Ngô thị nói huyên thuyên không ngừng, thì Phương thị lạnh nhạt, khuôn mặt không có một bất kỳ cảm xúc nào, chỉ vì bà ta ngay ngày tân hôn đã tìm cách gây khó dễ cho Triệu Nguyệt Cầm, đã khiến cho Phương thị không muốn cười nói với người trước mắt này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui