Editor: TulaBachu1316Lý Tuấn Phi biết cô có thể trị được bệnh đái dầm của bản thân, lập tức đứng dậy, Tô Tuyết Trinh cười xoa xoa đầu cậu bé, đi ra ngoài gọi Lã Tử Nguyệt tới.
Hai người kết hợp với nhau, làm rất nhanh các kiểm tra cơ bản, quan trọng nhất là phần bụng, hệ thống thần kinh và hệ tiết niệu.
Tất cả đều không có vấn đề gì cả.
Trước mắt, về cơ bản bệnh của Lý Tuấn Phi thuộc triệu chứng đái dầm ban đêm đơn lẻ thứ phát, Tô Tuyết Trinh khai xong đơn kiểm tra, giao phó bọn họ tốt nhất trong ngày hôm nay làm xong.
Nếu những kiểm tra còn lại đều tốt, sẽ không cần làm phẫu thuật, huấn luyện thức tỉnh và trị liệu hành vi đơn thuần là có thể đạt được hiệu quả tốt, y đức là khó nhất, cần gia đình, bác sĩ và bệnh nhi cùng nhau nỗ lực.
Du Tư Bội thấy kiểm tra kế thúc, vội vã nói cảm ơn, Tô Tuyết Trinh lại nói: “Hôm nay làm xong kiểm tra, báo cáo chắc ngày mai sẽ có, ngày mốt cô lại đến đây một chuyến, không cần đem theo quá nhiều người nhà.
”“Đây không phải bệnh nan y hiếm gặp, đừng quá khắt khe với đứa trẻ, nhẫn nại một chút, động viên đứa trẻ, trẻ con rất nhạy cảm, cô lo lắng thì nó cũng sẽ lo lắng, càng lo lắng thì lại càng khẩn trương hơn.
”“Ban ngày đảm bảo lượng nước cơ bản, trước khi ngủ hai tiếng thì không nên cho trẻ uống nước, cổ vũ nó kéo dài khoảng thời gian giữa các lần đi đái, bình thường hơn hai tiếng đi đái một lần, hiện tại có thể kéo dài đến ba tiếng, nhưng nếu không nín được thì cũng đừng ép nó, phải dần dần từng bước, hẹn giờ vào khoảng thời gian đứa trẻ hay đái dầm vào ban đêm để dậy trước gọi nó dậy đi vệ sinh, ít nhất hai tuần là có thể thấy được hiệu quả.
”Câu nói có thể thấy được hiệu quả chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa rào, mang lại sức sống vô hạn cho gia đình đang héo khô, Du Tư Bội kích động liên tục nói cảm ơn, “Được được được, cái này cô yên tâm.
”Tô Tuyết Trinh nhắc nhở: “Ngày mốt nhớ quay lại đây một chuyến.
”Du Tư Bội gật gật đầu, nói xong cầm đơn kiểm tra rồi ôm Lý Tuấn Phi đi ra, cả gia đình háo hức trò chuyện một lúc lâu, âm thanh ồn ào chói tai mà Tô Tuyết Trinh ở trong phòng cũng nghe thấy, cô mệt mỏi ngồi lại lên ghế uống mấy ngụm nước.
Lã Tử Nguyệt qua gõ gõ cửa phòng cô: “Bác sĩ Tô, ra ăn chút cơm đi, một giờ chiều rồi, vừa nãy chị Quyên nhờ người đưa cơm cho chúng ta.
”“Nhanh như vậy à, một giờ rồi!”Tô Tuyết Trinh nhìn thời gian thì đúng thật, đáp lại một tiếng liền nhanh chóng đứng dậy.
Ngụy Quyên vừa ăn cơm rồi, giờ này chỉ còn lại cô và Lã Tử Nguyệt vẫn chưa ăn, Tô Tuyết Trinh mở cửa phòng nghỉ ngơi ở bên cạnh, hai người ngồi trên ghế, cầm hộp cơm trên tay mở ra và bắt đầu ăn bữa cơm trưa muộn.
Mì hầm đậu thịt băm, chắc là lớp dính dưới đáy nồi, ăn vào có chút vị hơi khét, rất thơm, ăn xong cũng rất nhanh đến thời gian làm việc buổi chiều, phải kiểm tra phòng, để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật u nang bạch huyết vào ngày mai, không có chút thời gian nghỉ ngơi nào.
Phẫu thuật này cô không thể tiến hành một mình được, cần có chủ nhiệm Lăng Ngọc Vinh hỗ trợ mới có thể bắt đầu được, Tô Tuyết Trinh đang nghĩ chủ nhiệm lúc nào mới tới, kiểm tra phòng xong quay lại đã thấy cửa phòng làm việc của chủ nhiệm Lăng đang mở.
Tô Tuyết Trinh bước nhanh qua, tiếng gọi thánh thót: “Thầy?”Lăng Ngọc Vinh nghe thấy tiếng gọi liền bỏ cốc nước xuống, ngẩng đầu nhìn cô cười, nụ cười hiền hậu: “Kiểm tra phòng xong rồi à?”Tô Tuyết Trinh vâng một tiếng, đi đến trước bàn của ông.
Lăng Ngọc Vinh là người có quyền uy nhất của khoa Nhi, đặc biệt có chuyên môn về huyết quản tim mạch và não bộ của trẻ em, trẻ em bị bệnh thận khó chữa và viêm thận mãn tính…là nhân vật lớn trong nước, đi theo ông ta học tập thu được rất nhiều lợi ích.
.