Editor: TieuTieu1912Tô Tuyết Trinh vươn tay đón mọi người vào trong phòng, mở quạt trần, thổi phần phật, phòng khách mát rất nhanh, trên tay Sầm Phong còn cầm đồ, không vào vội, hỏi cô: “Chị dâu, em để đồ này ở phòng bếp ?”“Để đó đi”.
Tô Tuyết Trinh trả lời cậu, theo sau đứng dậy, muốn đi bưng đồ để tiếp đãi người nhà, “Cha mẹ hai người ngồi trước, con đi phòng bếp cắt chút trái cây bưng lên”.
“Con ngồi đi, để Tiểu Phong cắt chút đưa lên là được”.
Lâu Quế Lan cũng đứng dậy, kéo cô ngồi xuống, bước từng bước nhỏ vào bếp sai Tiểu Phong đi.
Tô Tuyết Trinh chưa có kinh nghiệm gì về việc mẹ chồng nàng dâu, tạm thời cũng không biết có nên đi cùng qua đó, đang do dự, Sầm Kiến Quân nói, “Không sao, Tuyết Trinh con ngồi đi”.
“Chúng ta vốn định chiều mới đến, là mẹ con nói hai con không có kinh nghiệm đối với bữa tiệc lớn, nói cần đến trước”.
Sầm Kiến Quân làm phó xưởng ở nhà máy đèn mười mấy năm, rất giỏi trong việc quan sát lời nói sắc mặt, không giấu giếm được, Tô Tuyết Trinh đương nhiên thừa nhận, “Thật sự, chúng con cũng lần đầu tiên làm bữa tiệc như thế này, có rất nhiều cái không biết”.
Lâu Quế Lan mặc dù không đi làm, nhưng trong nhà Sầm Kiến Quốc có rất nhiều việc, bà còn bận chăm sóc con gái, bình thường cũng không có lúc nào rảnh, nhà Tô Tuyết Trinh càng bận, Tô Hiển Quốc là bác sỹ, Trương Quang Hương là công nhân nhà máy dệt, nhà lớn như vậy, ăn cơm cùng nhau cũng phải chọn ngày đẹp, muốn ngồi lại ăn cơm, lượng công việc nhiều, bận không đếm được.
Vì vậy bình thường nếu có dịp lễ gì, cơ bản đều Sầm Bách đặt bàn ở nhà hàng Quốc Doanh, một bàn ngồi kín, hai bên ăn uống rất thoải mái, cũng liên lạc tình cảm, lần này ăn cơm với người trong nhà cũng là lần đầu tiên.
Sầm Mai cẩn thận trèo lên ghế dài, ngón tay út chỉ về bụng của cô, “Chị dâu, trong đây của chị có phải là có em bé rồi phải không?”Tô Tuyết Trinh cười, sờ đầu nó, “Đúng rồi, năm sau Tiểu Mai là cô rồi”.
“Tốt quá”.
Sầm Mai phấn kích hét to, trên nó có hai anh trai, tuổi lớn hơn nó rất nhiều, ở nhà đều xem nó là đứa con nít, lần này cuối cùng cũng có đứa trẻ nhỏ hơn nó rồi.
Trong lúc nói chuyện, Sầm Phong bưng dưa hấu đã cắt xong đến, chào hỏi: “Mọi người đến ăn”.
Tô Tuyết Trinh lấy cho cô bé một miếng dưa hấu, sau đó cũng lấy cho cô một miếng, cả nhà bắt đầu ngồi xuống nói chuyện, Lâu Quế Lan sợ cô không thoải mái, cũng không có ý ngồi quá gần, cười nói rằng: “Mẹ nghĩ tối nay ăn cơm, Sầm Bách khẳng định lại mua thức ăn để đối phó, một chút thức ăn vậy sao ăn đủ, vị cũng thông thường, hôm nay mẹ xuống bếp”.
“Chị dâu, đừng nghe mẹ nói bừa, tài nghệ của mẹ không bằng nhà hàng”.
Các hộ ở nhà máy đèn đều có nhà ăn riêng, Lâu Quế Lan cơ hội vào bếp cũng không nhiều, không giỏi bằng Sầm Kiến Quân, lúc này sợ mất mặt mới giả vờ rộng rãi trước mặt vợ, Sầm Phong quả quyết phá đám.
“Đứa trẻ này, không ngon cũng đút cho con đến lớn như vậy”.
Lâu Quế Lan không xấu hổ chút nào, cười nói: “Con nhìn xem, hàng xóm bên trái phải, có ai cao hơn con nhà chúng ta”.
Trong lòng Tô Tuyết Trinh cũng nghĩ vậy, Sầm Bách cao 1m83 đứng trong nhiều người cũng tính là cao, Sầm Phong còn cao hơn anh một chút, khoảng hơn 1m85 rồi, hai anh em cao như vậy, thân thể cường tráng, không phải là nuôi tốt sao.
Không khí trong gia đình nhà Sầm rất vui, hai vợ chồng rất cưng chiều con cái, thậm chí người ngoài lo lắng cưng chiều như vậy sẽ cưỡi lên đầu lên cổ cha mẹ, nhưng mà thực tế ba đứa con sau khi trưởng thành đối xử với mọi người rất lễ phép, kinh trọng người lớn, đây cũng là nguyên nhân quan trọng để Tô Hiển Quốc quyết định cho hai nhà xem mắt.
Lâu Quế Lan buồn phiền cậu con trai thứ hai, nghĩ nhanh chóng cưới vợ cho cậu rồi dọn ra khỏi nha, cũng đến tuổi lập gia đình rồi, cười nói: “Tuyết Trinh, bệnh viện của con có cô gái nào đến tuổi, giới thiệu cho Tiểu Phong”.
.