Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Tới ngày đãi tiệc, tất cả tân khác đều đến đông đủ, Trương Lương mới biết Lí Thư sắp gả lại vào nhà họ Trương, ông ta đuổi theo tới tửu lâu muốn ngăn cản đã không kịp nữa rồi, đành phải nghe Lí Thư vẻ mặt cầu khẩn gọi tiếng cha, ôm lấy Trương Tuấn Hải.

Trương Bá Lâm vui tươi hớn hở tiệc tùng xong, tay ôm vợ tay ôm con về nhà, để lại Trương Lương ngồi ở cửa tửu lâu than thở, Trương Trọng Vi khuyên hồi lâu mới chịu về.

Lâm Y đầu tiên là lo lắng Trương Lương sẽ gây chuyện phiền toái cho Lí Thư, nhưng nghĩ cho cùng cha chồng không phải mẹ chồng, dễ đối phó hơn nhiều, vì vậy lại an tâm. Trương Bá Lâm và Lí Thư rốt ổn định cuộc sống gia đình, Dương thị âm thầm nghi ngờ vì sao Vương hàn lâm trước giờ không tiếp xúc với Trương Bá Lâm, đang êm đẹp sao lại nhìn trúng anh ta? Bà thông qua quan hệ ngày xưa ở Đông Kinh, lặng lẽ tra xét, phát hiện hoá ra Ngưu phu nhân là người cực lực đề cử Trương Bá Lâm cho Vương hàn lâm. Dương thị kinh sợ quá mức, quyết định đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ, thề rằng từ nay về sau cho dù là lễ tết gì đi nữa cũng sẽ không bao giờ bước nửa bước vào nhà Ngưu phu nhân.

Trương Bá Lâm và Lí Thư trải qua hai lần đau khổ, hiểu được quý trọng nhau hơn, vợ chồng tương tương kính kính, ngày ngày sống trong thân mật, bỏ mặc hai thông phòng tránh sang một bên.

Phương thị vẫn ở Đông Kinh, tuy rằng thường xuyên ghé thăm Tường Phù, nhưng không dám tỏ ra ương ngạnh nữa, chỉ là gặp Lí Thư luôn phải dài ngắn mấy câu, xưng rằng cô và Trương Bá Lâm hợp lại có mình hợp sức, hiện giờ đến lượt cô hoàn trả ân tình, thuyết phục Trương Lương cho phép bà ta dọn về Tường Phù ở.

Lí Thư hiện tại sống không có mẹ chồng đè ép, tiêu dao sung sướng, đương nhiên không chịu, chỉ cần gặp Phương thị, ngoại trừ đánh trống lảng vẫn là đánh trống lảng, khiến Phương thị cũng chẳng làm gì được cô.

Thời giờ như thoi đưa, đảo mắt đã một năm trôi qua, tiểu Ngọc Lan cũng biết đi đường, suốt ngày chập chững tìm cha tìm mẹ. Con gái càng lớn càng giống Trương Trọng Vi, chàng yêu con cực kỳ, chỉ cần bế lên liền không nỡ buông tay.

Hôm đó chàng cởi quan phục, đang chơi trốn tìm với tiểu Ngọc Lan, cha núp cho con gái đi tìm, tiểu Ngọc Lan cười khúc khích kiếm chỗ này chỗ kia, ra tới cửa, ngẩng đầu lên, cô bé nhìn thấy một ông già râu dài, dẫn theo đoàn tuỳ tùng nhìn chằm chằm mình, Ngọc Lan không biết ông ta, thấy người lạ vội xoay đi tìm vú nuôi, bập bẹ y y nha nha gọi gia đinh đuổi người. Mặt của ông ta đổi từ đỏ sang tím, thoạt nhìn tức giận không nhẹ, nhưng không thể chấp nhặt đứa bé con, đành phải vung tay áo tiến vào trong sân.

Trương Trọng Vi chờ lâu quá, nhịn không được chui ra khỏi chỗ ẩn nấp, nghĩ muốn trêu con tìm dở ẹc, nhưng vừa thò đầu ra liền giật mình, không dám tin gọi lớn. “Phụ thân?!”.

Ông già râu dài đúng là Trương Đống, uy nghiêm gật đầu, xem như đã biết. Trương Trọng Vi nhiều năm chưa gặp lại ông ta, vội vã tiến lên dập đầu vấn an, Ngọc Lan cũng bắt chước cha sụp mình xuống, mặt mày Trương Đống rốt cuộc cũng có chút tươi cười, cầm lấy cái hộp thiếp thất dâng lên, đưa cho Ngọc Lan làm quà gặp mặt.

Ngọc Lan hớn hở chạy về viện sau, giơ lên cho Lâm Y xem, Lâm Y mở ra thấy bên trong là một cặp vòng ngọc sáng bóng, chạm trổ vô cùng tinh xảo, nàng kinh ngạc hỏi. “Ai đưa cho con vậy?”.

Ngọc Lan quá nhỏ, nói không rõ ràng lắm, vú nuôi Hoa tẩu tử tiến lên đáp thay. “Gặp một lão gia ngoài cửa, Nhị thiếu gia gọi là phụ thân, vòng tay do ông ấy đưa”.

Lâm Y kinh ngạc hơn nữa, đứng dậy nói. “Đại lão gia đã trở lại?”.

Hoa tẩu tử lần đầu gặp Trương Đống, không dám khẳng định, thím Dương từ phòng bếp tới, nói. “Nhị thiếu phu nhân, thật là Đại lão gia đã trở lại, đang hướng tới đại sảnh của Đại phu nhân, Nhị thiếu gia đi theo”.

Lâm Y được câu trả lời khẳng định, ôm lấy Ngọc Lan, cũng hướng về đại sảnh đằng trước.

Đại sảnh sân trước, Trương Đống đang khen ngợi Trương Trọng Vi, bảo rằng chàng có con mắt tinh đời, lại biết cách đối nhân xử thế, tạo lập quan hệ bền vững với Âu Dương tham chính, đường làm quan thông thuận, giỏi hơn Trương Bá Lâm rất nhiều.

Trương Trọng Vi không dám kể công, nói. “Con có thể đi theo Âu Dương tham chính đều do năm đó được phụ thân chỉ bảo, bằng không đã ngả về phía Lí Giản Phu, hiện giờ kết cục chẳng khá được bao nhiêu”. Lại nói. “Từ lúc mẫu thân về kinh, giúp đỡ con không ít, phu nhân tham chính bây giờ cũng rất thân thiết với nhà chúng ta”.

Lâm Y đứng ngoài cửa nghe thấy, thầm khen Trương Trọng Vi mấy năm nay quả nhiên từng trải nhiều hơn, tiến bộ ghê gớm, biết nịnh Trương Đống, nịnh Dương thị, lại không nhắc tới chính mình và vợ mình, miễn cho hiệu quả bị đảo ngược. Nàng đi vào trong phòng, dập đầu hành lễ chào Trương Đống, chào Dương thị, lại dỗ Ngọc Lan gọi ông nội. Ngọc Lan nghe lời, ngọt ngào kêu một tiếng, rồi rúc vào trong lòng Dương thị, khiến Dương thị tươi cười đầy mặt.

Trương Đống không có kì vọng gì cao với cháu gái, chỉ cần ngoan ngoãn hiểu chuyện là được, nhìn Ngọc Lan coi như thuận mắt, liền nể mặt con trai con dâu, khen cô bé mấy câu thông minh đáng yêu.

Dương thị được Trương Trọng Vi đề cao, bánh ít đi bánh qui lại, chỉ vào Lâm Y, khen. “Sở dĩ Âu Dương tham chính thân thiết với nhà chúng ta đều dựa vào con dâu dỗ phu nhân tham chính hài lòng”.

Trương Đống đã đọc thư nhà, mơ hồ hiểu được Lâm Y dựa vào cổ phần để mượn sức phu nhân tham chính, ông ta tán thưởng thủ đoạn đó, bởi vậy cũng theo Dương thị, thật lòng khen ngợi Lâm Y.

Lâm Y được sủng mà sợ, lại cảm thấy kì quái, Trương Đống bản thân không có con ruột, ông ta thật sự ngóng trông Trương Trọng Vi nối dài hương khói, vì sao thấy cháu gái cũng cao hứng, không hề oán hận con dâu không sinh được cháu trai?

Nhập gia tuỳ tục, Lâm Y lại là người mẫn cảm, nàng cho rằng phàm là chuyện khác thường ắt đều có nguyên do, bởi vậy đợi Trương Đống lên tiếng cho hai vợ chồng lui ra, liền kéo Trương Trọng Vi sang chỗ kín đáo, lặng lẽ hỏi. “Sao phụ thân gặp ai cũng ôn hoà hết vậy, chẳng lẽ sai phái có biến cố?”.

Trương Trọng Vi buồn cười nói. “Phụ thân xa nhà nhiều năm, đương nhiên gặp ai cũng vui vẻ, sao em cứ nghĩ toàn chỗ hỏng không thế”.

Lâm Y xấu hổ nói. “Là em lo lắng cho phụ thân thôi…”.

Trương Trọng Vi khẳng định nói. “Yên tâm, phụ thân là người cực biết làm quan, bây giờ về kinh là sắp thăng chức, chỉ là phụ thân không muốn ồn ào mới không cho truyền ra thôi”. Chàng dừng lại một lát, tiếp tục nói. “Nhưng mà ta không ngờ phụ thân về sớm như vậy, còn tưởng tháng sau mới tới nên chưa kể cho em biết”.

Lâm Y đập tay một cái, nói tiếp. “Nhất định có duyên cớ rồi!”. Nói xong liền đẩy chàng, giật dây đi nghe lén.

Trương Trọng Vi sống chết không chịu, ngược lại chọt nàng một cái. “Phụ thân dẫn theo nhiều người như vậy, em là chủ mẫu đương gia, không mau đi an bài chỗ ở”.

Lâm Y nghe xong bắt đầu phạm sầu, Trương Đống dẫn theo về cả nam lẫn nữ tổng cộng mười mấy người, viện trước viện sau chỉ còn ba gian phòng, làm sao đủ ở? Nàng cùng Trương Trọng Vi về phòng riêng, thương lượng với chàng. “Em thấy phụ thân dẫn theo mấy người thiếp lận đó, chỉ sợ sẽ phải thuê nhà bên ngoài cho bọn họ ở”.

Trương Trọng Vi lại nói. “Đừng vội, chưa chắc phụ thân sẽ ở lại Tường Phù, nghe nói sai phái tiếp theo của phụ thân nằm tại kinh thành, những người này hẳn là sẽ theo hầu”.

Dù vậy, những ngày chưa nhậm chức cũng phải sống chứ, chẳng lẽ Trương Đống mới về nhà liền đuổi ông ta ra ngoài? Lâm Y phát hiện thương lượng việc nhà với đàn ông đúng là đàn gảy tai trâu, vì thế bỏ qua Trương Trọng Vi, trước cho người đi hỏi thăm xung quanh có phòng ở cho thuê ngắn hạn không, lại sai Thanh Mai ra viện trước chờ, Dương thị có lệnh lập tức sẽ báo cho nàng.

Sau nửa canh giờ, cánh cửa rốt cuộc mở ra, Trương Đống gấp gáp dẫn theo đám người kia nhắm thẳng hướng kinh thành Đông Kinh, không lưu lại gì.

Theo sau, Dương thị bước ra bậu cửa, nhìn bóng dáng Trương Đóng dần khuất xa, thần sắc phức tạp, Thanh Mai bắt được một tia hận ý trong mắt bà, sợ tới mức run rẩy, vội vàng chạy về sân sau, bẩm báo Lâm Y.

Lâm Y buồn bực, liếc nhìn qua Trương Trọng Vi, nói. “Chẳng lẽ do phụ thân dẫn theo nhiều thiếp quá?”.

Trương Trọng Vi lắc đầu. “Ta thấy không phải đâu, lúc mẫu thân còn ở Cù Châu, phụ thân đã chẳng thiếu thiếp thất rồi”.

Chàng nói có lý, Lâm Y nhớ tới sở dĩ Dương thị quay về Đông Kinh chính là vì không chịu nổi Trương Đống nạp hết thiếp này đến thiếp kia, nếu hận đã sớm hận, không để tới hôm nay mới hận. Vậy rốt cuộc nguyên nhân gì khiến Dương thị ngày thường không nhìn ra hỉ giận, bây giờ mất bình tĩnh đến mức khiến người khác nhận ra hận ý?

Lâm Y đoán tới đoán lui, giật nảy người. “Trọng Vi, chuyện này nhất định có liên quan đến biểu hiện khác thường của phụ thân!”.

Trương Trọng Vi còn chưa tiếp lời, đã thấy Lưu Hà đi vào trong sân, vội nuốt ngược lại, nhìn sang Lâm Y ra dấu bảo nàng chớ lên tiếng.

Lưu Hà tới nơi, đứng ngoài hành lễ, xưng rằng Dương thị cho mời Lâm Y, nói xong liền nhanh chóng bỏ đi.

Vợ chồng Trương Trọng Vi kinh ngạc, vì ngày thường Dương thị truyền lời đều thông qua Tiểu Khấu tử, hôm nay cử tâm phúc đến, hẳn là có chuyện quan trọng.

Lâm Y sửa sang lại váy áo, đi ra đằng trước, nghĩ thầm đại khái là chuyện bọn họ vừa đoán. Nàng vào viện trước, vừa mới tiến sảnh, cánh cửa đã bị Lưu Hà đóng kín, nhìn trong phòng, ngoại trừ Lưu Hà, chỉ còn lại Dương thị.

Dương thị ngồi tựa lên ghế, bộ dáng cực kì mệt mỏi, Lâm Y tiến lên vấn an, khẽ gọi mẫu thân, Dương thị phục hồi tinh thần lại, chỉ vào chiếc ghế gần mình, ý bảo Lâm Y ngồi xuống.

Lâm Y an vị, hỏi. “Mẫu thân bảo con dâu đến có việc gì chăng?”.

Dương thị nhoẻn miệng cười như tự trào phúng mình. “Phụ thân các con vừa mới nói cho ta biết, một thông phòng của ông ấy mang thai, muốn nâng lên làm thiếp”.

Dương thị lần đầu nghe tin này cả kinh như sét đánh trúng đầu, nhưng bà nhìn Lâm Y, trên mặt nàng dù có kinh ngạc nhưng vẫn thản nhiên, thậm chí bất ngờ cũng không nhiều lắm. Vì sao Lâm Y lại biểu hiện lạnh nhạt? Dương thị nghĩ nguyên nhân cũng đơn giản, hiện giờ vợ chồng Lâm Y có tiền, Trương Đống cũng có tiền, không ai cần nuôi sống ai, cho dù Trương Đống có con ruột đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bọn họ, có gì cần lo lắng đâu?

Thật ra giờ phút này tâm tình Lâm Y rất phức tạp, nói về lý, nàng không quan tâm thiếp của Trương Đống có thai hay không có thai, nhưng nói về tình, nàng không đành lòng Dương thị thương tâm khổ sở, có điều Trương Đống là cha chồng, nàng chỉ là con dâu, dù thiên về Dương thị thì cũng có nói được gì đâu? Cho dù nàng giúp bà, cũng phải ngầm giúp, căn bản không thể công khai… Nói cho cùng, Trương Đống và Trương Trọng Vi mới là những người dính líu về quan hệ huyết thống, mặc kệ Lâm Y lựa chọn đứng ở lập trường nào đều phải hỏi ý kiến Trương Trọng Vi trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui