Cuộc Sống Ở Dị Thế Của Mặc Liên

“Mặc trưởng lão nói rất đúng, xin Lĩnh Chủ đại nhân cân nhắc thật kỹ để tránh thương tổn đến những người vô tội.” Quang Minh thần điện sau khi suy nghĩ lợi hại cũng biết giờ này tốt nhất là nên thuận nước đẩy thuyền, vì vậy lập tức phụ họa theo, hòng xoa dịu cơn phẫn nộ của Liệt Diễm chiến sư.

Kỳ thực nhân tộc hẳn là đứng cùng một chiến tuyến, nhưng giờ phút này vì tự bảo vệ mình, Quang Minh thần điện, Mặc gia và Hiên Viên gia rõ ràng đã quên luôn những lời hứa của nhân tộc lúc trước.

“Ngươi... Các ngươi!” Kiều Tư giờ phút này bị tức kém chút nữa thở không nổi, mấy người bọn họ rõ ràng chính là muốn cho thuần Linh Sư công hội chịu oan ức một mình, còn bọn họ được đặt bên ngoài bảo tồn lực lượng mà!

Mà tổ trưởng Tạp Nhĩ và Lam Thần Ngọc của Dong Binh Công Hội thứ ba Á Đặc Lan đế quốc không nói một lời, chỉ đứng ở một bên xem biến động, mà Mặc Liên ở phương xa đối với thái độ chờ đợi không kiêu ngạo không siểm nịnh này phá lệ thưởng thức.

Biết thời cơ đã đến, Tiểu Tuyết Cầu nãy giờ vẫn té xỉu bỗng nhiên “Hưu” một cái đã tỉnh lại, không chút do dự phóng như bay tới bên người Liệt Diễm, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nỉ non chít chít hu hu.

Khóe miệng Liệt Diễm chiến sư giật giật, không thể không dựa theo kịch bản dùng huyền lực tiếp nhận Tiểu Tuyết Cầu, cứng ngắc nói: “Nga, đứa nhỏ, con rốt cũng cục tỉnh! Thế nào có phải rất không thoải mái hay không? Cái gì, con nói bọn họ đều khi dễ con sao?”


Nghe Liệt Diễm chiến sư gằn từng chữ, trong lòng mọi người đều nghi hoặc, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tiểu Tổ Tông này cuối cùng tỉnh a!

Chỉ có điều ánh mắt của bọn họ liếc về phía Tiểu Tuyết Cầu vẫn cứ tràn đầy nghi hoặc!

Nó có nơi nào giống sư tử chứ!

Đến cùng phu nhân của vị Liệt Diễm Lĩnh Chủ này là vị tiểu thư của bộ tộc nào?

“Chi! Chi! Chi!” Tuyết trắng ôm ôm cổ Liệt Diễm chiến sư làm nũng nói.

Trong lòng mọi người đổ mồ hôi, ai ôi Tiểu Tổ Tông của ta, ngài đây là đang nói cái gì a! Ngàn vạn cũng chớ nói lung tung a!

“Cái gì! Bọn họ cũng dám đến Sâm Lâm này để đuổi theo con! Bọn họ còn hung ác uy hiếp con, nói muốn đoạt con đi làm linh thú khế ước của bọn họ!” Liệt Diễm chiến sư giận dữ lên tiếng.

Tiểu Tuyết Cầu lập tức đáng thương tội nghiệp gật gật đầu, chỉ có một điều rất buồn cười là hai người một đỏ một trắng, một Kim một Ngân, nhìn thế nào cũng không giống một đôi phụ tử...

“Buồn cười! Khi dễ người của Thú Tộc đã là chuyện không thể tha thứ, bây giờ bọn ngươi đến cả nhi tử của bọn tọa cũng dám trêu chọc thì đã chạm vào tử huyệt rồi. Bổn tọa nhất định phải xé xác bọn ngươi ở ngay chỗ này!” Liệt Diễm chiến sư càng nói càng hăng, ngọn lửa quanh thân tăng vọt trong nháy mặt, bộ dáng này thực giống như nhi tử ruột của mình bị người khi dễ.

“Lĩnh Chủ đại nhân tình minh xét, bọn ta chắc chắn không cố ý quấy rầy tiểu lĩnh chủ, xin ngài thứ tội.” Kiều Tư lập tức giải thích.


“Không được! Bổn tọa muốn các ngươi chết không có chỗ chôn!” Liệt Diễm chiến sư hướng lên trời gào to, mọi người trong tộc không chịu nổi uy áp lại ào ào ngã xuống đất, không dậy nổi.

Trước mặt mọi người cho rằng bản thân hẳn phải chết thì Tiểu Tuyết Cầu bỗng nhiên đối với Liệt Diễm chiến sư rầm rì nói gì đó.

Tâm của nhóm nhân tộc kia đều để lên tận cổ họng, bọn họ rất sợ vị Tiểu Tổ Tông này lại nói loạn cái gì đó thì bản thân bọn họ sẽ ngay lập tức đi đời nhà ma hoặc là sống không bằng chết.

“Cái gì! Con thật sự muốn thả bọn họ sao?” Liệt Diễm chiến sư nghi hoặc nói, lời này của nó lại làm cho mọi người lại dấy lên hi vọng được sống.

“Bảo bối à, con làm sao có thể dễ dàng thả bọn họ như vậy được! Làm như vậy bọn họ sẽ không biết sợ hãi, trong tương lai ai biết được bọn họ có thể lại tiếp tục khi dễ con hay không?” Nghe Liệt Diễm chiến sư nói, mọi người có cảm giác muốn hộc máu, lần sau bọn họ nhìn thấy nhi tử của nó còn không mau chóng tìm đường vòng mà đi, làm sao có thể không muốn sống mà đi khi dễ nó!

Bỗng nhiên, Tiểu Tuyết Cầu nước mắt lưng tròng chăm chú nhìn Liệt Diễm chiến sư, chỉ thấy Liệt Diễm chiến sư bỗng nhiên chuyển giọng nói thành mềm mại: “Nhi tử, con là đang lo lắng cho ta sao?”

Tiểu Tuyết Cầu gật đầu, Liệt Diễm chiến sư nhíu mày, đối với nhóm nhân loại kia ghét bỏ nói: “Bởi vì con ta muốn ta thả các ngươi, bổn tọa sẽ tha cho nhóm các ngươi, nhưng các ngươi phải lưu lại nhẫn trữ vật, đây là phí tổn thất tinh thần cho nhi tử của bổn tọa, để đồ ở lại rồi nhanh chóng rời đi cho khuất mắt ta!”


Mọi người trợn to hai mắt, nhẫn trữ vật đối với những tu luyện giả như bọn họ so với mệnh của bọn họ còn trọng yếu hơn a! Liệt Diễm chiến sư làm như thế so với giết bọn họ có gì khác nhau đâu!

“Thế nào? Không vừa ý sao? Vậy các ngươi toàn bộ gia nhập Minh tộc đi.” Liệt Diễm chiến sư hừ lạnh một tiếng, đôi mắt thú màu vàng kim léo lên ánh sáng tàn nhẫn, cũng là để cho bọn họ biết, giờ phút này nếu phản kháng chỉ có một con đường chết.

Nhóm người kia chăm chú nhìn nhẫn trữ vật của bản thân, chỉ đành tiếc nuối tháo ra, dù không đành lòng nhưng bọn họ cũng không thể chết ở chỗ này được, trong nháy mắt trong tay Liệt Diễm chiến sư có một đống nhẫn trữ vật khác nhau.

Liệt Diễm chiến sư tự nhiên có thể nhìn ra được tâm tư của mọi người, nhếch miệng cười lạnh một tiếng, liên hệ giữa nhóm nhân loại và nhẫn trữ vật nháy mắt được tháo gỡ. Sắc mặt mọi người phút chốc trở nên trắng bệch, xem ra Liệt Diễm chiến sư đã mạnh mẽ xóa bỏ tinh thần dấu ấn giữa bọn họ và nhẫn trữ vật rồi. Việc này đối với tinh thần lực của bọ họ đều tạo thành những tổn thương nhất định.

Mặc Liên lẳng lặng chăm chú thu hết thảy phản ứng của mọi người vào trong mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, xem ra một đống kim tài địa bảo sắp tới tay nàng a!

Mặc gia và Quang Minh thần điện, chắc chắn sẽ là kẻ địch của nàng, bọn họ đã diệt bầy sói, món nợ kia nàng sẽ tự tay đòi lại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận