Cuộc Sống Ở Dị Thế Của Mặc Liên

Editor: Umi

Mặc Liên chậm rãi ngồi dậy, nhìn cánh tay phải vô lực của mình, nàng biết đây là dấu hiệu của trật khớp, cũng may nàng biết xử lý chuyện này như thế nào, tay trái cầm cổ tay phải, một tiếng “Khực” rất nhanh vang lên.

Nhéo nhéo tay phải một chút, cao hứng phát hiện tri giác nơi đó đã bắt đầu khôi phục.

Hi vọng một đời này, nàng có thể tùy tâm mà sống.

Bỗng nhiên, một chùm ngân sắc trên tay phải hấp dẫn sự chú ý của Mặc Liên. Một giới tử thật là chất phác, một điểm đặc biệt cũng không có, không phải đây là cái hắc giới tử đã từng cười nhạo thiên lôi sao?

Đó là một giấc mộng sao?

Không có khả năng, nếu loại chuyện xuyên qua này có khả năng phát sinh, một tràng sự việc, kinh thiên động địa, lôi kiếp lúc nãy tất nhiên cũng không phải mộng. Thế thì từ khi nào giới tử của “Mặc Liên” lại trở nên lợi hại như thế, trong ký ức của nàng ấy thì cái giới tử này không có gì đặc biệt hết.


Đúng lúc Mặc Liên đang mải suy nghĩ, thì phát hiện ra rằng, nàng đang được một ma thú nhìn chằm chằm, nó rống lên, khiến cho thần kinh toàn thân nàng trở nên căng thẳng.

Người Mặc gia thật sự là ác độc, nàng bị trọng thương mà lại bị vứt bỏ ở đây, Mặc Liên may mắn không có bởi vì thương thế mà chết, hay không bị giá rét đông chết, cũng sẽ bị dã thú chia năm xẻ bảy mà chết.

Hai mắt Mặc Liên không hề nhiễm chút sợ hãi nào, nhanh chóng xé rách một phần y bào, băng cánh tay phải thỏa đáng, nhìn quanh một vòng, nhặt lên một thanh chủy thủ ở dưới đất, không biết là bị người nào vứt bỏ, cố gắng di chuyển, tránh xa nham thạch nóng chảy trước mặt, nàng không muốn vừa thoát khỏi ma thú lại bị nham thạch thiêu chết.

Bây giờ, nàng không còn chút sức lực nào, không có biện pháp chạy trốn, chỉ có thể chiến đến cùng, bất quá kẻ địch của nàng là ma thú dũng mãnh. Một đạo hơi thở nguy hiểm xuất hiện gần nàng, Mặc Liên lúc này mới thấy rõ ma thú ấy, hơi sửng sốt, dĩ nhiên là lang, răng nanh sắc nhọn, cái miệng mở to, một mùi tanh hôi liền nhanh chóng tỏa ra trong không khí. Ánh trăng chiếu xuống khiến cho nó càng thêm đặc biệt dữ tợn.

Mặc Liên lục lại trí nhớ, liền nhận ra nó chính là Thổ Lang, ma thú cấp hai hể thổ.

Theo lý thuyết, địa phương nàng bị vứt bỏ có thể là Kình Long sơn mạch, gần Thanh Tự sâm lâm, thường chỗ này không có ma thú lui tới, hiện tại loại tình huống này xảy ra, chỉ có thể khẳng định rằng vận khí nàng thật “Tốt”.

Lạnh lùng cười, trước đây chủ nhân thân thể này không được sủng ái, nàng ấy chưa từng có cơ hội gặp qua ma thú, càng không thể có khế ước thú của mình. Nghĩ cũng không ra, lần đầu tiên thấy ma thú của nàng là như thế này.

Thổ Lang mặc dù cấp bậc không cao, nhưng nàng không có chút kinh nghiệm chiến đấu với ma thú, nên vẫn cẩn thận xem xét điểm yếu của nó. Mặc Liên tự hỏi với dáng người của nàng, nó có thể một ngụm là giải quyết xong nàng hay không?

Thổ Lang lướt đến, trong nháy mắt, Mặc Liên cảm thụ được một lực lượng vô hình, giống như kiếp trước, trong một lần chấp hành nhiệm vụ nàng ngẫu nhiên gặp được một đệ tử thuộc một cổ võ thế gia, lúc hắn phát ra nội công, nàng cũng cảm thấy cỗ lực lượng ấy.

Thân hình nàng linh hoạt, hai chân khẽ động, chớp mắt đã đến phía sau lưng Thổ Lang. Nhấc tay lên muốn dùng đoản đao đâm nó bị thương, nhưng rồi lại thất vọng, nhát đâm thế nhưng lại không gây được chút tổn hại nào cho nó.

Thổ Lang khinh thường nhìn về phía Mặc Liên, ánh mắt nàng trầm xuống, trong đầu đủ loại ý tưởng dùng để đối phó với con ma thú to xác này đang được nàng nhanh chóng cân nhắc. Thổ Lang lần này hướng cổ nàng tấn công, với tốc độ của nó, cũng không phải là quá nhanh nhưng nàng vẫn phải khó khăn lắm mới né được. Xoay người cầm chủy thủ hướng về phía mắt nó, dùng hết khí lực mà đâm xuống.


Âm thanh giận giữ của nó trong nháy mắt quanh quẩn khắp nơi. Thổ Lang thế nào cũng không nghĩ rằng một con người gầy yếu có thể có được một thân thủ linh hoạt như vậy.

Thổ Lang phẫn nộ, thả ra lực lượng thổ nguyên tố, bốn phía thổ nguyên tố hình thành những cột đất to, chúng như có sinh mệnh, kịch liệt đong đưa muốn hướng Mặc Liên giáng xuống, mà Mặc Liên vẫn hung hăng nắm hai tai của nó, nàng biết nếu như lúc này mà bị quẳng xuống, nhất định sẽ bị biến thành “thịt băm”.

Thân thể đầy vết thương, chiến đấu lâu dài cũng không thể chịu được những đòn tấn công liên tiếp của Thổ Lang, nhìn thấy khả năng bị ngã xuống đất từ độ cao này, Mặc Liên chuyển tư thế, hai tay nắm chặt chủy thủ đã được cắm trong mắt của Thổ Lang, tìm một vị trí thích hợp để giảm xóc. Bình ổn rơi xuống đất, tay phải vô lực rơi xuống đất, máu tươi của Thổ Lang theo cánh tay nàng chảy xuống, liền được hắc giới tử hấp thu.

Máu tanh hôi của Thổ Lang phun ra lên y bào và cả trên mặt của nàng, khiến nàng càng thêm chật vật, Thổ Lang thê lương rít gào, Mặc Liên mắt lạnh lãnh khốc nhìn nó, động tác cực kỳ tàn nhẫn, thêm một nhát đâm nữa trên người nó.

Thổ Lang sinh mệnh chậm rãi mất đi.

Gậy ông đập lưng ông a!

Thổ Lang bởi vì nóng nẩy nên bị mất đi trọng tâm, từ trên cao bị ngã, mới bị thương mà tạo cho nàng cơ hội để giết nó.

Mặc Liên cũng không có sốt ruột đi thu chiến lợi phẩm, mà là lẳng lặng lắng nghe, không có phát hiện bất cứ dị thường nào, nàng mới hành động tiếp, gian nan lôi ra chủy thủ đã được cắm sâu vào trong người Thổ Lang, căn cứ theo trí nhớ của Mặc Liên kia có cách lấy tinh hạch của ma thú.


Không thể không nói, Mặc Liên vận khí tốt, Thổ Lang là loại ma thú có lực phòng ngự cực cao, thế nhưng lực công kích và tốc độ lại thấp, hơn nữa không sống cùng quần cư.

Nếu như lúc này Mặc Liên gặp phải chính là Phong Lang, loại ma thú sống quần cư có lực công kích cùng tốc độ cực cao, dĩ nhiên Mặc Liên sợ rằng hiện giờ đã tử vong.

Mặc Liên nhìn một thứ màu vàng to tầm một ngón tay cái, mà nàng tìm thấy trong thân thể của Thổ Lang, nó phát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, chắc đó là Thổ Lang ma hạch, nơi chứa Thổ Lang ma lực.

Bên trong tinh hạch của ma thú ẩn chứa lực lượng khổng lồ, thế nhưng vô cùng bạo ngược, con người không có khả năng trực tiếp hấp thu, nhưng có thể dùng chúng để luyện chế đan dược.

Chỉ là tinh hạch của Thổ Lang này có hoa văn, ánh mắt của Mạc Liên càng thêm băng lãnh, vì điều đó có nghĩa là ma thú này là đã có khế ước.

Mặc gia thật giỏi, để bảo đảm vạn nhất, không quên phái khế ước thú để hủy thi diệt tích. Vứt nàng ở nơi này chắc là âm mưu của họ.

Mặc Liên cầm lấy tinh hạch, trong nháy mắt nó đã hóa thành một luồng ánh sáng vàng chui vào giới tử trên tay nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận