Hà Diệp đi dạo một vòng quanh trường trước khi quay lại lớp học.
Nàng vừa đi vừa suy nghĩ về những điều đã học được trong buổi sáng.
Bỗng nhiên, Hà Diệp nhìn thấy Hỏa Diệc đang ngồi một mình trên ghế đá dưới gốc cây.
Hắn ta trông có vẻ cô đơn.
Hà Diệp tò mò và tiến đến gần Hỏa Diệc.
“Ngươi sao không đi ăn trưa?” nàng hỏi.
"Không muốn ăn” Hỏa Diệc trả lời.
“Sao vậy?” Hà Diệp lại hỏi.
“Không vui nên không muốn ăn” Hỏa Diệp nói.
"Sao không vui? Ai làm gì ngươi à? Hay do hồi sáng ta nói phù lục mèo béo của ngươi?” Hà Diệp hỏi kỹ vấn đề.
Hỏa Diệc thở dài.
“Không phải,” hắn ta nói.
“Ngươi cũng nghĩ rằng tượng trưng cho sự may mắn phải là rồng phượng à?”
Hà Diệp ngạc nhiên.
“Ta… ta không biết…”
Hỏa Diệc đứng dậy và nhìn vào mắt Hà Diệp.
“Tại sao may mắn chỉ có thể là rồng phượng?” hắn ta hỏi.
“Mèo cũng có thể mang lại may mắn chứ! Mèo là biểu tượng của sự bình an, sung túc và hạnh phúc.
Nó có thể mang lại những điều tốt đẹp cho mọi người.”
Hà Diệp im lặng suy nghĩ.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này theo cách như vậy.
“Có thể ngươi nói đúng,” nàng nói.
“Mỗi loài vật đều có những ý nghĩa riêng của nó.
Mèo cũng có thể là biểu tượng của may mắn.”
Hỏa Diệc mỉm cười.
“Nhưng,” Hà Diệp nói.
“Vẽ Phù Lục May Mắn cần tuân thủ một số quy tắc nhất định.
Rồng và phượng là những loài vật tượng trưng cho sức mạnh, quyền lực và sự may mắn.
Chúng được coi là linh vật mang lại những điều tốt đẹp cho con người.”
Hỏa Diệc nhíu mày.
“Vậy ngươi cho rằng mèo không có những phẩm chất tốt đẹp đó như rồng phượng sao?”
“Ta không nói vậy,” Hà Diệp vội vã giải thích.
“Mèo cũng có những phẩm chất tốt đẹp, nhưng…”
Hỏa Diệc không muốn nghe thêm nữa.
Hắn ta quay lưng và bỏ đi.
Hà Diệp nhìn theo hắn ta trong sự thất vọng.
Nàng không hiểu tại sao Hỏa Diệc lại tức giận như vậy.
Nàng chỉ muốn giúp hắn ta hiểu rằng vẽ Phù Lục May Mắn cần tuân theo một số quy tắc nhất định.
Hà Diệp thở dài và đi về lớp.
Tuy nhiên, trong lòng nàng vẫn cảm thấy băn khoăn.
Nàng tự hỏi liệu mình có nên nói chuyện với Hỏa Diệc một lần nữa hay không.
Nàng muốn giải thích cho hắn ta hiểu rằng nàng không hề có ý coi thường mèo.
Nàng chỉ muốn giúp hắn ta vẽ Phù Lục May Mắn một cách đúng đắn và hiệu quả nhất.
Vài ngày sau, Hỏa Diệc mang theo một chiếc túi đầy những Phù Lục May Mắn hình con vật đến lớp học.
Đã mấy ngày nay Hỏa Diệc không nói chuyện với Hà Diệp.
Hà Diệp nhìn thấy Hỏa Diệc từ xa và cảm thấy bồi hồi.
Nàng muốn đến gặp Hỏa Diệc và nói chuyện với hắn ta.
Nhưng nàng lại do dự.
Nàng không biết Hỏa Diệc có muốn nói chuyện với nàng hay không.
Lúc này, Hỏa Diệc đi đến chỗ từng bạn học và mở chiếc túi ra.
Bên trong túi là vô số những Phù Lục May Mắn hình con vật khác nhau.
Có mèo, thỏ, chó, chim, v.v.
Hoả Diệc đưa cho mỗi người một lá Phù Lục May Mắn.
“Dễ thương vậy! Cảm ơn Hoả Diệc nha!” Thủy Linh nói với Hoả Diệc.
“Không có gì,” hắn ta nói.
“Đây! Cho ngươi!” Hoả Diệc đưa phù lục cho Tinh Vân.
Tinh Vân nhìn vào lá Phù Lục May Mắn hình con thỏ.
Nó được vẽ với đôi tai dài ngoằng, bộ lông mềm mại và đôi mắt to tròn long lanh.
Tinh Vân mỉm cười và nói:
“Cảm ơn ngươi, Hỏa Diệc! Nó đẹp lắm!”
Hỏa Diệc gật đầu.
“Lá phù lục này là của ngươi!” Một lá phù lục được đưa cho Phong Dương.
Phong Dương nhìn vào lá Phù Lục May Mắn hình con… ếch.
“Ếch ư?” Phong Dương thắc mắc hỏi.
“Sao vậy? Ếch cũng may mắn mà!” Hỏa Diệc khẳng định.
“Có gì không ổn sao?” Hỏa Diệc hỏi.
“À, không sao! Cảm ơn ngươi” Phong Dương trả lời.
Phong Dương cất lá Phù Lục May Mắn hình con ếch vào túi.
Hắn ta nhìn xung quanh và nhận ra rằng Hỏa Diệc đã phát Phù Lục May Mắn cho tất cả mọi người trong lớp, trừ Hà Diệp.
Phong Dương cảm thấy có chút băn khoăn.
Cuối cùng, Hoả Diệc về chỗ ngồi.
Hà Diệp nhìn Hỏa Diệc với vẻ mặt bồi hồi.
Nàng cũng muốn được nhận một lá Phù Lục May Mắn từ hắn ta.
Hà Diệp cảm thấy hụt hẫng và thất vọng.
Nàng không hiểu tại sao Hỏa Diệc lại bỏ qua nàng.
Lúc này, Phong Dương đi đến chỗ Hà Diệp.
“Này, Hà Diệp,” Phong Dương nói.
“Cái này cho ngươi.”
Phong Dương đưa cho Hà Diệp một lá Phù Lục lấp lánh đầy màu sắc.
Hà Diệp nhìn vào lá Phù Lục.
Nó không giống với những lá Phù Lục May Mắn khác mà Hỏa Diệc đã phát.
Nó được vẽ với những đường nét tinh tế và lấp lánh ánh kim.
Hà Diệp tò mò hỏi Phong Dương:
“Đây là Phù Lục gì vậy?”
Phong Dương mỉm cười và nói:
"Đây là Phù Lục tạo ảo Pháo Hoa.”
“Thật hả? Cảm ơn ngươi nhiều nha” Hà Diệp bất ngờ khi nhận được phù lục này.
Phong Dương gật đầu và nói:
“Không có gì.
Ta biết rằng ngươi sẽ thích nó.”
Hà Diệp cất lá Phù Lục tạo ảo cảnh Pháo Hoa vào túi.
Nàng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Nàng biết rằng Phong Dương đã quan tâm đến nàng.
Cách đó không xa, Hỏa Diệc nhìn thấy Hà Diệp đang vui vẻ trò chuyện với Phong Dương.
Hắn ta cảm thấy có chút khó chịu và ghen tị..