Sau buổi học, Thủy Linh hào hứng hẹn cả nhóm đi ăn để ăn mừng cho sự hợp tác đầu tiên vào ngày hôm nay:
“Bọn mình đến nhà ăn trường học ăn đi”
“Đi nào! Ta là trùm nhà ăn ở trường đấy” Hà Diệp vui vẻ trả lời.
"Được thôi!” Tinh Vân cũng mỉm cười đáp lời.
Hai chàng trai là Hỏa Diệc và Phong Dương im lặng đi theo tượng trưng cho sự đồng ý.
Nhóm bạn rảo bước đến nhà ăn của trường.
Tiếng nói chuyện và tiếng cười vang vọng khắp nơi.
Mùi thơm của thức ăn bay khắp không gian kích thích vị giác của mọi người.
Họ tiến đến chỗ gọi món, nơi bày biện vô số món ăn hấp dẫn.
Mỗi món đều mang hương vị đặc trưng của riêng nó, khiến người ta khó có thể cưỡng lại.
Thủy Linh, Hà Diệp và Tinh Vân háo hức chọn lấy những món ăn yêu thích, trong khi Hỏa Diệc và Phong Dương lặng lẽ quan sát.
“Cho ta 1 phần Lục Tà Câu Nhục, 1 phần Bách Hợp Sữa Mây Bánh Nếp,” Thủy Linh hào hứng gọi món.
“Ta muốn 1 phần Tiên Cung Yến Sào, 1 phần Ngũ Sắc Linh Chi.” Hà Diệp tiếp lời.
“Cho ta 1 phần Cơm Kim Long Chiên, 1 phần Liên Hoa Thượng Tẩm” Tinh Vân nhẹ nhàng nói.
Hỏa Diệc và Phong Dương nhìn nhau gật đầu, sau đó Hỏa Diệc lên tiếng: “Cho ta 1 phần Bò Viên Tiên Cung, 1 phần Canh Thất Cung.”
“Và cho thêm 1 hủ nước Thất Tiên” Phong Dương bổ sung.
Họ bắt đầu thưởng thức bữa trưa của mình.
Mỗi món ăn đều mang hương vị tuyệt vời, khiến họ cảm thấy vô cùng hài lòng.
Thủy Linh ăn Lục Tà Câu Nhục với ngon miệng, khen ngợi sự mềm mại của thịt và đậm đà của nước sốt.
Hà Diệp say sưa thưởng thức Tiên Cung Yến Sào, cảm nhận được vị ngọt thanh của yến sào và thơm ngon của nấm.
Tinh Vân nhẹ nhàng nếm thử Cơm Kim Long Chiên, cảm nhận được sự giòn tan bên ngoài và mềm dẻo bên trong của hạt cơm.
Hỏa Diệc và Phong Dương cũng không ngoại lệ.
Bò Viên Tiên Cung mềm mại, thơm ngon, kết hợp hoàn hảo với nước sốt đậm đà.
Canh Thất Cung thanh mát, bổ dưỡng, giúp cân bằng hương vị cho bữa ăn.
Nước Thất Tiên ngọt thanh, dịu nhẹ, giải tỏa cơn khát và mang lại cảm giác sảng khoái.
Họ ăn uống một cách từ tốn, tận hưởng từng khoảnh khắc của bữa trưa.
Thỉnh thoảng, họ lại trao đổi với nhau về món ăn đang thưởng thức, chia sẻ những cảm nhận và ý kiến của mình.
Bữa trưa trôi qua một cách nhanh chóng.
Đến khi thanh toán, Hỏa Diệc và Phong Dương lại tranh nhau muốn trả tiên thạch.
“Để ta trả tiên thạch cho bữa này.” Phong Dương nói.
“Không, ta mới là người nên trả.” Hỏa Diệc phản đối.
Thủy Linh, Vân Tinh và Hà Diệp nhìn nhau mỉm cười, họ biết rằng Hỏa Diệc và Phong Dương đang muốn thể hiện sự hào phóng và chu đáo của mình.
“Thôi để bữa này ta mời, các ngươi lần sau mời nhé!” Tinh Vân lên tiếng.
Lời đề nghị của Tinh Vân đã hóa giải mâu thuẫn giữa Hỏa Diệc và Phong Dương.
Mọi người vui vẻ cảm ơn Tinh Vân.
Vậy là bữa ăn đã kết thúc, nhóm bạn rời khỏi nhà ăn.
Họ dạo bước trong khuôn viên trường, tận hưởng bầu không khí trong lành và mát mẻ.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ len lỏi qua những tán cây xanh, tạo nên những mảng sáng lung linh trên con đường.
“Chờ một chút!” Thủy Linh bỗng lên tiếng.
“Để ta lấy linh châu ảnh ra lưu giữ lại khoảnh khắc này!”
Thủy Linh từ trong túi của mình lấy ra một viên ngọc nhỏ lấp lánh ánh sáng.
Viên ngọc này có tên gọi là linh châu ảnh, là một món quà sinh nhật mà Thủy Linh nhận được từ một người bạn thân.
Linh châu ảnh có khả năng ghi lại hình ảnh một cách sống động và chân thực.
Lúc này, Thủy Linh cầm linh châu ảnh, hào hứng kêu gọi mọi người đứng sát lại để nàng lưu giữ hình ảnh làm kỷ niệm.
Thủy Linh nâng niu viên ngọc quý giá trên tay, nụ cười rạng rỡ hiện lên trên môi.
“Ta muốn lưu giữ lại khoảnh khắc tuyệt vời này của chúng ta!” nàng nói.
Mọi người đều hào hứng đồng ý.
Họ xích lại gần nhau hơn, tạo dáng vui vẻ và thân thiện.
Thủy Linh nhẹ nhàng đưa linh châu ảnh lên cao, hướng về phía nhóm bạn.
Ánh sáng lấp lánh từ viên ngọc tỏa ra, bao trùm lấy cả nhóm bạn trong một màn sáng lung linh.
Ánh sáng từ linh châu ảnh lóe lên, ghi lại khoảnh khắc đẹp đẽ của nhóm bạn dưới tán cây rợp bóng mát.
Hình ảnh lưu giữ nụ cười rạng rỡ và bầu không khí vui vẻ của tình bạn.
“Xong rồi!” Thủy Linh reo lên, “Mình sẽ lưu giữ hình ảnh ảnh này thật cẩn thận!”
Nhóm bạn vây quanh Thủy Linh, háo hức ngắm nhìn hình ảnh vừa được lưu lại.
“Tuyệt vời quá!” Tinh Vân tấm tắc khen ngợi.
“Không tệ!” Hỏa Diệc cũng đánh giá.
“Nhờ có linh châu ảnh của Thủy Linh mà chúng ta có thể lưu giữ được khoảnh khắc này! Sau này có thể ngắm lại.” Hà Diệp mỉm cười.
Phong Dương gật đầu đồng ý: “Đúng vậy! Cảm ơn Thủy Linh đã chia sẻ linh châu ảnh với chúng ta nhé!”
Thủy Linh mỉm cười rạng rỡ: "Không có gì đâu! Ta cũng rất vui khi được lưu giữ những khoảnh khắc đẹp đẽ cùng với mọi người!”
Nhóm bạn tiếp tục dạo bước trong khuôn viên trường, đến ngã rẽ giữa khu nghỉ ngơi của nam và nữ, họ vẫy tay tạm biệt.
Tâm trạng của họ vô cùng phấn khởi và háo hức mong chờ những buổi học tiếp theo..