Ba người bạn ngồi im lặng bên bờ hồ, chìm trong suy tư.
Họ không biết phải làm gì tiếp theo.
Hoàn cảnh hiện tại quá kỳ lạ và bí ẩn.
Họ đã trở thành những người khác, sống một cuộc sống không thuộc về mình.
Thuỷ Linh lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng: “Chúng ta không thể ở lại đây mãi mãi.
Chúng ta phải tìm cách thoát khỏi nơi này và trở về nhà.”
Hoả Diệc và Băng Lôi gật đầu đồng ý.
Họ biết rằng Thuỷ Linh nói đúng.
Họ không thể sống cuộc sống của người khác mãi mãi.
Bỗng nhiên, Hoả Diệc lên tiếng: “Theo ta, chúng ta nên tìm hiểu thêm về A Thiên, A Tiên và A Tử.
Biết đâu, từ đó chúng ta có thể tìm ra cách để trở về nhà.”
Băng Lôi và Thuỷ Linh gật đầu đồng ý.
Cả ba người bạn quyết định chia nhau ra để tìm kiếm thông tin về ba nhân vật này.
Tuy nhiên, họ không biết phải bắt đầu từ đâu.
Làng Nước Xanh như một mê cung bí ẩn, không có lối thoát.
Họ không thể sử dụng linh lực, phụ lục hay pháp bảo, tất cả như bốc hơi khi đến gần ngôi làng này.
Tại quán trà Trúc Duyên,
Câu chuyện kết thúc, quán trà chìm vào im lặng.
Mọi người đều xúc động trước câu chuyện bi thương về A Thiên, A Tiên và A Tử.
Họ cảm thấy tiếc thương cho những kiếp người đầy bi kịch và thán phục trước tình yêu tình bạn cao đẹp của họ.
Tinh Vân khẽ khàng nói với Hà Diệp: “Không biết sao ta cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ!”.
Hà Diệp gật đầu đồng tình.
Câu chuyện của A Thiên, A Tiên và A Tử dường như ẩn chứa nhiều điều bí ẩn.
Nó khiến họ cảm thấy rờn rợn và tò mò.
Hà Diệp cũng nói lại với Phong Dương, hắn ta cũng gật đầu đồng ý.
Câu chuyện của kể lại quá hoàn hảo, như thể được sắp xếp sẵn.
Mọi chi tiết đều khớp nối, không có bất kỳ mâu thuẫn nào.
Tuy nhiên, trong sâu thẳm lòng họ lại có một cảm giác bứt rứt khó tả.
“Có thể nào…” Phong Dương thì thầm, “câu chuyện này không hoàn toàn đúng sự thật?”
Hà Diệp nhíu mày.
“Ý ngươi là sao?”
“Có lẽ,” Phong Dương suy đoán, “vẫn còn có những bí mật ẩn giấu mà chúng ta chưa biết đến.”
“Tinh Vân! Họ thật đáng thương!” Thuỷ Linh nói với Tinh Vân, giọng đầy xúc động.
Tinh Vân gật đầu đồng tình.
“Đúng vậy.
Câu chuyện của họ khiến ta cảm thấy buồn bã và tiếc thương.”
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, khiến những chiếc đèn lồng trong quán trà rung lên lắc lư.
Ánh nến le lói tạo nên những bóng ma lung linh trên tường.
Thuỷ Linh rùng mình sợ hãi, bám chặt lấy tay Tinh Vân.
“Câu chuyện thật buồn đúng không? Nhưng thực ra còn có một phiên bản khác!” Nói rồi Trưởng lão lại hướng lên trên đài cao.
Mọi người trong quán trà đều ngẩng đầu lên, tò mò nhìn theo ánh mắt của Trưởng lão.
Trên đài cao, người kể truyện lại tiếp tục.
“Ta sẽ kể cho các ngươi nghe phiên bản khác của câu chuyện về A Thiên, A Tiên và A Tử.”
Hà Diệp, vốn dĩ im lặng, bỗng lên tiếng: “Phiên bản khác ư? Chắc hẳn là một câu chuyện vui vẻ và hạnh phúc hơn nhỉ?”
Trưởng lão mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy.
Phiên bản khác của câu chuyện này sẽ mang đến cho các ngươi một cái nhìn hoàn toàn mới về A Thiên, A Tiên và A Tử.”
Hà Diệp nhíu mày, trong lòng dấy lên một cảm giác bất an.
“Tại sao lại có hai phiên bản khác nhau về cùng một câu chuyện? Chẳng lẽ có bí mật nào đó đang được che giấu?”
Trưởng lão nhìn Hà Diệp, ánh mắt đầy ẩn ý: “Có thể là vậy.
Nhưng bí mật đó chỉ được tiết lộ cho những ai có đủ dũng cảm để khám phá.”
Giọng nói trầm khàn của người kể chuyện cất lên, bắt đầu dẫn dắt mọi người vào một thế giới khác..