Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ



Người nào đó từ từ mở mắt, đầu nặng trĩu, miệng mấp máy:

“Tiểu Mãn, ta đói”

“Nàng tỉnh rồi” Một giọng nói từ tính vang lên, người nào đó từ từ ngồi dậy, tròn mắt nhìn chằm chằm người ngồi trên ghế, chỉ thấy một nam nhân khoảng hai lăm hai sáu tuổi, tựa như trích tiên, tay cầm chiết phiến, toàn thân bạch y, cực kỳ xinh đẹp, lịch sự tao nhã, tóc đen như mực. Trên gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết, hai mắt sáng như sao hút hồn người, đôi môi giống như cười mà không phải cười, lại gợi cho người ta cảm giác xa xôi vô hạn.

“Ta đi gọi người làm chút điểm tâm” Thấy ánh mắt mờ mịt của nàng, nam tử đứng dậy, vứt lại một câu sau đó thong thả bước ra ngoài.

“Oa, quả nhiên, đặc quyền của xuyên không là được ngắm trai đẹp nha. Không đúng, mình đang bị bắt cóc, đặc quyền cái con khỉ” Vừa nói lại vừa khinh bỉ chính mình, thật ra tính cách của nàng là như vậy, khi gặp chuyện hoảng sợ sẽ cố gắngsuy nghĩ bâng quơ nhằm đánh lạc hướng chính mình, để bản thân vơi bớt nỗi sợ hãi.

Trong khi người nào đó đang bận rộn phỉ nhổ chính mình, cửa đã mở ra, thức ăn còn đang tỏa khói, hương thơm ngào ngạt được từng tốp người bê vào đặt trên bàn. Nam tử áo trắng cũng theo sau đi vào, sau đó hắn ngồi xuống ghế, chờ thức ăn dọn xong, bọn nô tỳ đóng cửa, lui ra ngoài, hắn mỉm cười nhẹ nhàng nói:

“Đến, dùng cơm thôi”

Người nào đó quyết định dùng lời thoại bất hủ của tập đoàn các con tin:

“Đây là đâu? Ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta đến đây?”

“Nàng không nhớ ta là ai sao?” Trên mặt nam tử xinh đẹp lộ ra một chút mất mác, sau đó hắn lại cười như tự giễu:

“Cũng phải, khi đó ta thê thảm đến nỗi chính ta còn không nhận ra mình nữa mà.”

Mộ Dung Bạch hắn hiện tại là thái tử của Tây Lương quốc, bốn năm trước bị đại ca của hắn hại đến nỗi còn nửa cái mạng, hắn trôi nổi về địa phận Hy Thiên quốc, lúc tưởng sắp bỏ mình, một cô bé tầm mười ba mười bốn tuổi đến bên hắn, cô bé ngồi xổm xuống, đặt một lọ thuốc,một túi bánh bao, một bình nước sạch và một túi thêu tinh xảo đựng toàn bạc trắng, sau đó nàng rời đi.

Hắn nhờ đó mà được cứu sống, nhờ cái túi thêu có thêu ba chữ: Liễu Khuynh Nhan, cùng chất liệu quý hiếm mà hắn điều tra ra nàng là đại tiểu thư của phủ Liễu Tướng Quân, hắn thề là sau khi giành lại quyền hành, khôi phục thân phận hắn sẽ trở về cưới nàng làm chính thất.

Nhưng khi hắn tìm đến thì nàng đã bị triệu nhập cung, vì điều tra được Tam vương gia Hy Thiên quốc đem lòng yêu thương nàng, hắn liền bắt tay với thái tử Trung Chu quốc là Đông Phương Tề lên kế hoạch bắt cóc nàng sau đó để lại tín vật của tam vương gia, nhằm gây hiềm khích giữa huynh đệ nhà Vũ Văn, còn hắn cũng thỏa ý nguyện có được nàng.

Người nào đó thấy hắn thất thần, cũng không dám manh động, bụng đói sôi lên, liền không thèm để ý, một tay cầm lấy đũa, bắt đầu ăn, một tay xoa xoa bụng thầm nói ‘có chết mẹ con mình cũng phải làm ma no con nhỉ?’

Lúc này Mộ Dung Bạch mới để ý đến bụng nàng có chút nhô cao. Hắn nhíu mày, giọng lạnh băng cùng có chút chất vấn:

“Nàng có thai sao?”

Khuynh Nhan thấy sống lưng lạnh toát, hắn dường như là hoa đào của ‘nàng’, nếu hiện giờ thừa nhận mình mang thai, có khi nào hắn giết nàng hoặc bắt nàng uống thuốc phá thai hay không?

Thấy nàng im lặng không trả lời, hắn nhìn vào mắt nàng, chỉ thấy hai mắt tĩnh lặng, hắn có chút thất bại, không nhìn ra nàng đang nghĩ gì, liền đưa tay muốn bắt lấy tay nàng, tự mình xem mạch. Nàng thu tay lại không cho hắn chạm, môi hé đóng mở, phát ra âm thanh uất ức, nghèn nghẹn:

“Ngươi…ngươi định phi lễ ta”

“Ta chỉ muốn xem mạch cho nàng thôi” Hắn có chút bất ngờ với phản ứng của nàng.

“Ta khỏe mạnh, không bệnh tật, cớ gì phải thăm khám?” Quan sát thấy hắn không có dấu hiệu nổi giận nàng đánh cược bắt đầu diễn.

“Ta…bụng nàng…” Hắn nói đến đây, hình như có chút xấu hổ nên tai có chút đỏ, giọng ngập ngừng.

Người nào đó nắm chắt thời cơ, giọng giống như vừa ngượng, vừa tức giận, cố rặn cho mặt đỏ hết cả lên:

“Ta không quan tâm đến ngươi nữa, ngươi ra ngoài cho ta”

“Được, nàng nghỉ ngơi đi” Hắn lấy lại vẻ vân đạm phong khinh, nhẹ giọng nói như thỏa hiệp. Sau đó đứng lên rời đi, hắn phải điều tra rõ, hắn có thể chấp nhận nàng không còn trinh tiết, nhưng không thể chấp nhận nghiệt chủng Hy Thiên.

………………………………………………………….

Ở một rừng cây vắng vẻ, gió núi thổi xào xạc, trong một cái đình trúc nhỏ, một nữ nhân áo lam, bụng đã nhô cao, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ:

“Ngươi, mau trả lệnh cho bài lại cho ta”

“Bảo bối à, lệnh bài mất rồi” Đông Phương Tềdáng người thuộc dạng trung bình, bởi vì sống an nhàn sung sướng mà làn da trắng nõn, dâm dục quá độ nên có chút xanh xao, vóc người hơi mập, khuôn mặt gian xảo, ra vẻ cười cợt nói.

“Ta đã nói ngươi ngàn vạn lần đừng để mất, ngươi lại…ngươi..”

“Bảo bối đừng tức giận nha, nào đến đây cho bổn thái tử yêu thương” Nói xong tiến đến lôi kéo nữ nhân kia khiến cả người nàng nằm hẳn xuống đất, sau đó hắn một tay bắt lấy tay nàng cố định lại, một tay cởi bỏ thắt lưng nàng, dùng thắt lưng trói hai tay lại, hai chân chế trụ chân nàng, sau đó cởi áo khoát ngoài bắt lấy một chân nàng cố định vào cột đình, cởi thắt lưng của chính mình cột chân còn lại của nàng vào chiếc ghế trong đình.

Liễu Tiên Nhan bây giờ vô cùng hoảng sợ, bắt đầu gào khóc, tay chân giãy giụa nhưng tứ chi đã bị trói chặt, hắn muốn làm gì đây?

Rất nhanh, Đông Phương Tề đã dùng hành động thiết thực để trả lời nàng, hắn dùng đoản đao, cắt nát y phục của nàng, khi thấy toàn thân nàng trần truồng hiện ra trước mắt, ánh mắt hắn mê mẫn ngắm nhìn, rồi đưa tay vuốt ve bụng tròn của nàng, vẻ mặt vô cùng dâm đản, sau đó hắn giữ nguyên áo, cởi phăng quần của chính mình đi.

Liễu Tiên Nhan sợ hãi cực độ, to giọng gào lên:

“Ngươi biến thái, chết tiệt..ưm”

Chưa gào hết câu hắn đã túm một nắm vải miếng từ y phục đã bị cắt nát của nàng, nhét vào miệng nàng, gằng giọng:

“Con đàn bà chết tiệt, thật ồn ào”

Vừa nói hắn vừa đưa tay thăm dò vào nơi giữa chân nàng, do qua hoảng sợ lại không có bước dạo đầu, nên nơi đó khô rát, hắn khó khăn lần mò vào trong, sau đó rút ra đưa vào, xoa nắn, Tiên Nhan trợn tròn mắt, nước mắt trào ra, miệng vẫn ưm ưm mắng chửi, kêu gào nhưng không thành tiếng, do cơ thể nhạy cảm của phụ nữ mang thai, hắn bắt đầu thấy tay mình ướt đẫm, liền lấy dịch nhờn bôi vẽ lên bụng tròn của nàng.

Liễu Tiên Nhan lắc đầu ngoày ngoạy, lại thấy hắn đưa tay tháo vải trong miệng nàng ra, nàng lại há miệng gào lên, hắn nhân cơ hội đẩy phân thân của mình vào miệng nàng, nắm lấy đầu nàng, bắt đầu nhấp nhô, mùi vị khó chịu khai khai, tanh hôi khiến nàng khó chịu, Tiên Nhan nổi lên sát khí định cắn xuống nhưng Đông Phương Tề bóp chặt hàm nàng, cầm đoản đao hướng về phía bụng, đe dọa.

Tiên Nhan hoảng sợ bắt đầu phục tùng hắn, đôi môi nàng run run ngậm lấy, lưỡi quay quanh đỉnh đầu, hướng xuống phần thân, hắn không kiên nhẫn ấn đầu nàng ép nàng ngậm toàn bộ phân thân của hắn, miệng nàng bị lấp muốn nổ tung, cứ chịu đựng như thế đến khi hắn gầm lên, bắn toàn bộ dịch vào miệng nàng, sau đó ép nàng nuốt xuống, Liễu Tiên Nhan rơi nước mắt, sợ hãi nuốt ngược vào, mùi vị tanh nồng, khiến nàng muốn nôn.

Cứ tưởng như vậy đã xong, nhưng hắn lại tiếp tục hướng xuống dưới, vùi đầu vào nơi giữa hai chân nàng, lưỡi hắn đâm vào trong tiếp tục quấy nhiễu, răng hắn cắn nhẹ vào, Liễu Tiên Nhan cố gắng cắn chặt môi không cho mình phát ra tiếng rên rỉ.

Hắn bỗng dừng lại , tay vịn lấy hông nàng, động thân đâm mạnh vào trong, Liễu Tiên Nhan không nhịn được thét lên một tiếng, sau đó cắn đến môi bật máu, nước mắt trào ra, thấy nàng im lặng, hắn đánh vào mông nàng hai cái:

“Rên lên cho bổn thái tử nghe, nếu không…”

Hắn chưa nói hết câu, Liễu Tiên Nhan đã mấp máy môi, rên lên từng tiếng, hắn hài lòng bắt đầu điên cuồng luật động, lát sau Tiên Nhan thấy bụng đau nhói, nàng kêu lên:

“Dừng lại đi, bụng ta đau quá, cầu xin ngươi..”

Nhưng hắn vẫn mặc kệ, mà dường như điều này càng làm hắn thích chí hơn, hắn ra vào ngày càng nhanh, ngày càng sâu hơn nữa, không biết qua bao lâu, lúc gã gầm lên và phóng thích, Liễu Tiên Nhan mắt đã trợn tròn lên, trống rỗng, vô hồn, không còn hơi thở dưới hạ thân máu ra đỏ cả mặt đất pha lẫn với dịch hoan ái, hắn nhìn nhìn, sau đó lại lấy tay, quẹt một ít đưa lên miệng nếm thử, rồi bật cười ha hả. Cuối cùng mặc quần áo, rời đi.

………………Ngự Thư Phòng………

“Hoàng huynh, thần đệ đã hỏi qua Thiên Môn chủ, hắn nói hắn cải trang vào cung để xác định Tĩnh phi có phải là cố nhân của hắn hay không thôi”Vũ Văn Trác đứng ở thư phòng, nhíu chặt hai mày, hắn có nên nói ở hiện trường rơi lại lệnh bài thông hành của chính hắn không?

“Ừ, tiếp tục tìm đi” Chính Đức đế không mặn không nhạt nói.

“Hoàng huynh, hắn còn nói Trịnh phi đã giúp hắn cải trang vào cung nhưng hắn không làm theo yêu cầu của Trịnh phi là hại Tĩnh phi.”

“Trẫm nghĩ nếu Trịnh phi đã có ý muốn liên kết với Thiên Môn chủ thì hẳn là nàng ta sẽ không tìm thêm người khác, tuy nhiên để đảm bảo ta sẽ viết một thánh chỉ giam cha con Trịnh phi lại, đệ cứ thẩm vấn thử xem sao.”

“Vậy….thần đệ cáo lui trước” Vũ Văn Trác lại chắp hành lễ, cẩn thận lui ra ngoài.

“Đệ không còn gì muốn báo?” Chính Đức đế cười cười hỏi

“Không ạ, thần đệ điều tra rõ sẽ cho hoàng huynh câu trả lời thỏa đáng”

Chính Đức đế khoát tay, sau đó đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, Nhan nhi nàng đang ở đâu chứ?

…………………Thiên Môn…………………………..

“Chủ nhân hành động lần này có khi là muốn vu oan cho cho chủ nhân” Sở Nhất nhíu mày suy nghĩ rồi nhịn không được nói ra miệng. Thấy chủ nhân không có ý định nói tiếp, lại có vẻ như cũng đang lắng nghe nên y nói tiếp:

“Rõ ràng vì chủ nhân đến dự yến tiệc ở Hy Thiên quốc, cho nên họ muốn khơi thù gợi oán giữa chủ nhân và Hy Thiên quốc.”

“Thông minh” Hàn Khanh nhìn Sở Nhất trong mắt lộ vẻ tán thưởng.

“Vậy chúng ta có nhúng tay vào điều tra hay không?”

“Ngươi nghĩ sao?” Hàn Khanh nhướng mày hỏi ngược lại.

“Chủ tử nói vị phi tần kia chính là cố nhân của người, nên thuộc hạ nghĩ là nên, với lại, dám có ý vu khống cho chủ nhân, nợ này nên đòi lại”

“Ừ, đi làm đi, đừng quá phô trương” Hàn Khanh nhàn nhạt mở miệng, trên môi nhếch lên nụ cười tà mị. E rằng không chỉ đơn giản muốn gây thù giữa Thiên Môn và Hy Thiên quốc, có khi còn là muốn Hy Thiên quốc huynh đệ tương tàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui