Edit: Mèo sữa
Beta: Cassie
Chủ tịch Túc cảm thấy như vậy là không được, trước khi lên xe còn hỏi mèo con: “Cậu không cảm nhận được thứ tình cảm nào khác sao?”
Đường Thanh lạnh lùng vô tình: “Không có.”
Túc Thiên Dục thở dài: “Xem ra tôi thể hiện chưa đủ rõ ràng.”
Đường Thanh không nói tiếp.
Quả nhiên, Túc Thiên Dục lại nói lời ngọt ngào: “Không sao, từ nay về sau tôi sẽ đối xử càng tốt với cậu, tốt đến mức cậu cảm nhận được.”
Đường Thanh nói: “Chắc là không được đâu.”
Túc Thiên Dục trầm mặc.
Quả nhiên, Đường Thanh chả nói ra lời gì hay ho cả: “Bởi vì, trong lòng tôi, anh mãi là người lớn tuổi trí nhớ kém!”
Túc Thiên Dục: “…”
Hai người liếc nhau, cùng nở một nụ cười cực kỳ giả trân.
Xe đến nơi đúng giờ, ông Tạ có rất nhiều mối quan hệ, danh vọng lại cao, tiệc mừng thọ tám mươi tuổi được chuẩn bị hết sức long trọng, khi Túc Thiên Dục và Đường Thanh đến, bên trong đã đầy người, ăn uống linh đình.
Sếp Thao đến cùng thời điểm với bọn họ, vừa xuống xe đã liếc mắt đầy khiêu khích, cười lạnh nói: “Đây không phải là chủ tịch Túc sao? Hiếm khi thấy mặt, chắc là vết thương khỏi rồi hả?”
Túc Thiên Dục đáp trả không chút nể tình: “Sếp Thao có thể đứng vững ở đây như vậy, xem ra cũng gần bình phục rồi.”
Sếp Thao: “Tao nào bằng được mày, người đầy vận rủi.”
Túc Thiên Dục: “Mày đúng là kém hơn tao, uổng có ổ mèo.” (có ổ nhưng không có mèo)
Sếp Thao hừ cười: “Tao không vội, sớm muộn gì cũng có.”
Túc Thiên Dục cười đến xinh đẹp tuyệt vời: “Mày ngon thì thử xem.”
Hai sếp nói chuyện thách đố nhau, gia chủ Quản gia và Quyền Lê đều rõ, chỉ có Đường Thanh nghe mà trên đầu đầy dấu hỏi chấm, cảm thấy chuyện này liên quan đến mình.
Cùng lúc đó, cảnh Quản gia và Túc thị đối đầu với nhau đều bị khách trong bữa tiệc thấy hết, dù cho bọn họ có đang nói chuyện uống rượu hay làm việc riêng, thì vẫn không nhịn được lặng lẽ chú ý tới tình hình bên ngoài.
Chủ tịch Tạ đứng ở cửa đón khách mà lòng phát sầu, thấy bọn họ không nói nữa mới vội vàng tiến lên, mỉm cười nói: “Rốt cuộc các vị cũng tới rồi, bên trong đã chuẩn bị rượu ngon, tối nay chúng ta cùng vui vẻ, không say không về.”
Sau đó, quay sang Đường Thanh nói: “Cậu trẻ, mời cậu vào.”
Đường Thanh gật đầu, đi vào bên trong, Túc Thiên Dục đương nhiên sẽ vào theo, đã có người phá vỡ cục diện hiện tại, cảnh tượng náo nhiệt ở cửa liền biến mất.
Khách mời trong bữa tiệc đều có tính toán riêng, nhưng vẫn cố giữ gương mặt tươi cười, giả vờ như bản thân chưa thấy gì hết, tiến lên chào đón.
Lúc này, hầu như khách khứa đều đã đến đông đủ.
Mọi người đều biết gia chủ Quản gia nhưng lại không quen biết sếp Thao, sếp Thao cũng lười giao tiếp, trốn ở một góc ngồi ăn.
Gã vốn tưởng rằng với tính cách khó ở của Túc Thiên Dục thì cũng sẽ chẳng thèm đi nói chuyện hay để ý tới kẻ nào, nào ngờ hắn lại quen biết rất nhiều người, đứng túm tụm lại một chỗ nói cười, trông còn rất vui vẻ?
Sếp Thao nhìn, đột nhiên cảm thấy món điểm tâm ngọt trong miệng không còn ngon nữa.
Không chỉ có sếp Thao ngạc nhiên, những người khác cũng cảm thán trong lòng: Hóa ra, trước đây có tin chủ tịch Túc kết bạn bốn phương thì ra không phải là đùa…
Thật ra, những người nói chuyện phiếm với Túc Thiên Dục đều là người trong nhóm chat, đối tượng quan tâm của họ thật ra là về cậu trẻ, đa số đề tài đều xoay quanh mèo chiêu tài, chưa kể bọn họ có kinh nghiệm đàm phán trên thương trường nên nói chuyện có chừng mực, Túc Thiên Dục đương nhiên sẽ không cố gây khó dễ.
Vì thế trong mắt người ngoài, cuộc trò chuyện này thật vui vẻ.
Nhưng mà, lúc này nếu có kẻ không biết điều, tưởng chủ tịch Túc đang vui rồi nịnh bợ vài câu, chắc chắn sẽ được chứng kiến thế nào là lật mặt nhanh hơn lật sách.
Hết cách, việc kinh doanh của chủ tịch Túc phát triển mạnh mẽ như vậy chính là nhờ vào sự tự tin, không cần nể nang người khác.
Đường Thanh đi bên cạnh hắn quả thật đã bớt được nhiều phiền phức, tranh thủ xung quanh yên tĩnh, cậu lại nhắc tới việc của sếp Thao: “Lúc nãy, hai người ở cửa nói như vậy là có ý gì?”
Túc Thiên Dục đưa cậu đến một góc yên tĩnh, lại cười nói: “Như cậu nghĩ.”
Đường Thanh cảm thấy kì quái: “Thật sự muốn bắt tôi? Vì sao?”
Túc Thiên Dục: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Trước sự kín miệng của hắn, Đường Thanh chịu thua, đoán: “Bởi vì hai người là đối thủ, sự xuất hiện của tôi ảnh hưởng đến kế hoạch của gã?”
Túc Thiên Dục: “Gần đúng.”
Đường Thanh vẫn cảm thấy không đúng: “Hai người đối xử ưu ái với người của đối thủ như vậy sao? Lại chuẩn bị ổ mèo cho tôi nữa?”
Túc Thiên Dục đột nhiên cười: “Sao thế? Cậu cảm động?”
Tuy giọng điệu không có biến đổi, nhưng Đường Thanh vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ là không hiểu.”
Túc Thiên Dục nhẹ giọng: “Đúng vậy, tôi cũng không hiểu.”
Đường Thanh nói: “Chắc là muốn bắt tôi rồi đem đi uy hiếp anh?”
Túc Thiên Dục mở miệng liền nói lời ngọt ngào: “Cậu rốt cuộc cũng ý thức được bản thân mình quan trọng đối với tôi rồi?”
Đường Thanh: “…”
Anh có thể đứng đắn một chút được không!
Bọn họ đang trò chuyện, đột nhiên truyền đến tiếng micro, chủ tịch Tạ lên đài phát biểu, cảm ơn mọi người đã đến tham dự tiệc mừng thọ, còn mời ông Tạ xuống lầu trò chuyện vài câu với mọi người.
Ông Tạ mặc bộ đồ thời Đường nhạt màu, mái tóc bạc phơ được chải gọn gàng, đeo kính lão, có thể là vì gặp việc vui nên tâm trạng sảng khoái, có vẻ không tệ.
Lần này ngoài việc chúc mừng đại thọ tám mươi tuổi, ông còn tuyên bố ủy quyền toàn bộ, từ hôm nay trở đi, giao sản nghiệp Tạ gia cho con mình xử lí, cũng chính là chủ tịch Tạ hiện tại.
Mặc kệ những người khác trong Tạ gia nghĩ gì, quan hệ xã giao của chủ tịch Tạ không tồi, đương nhiên nhận được lời chúc mừng, khen ngợi, còn có người tiến lên nịnh bợ, náo nhiệt không ngừng.
Từ nay về sau, chủ tịch Tạ chính là sếp lớn trong nhà, bên trên không có ai lớn hơn nữa.
Chính bản thân anh ta cũng vui vẻ, tiếp khách khứa vài chén, lại tới gặp Đường Thanh.
Chủ tịch Tạ nói: “Cậu trẻ, bố tôi chờ ngài trong phòng làm việc tầng hai, muốn tâm sự về chuyện mèo chiêu tài.” Anh ta thản nhiên cười: “Rốt cuộc sau này, tôi sẽ là người thờ cúng, ông ấy có vẻ không quá yên tâm.”
Chuyện này cũng nằm trong dự kiến của Đường Thanh, cậu gật đầu đáp ứng.
Túc Thiên Dục cũng tự giác buông chén rượu, đi theo lên lầu.
Chủ tịch Tạ do dự trên cả đường đi, lúc mở cửa, rất hi vọng vị chủ tịch Túc này có thể tự giác mà chủ động tránh đi.
Dù sao thì việc nhìn thấy mèo chiêu tài vào ngày bình thường cũng không sao, nhưng chủ đề hôm nay lại liên quan đến toàn bộ tài vận Tạ gia, không thể có người ngoài.
Nhưng Túc Thiên Dục nhìn thẳng phía trước, thản nhiên bước vào, không hề có ý định tránh ra chỗ khác.
Ngược lại, ông Tạ thấy bọn họ bước vào thì ho nhẹ một tiếng: “Cậu trẻ và chủ tịch Túc là…?”
Đường Thanh không trả lời, chỉ nói: “Có việc nói thẳng, chủ tịch Túc không phải người sẽ đi nói chuyện linh tinh.”
Túc Thiên Dục ngồi xuống, rất hưởng thụ việc được mèo con che chở.
Ông Tạ trầm mặc vài giây, thấy bọn họ không có ý nhượng bộ, chỉ đành giải thích ý định của mình khi muốn gặp cậu và nói về tài vận của Tạ gia.
Mê tín trên thương trường là chuyện rất phổ biến, thật sự cũng có rất nhiều người giỏi trong phương diện này, ông Tạ đã tiếp xúc với nhiều người nên rất rõ những lợi ích dưới cái danh cậu trẻ này, cũng rõ Túc thị coi thường bọn họ vì có con át chủ bài, nên nói chuyện cũng thản nhiên.
Tóm lại chính là, một người cha đã thoái vị không yên tâm về con mình, lo lắng không có mình, nhiều mối quan hệ cũng đứt đoạn theo, trong đó lo lắng nhất là mối quan hệ với cậu trẻ.
Rốt cuộc, ông và cậu trẻ cũng xem như kết bạn sớm nhất, mối quan hệ của họ càng đặc biệt hơn so với những người thỉnh mèo chiêu tài khác, chính vì thế chủ tịch Tạ mới có thể trở thành người dẫn đầu trong nhóm những người thỉnh mèo chiêu tài.
Những mối quan hệ khác cắt đứt cũng không quan trọng, nhưng mối quan hệ với cậu trẻ sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ tài vận của gia tộc bọn họ.
Ông Tạ còn nói: “Mấy năm nay hai người tiếp xúc với nó vài lần rồi hẳn là có thể nhìn ra được, nó biết ứng xử khéo đưa đẩy, chưa bao giờ chủ động làm việc ác với ai, càng sẽ không vi phạm đạo đức và pháp luật, cho đến nay vẫn luôn cần cù chăm chỉ làm việc, là một đứa trẻ tốt.”
Đường Thanh nói: “Tôi hiểu ý ông.
Ông yên tâm, chỉ cần một ngày anh ta không làm ác, thì ngày đó mèo chiêu tài vẫn sẽ bảo vệ anh ta.
Nhưng hai người phải nhớ kĩ, chỉ cần làm ác, sẽ bị trả thù gấp mười gấp trăm lần.”
Cậu mỉm cười, vẻ mặt hiếm khi mang theo chút nhuệ khí: “Mèo ấy mà, là một sinh vật thù rất dai.”
Ánh mắt Túc Thiên Dục khẽ động, mỉm cười không nói.
Khi ra khỏi thư phòng, tiệc đã gần tàn, chẳng qua vì một vài vị khách lớn chưa rời đi, cho nên mọi người cũng chưa rời.
Sếp Thao và gia chủ Quản gia cũng nán lại, bọn họ không làm gì cả, như thể chỉ là tham gia một bữa tiệc bình thường.
Nhưng ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm Đường Thanh lại không có ý tốt – đương nhiên, đây là cách đọc hiểu của chủ tịch Túc.
Hiện tại, hắn thấy đầu heo cực kỳ cực kỳ đáng ghét, cả người khó chịu, hận không thể đấm vào mặt gã một cú.
Sếp Thao cũng chả khác gì, trực tiếp mở miệng nói: “Đi ra ngoài đánh nhau một trận?”
Túc Thiên Dục cười lạnh: “Mày cho rằng tao là tay đấm của mày sao? Muốn đánh với tao là được đánh à?”
Sếp Thao cũng cười: “Vậy mày giỏi thì đừng có đánh trả.”
Túc Thiên Dục: “Mày nghĩ cái rắm ấy.”
Hai người lại đấu võ mồm một hồi, nhưng bất kể sếp Thao khiêu khích như thế nào, Túc Thiên Dục đều thờ ơ.
Dù sao, ở bữa tiệc khắp nơi đều là người, Thao Thiết không thể biến về nguyên hình, cùng lắm là khua môi múa mép thôi.
Thậm chí, lúc rời đi, Túc Thiên Dục tùy tiện dẫn theo một vệ sĩ là người bình thường, thành công cắt đứt việc đánh lén của anh sếp nào đó.
Sếp Thao khó chịu, chờ bọn họ vào nhà bèn bắt đầu nhằm vào kết giới.
Đường Thanh an toàn, Túc Thiên Dục đương nhiên không cần nhịn nữa, biến về nguyên hình lao vào đánh nhau với gã.
Sắc trời càng thêm đậm hơn, mây đen dày đặc xen lẫn tiếng sấm rền vang không ngớt, trời sắp đổ mưa.
Đường Thanh thu hồi tầm mắt, chuẩn bị quay về Tây sương phòng cầu phúc trợ giúp chủ tịch Túc, nhưng đi được hai bước lại nhận thấy không thích hợp, chậm rãi quay đầu lại.
Quyền Lê cũng không trốn mưa như bình thường, ngược lại đứng giữa sân đánh giá khắp nơi, trong đôi mắt hơi nheo lại của hồ ly là vẻ xa lạ ngạc nhiên.
Y nhận thấy ánh mắt Đường Thanh, cũng nghiêng đầu nhìn qua, sau đó chậm rãi nở nụ cười với cậu.
Hai giây sau, ầm một tiếng, tiếng phượng hoàng lửa hót vang khắp trời.
Túc Thiên Dục cảm thấy không đúng, ném Thao Thiết ra, khi trở về nhà chỉ còn ánh lửa đầy đất và vết tích của Hỗn Độn.
Túc Thiên Dục nổi giận: “Thao Thiết mày là đứa trẻ to xác sao? Đánh không lại thì kêu phụ huynh, mày không thấy nhục à?”
Thao Thiết ở trên mây rất đắc ý: “Đây là anh em hỗ trợ, không tính là mời phụ huynh.
Hơn nữa, mày chạy tới mách lẻo với Bạch Trạch thì có mặt mũi lắm chắc?”
Túc Thiên Dục tức đến bật cười, xông lên đấm một cú: “Mèo con mà thiếu một sợi lông, tao cho mày cả đời này khỏi ăn!”
Thao Thiết cũng không chịu yếu thế, xông lên tiếp tục choảng nhau vỡ đầu với hắn.
Bên này đánh đến khí thế hừng hực, còn mèo con… cậu không bị thương đến lông tóc, nhưng mà lông của Hỗn Độn lại bị lửa của kết giới xém hết rồi.
Nguyên nhân cụ thể là, từ lúc ở trong yến hội, sau khi Đường Thanh biết sếp Thao sẽ ra tay với cậu, nên cố ý bỏ hai hạt châu một đỏ một xanh vào túi, bất kể chuyện gì xảy ra, đầu tiên cứ phải đảm bảo an toàn cho bản thân trước đã.
Nên khi phát hiện Quyền Lê không thích hợp, cậu đã bóp nát một viên, phản ứng nhanh đến mức Hỗn Độn chậm một bước, lúc xông lên vừa vặn đụng phải lửa phượng hoàng.
Sau đó, gã ta bị trọc.
Phương pháp làm đầu trọc này được gọi là trứng kho trơn bóng..