Cuộc Sống Sau Khi Bị Hào Môn Mãnh Thú Cưới Về Nhà


Edit: Soo
Beta: Cassie
Nếu không, thử xem sao?
Túc Thiên Dục nắm chặt chìa khoá, đấu tranh dữ dội trong đầu, liên tục giằng co.
Khoảng lặng ngắn ngủi lại mang đến cảm giác vô cùng nguy hiểm, mặc dù Túc Thiên Dục cố gắng hết sức để che giấu, nhưng Đường Thanh vẫn thấy sống lưng phát lạnh, nhận ra có gì đó không ổn.
Cậu cảm giác mình đang bị theo dõi.
Không giống với ánh mắt của Quyền Lê, ánh mắt của Túc Thiên Dục quá có tính xâm lược, mắt đen thâm thúy mang đến cảm giác như có áp bách thực sự, giống như hung thú ngủ đông ở chỗ tối chờ đợi thời cơ, nếu bị hắn nắm lấy cơ hội…
Thân thể Đường Thanh căng chặt, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Cũng là một bước bao hàm sự cảnh giác này đã gọi lại lương tri hiếm hoi của Túc Thiên Dục.
Hắn im lặng hai giây, thu liễm hơi thở nguy hiểm của mình, chậm rãi cười: “Làm sao vậy?”
Đường Thanh: “…”
Lần đầu tiên cậu thấy có người mặt dày đến vậy, chỉ có thể cười lại: “Túc tổng ngẩn người à? Bảo bối nhiều như vậy, không sợ tôi nhân cơ hội làm gì đó sao?”
Nghe vậy, nụ cười của Túc Thiên Dục càng sâu hơn, liếc nhìn giá để đồ rồi lấy từ bên trong ra một hộp quà bằng gỗ to cỡ lòng bàn tay.
Tử đàn lá nhỏ, mặt trên mạ vàng vẽ hình trăng tròn và tường vân, dưới ánh mặt trời hơi loé lên ánh vàng rực rỡ, rất có quý khí.
Túc Thiên Dục mở hộp ra đưa cho cậu.
Đường Thanh nhận lấy nhìn xem, trong hộp là một đôi khuy măng sét, được chạm khắc từ đá quý màu đen tuyền, hình dạng giống mèo lại giống hồ ly, cuộn thành một vòng tự cắn đuôi mình.
Càng tuyệt diệu chính là ở vị trí đôi mắt hơi lộ ra ánh sáng tựa sao trời, đây là đặc sắc trời cho của viên đá quý này, uyển chuyển linh động lại xinh đẹp, từ đó cũng có thể nhìn ra tay nghề người chế tác cực kỳ tinh vi.
Đường Thanh khen: “Thật xinh đẹp.”
Túc Thiên Dục cong môi: “Tặng cậu.”
Mặc dù đã đoán được từ trước, nhưng Đường Thanh vẫn có chút kinh ngạc: “Vì sao?”
Túc Thiên Dục nói: “Biểu đạt chút tấm lòng, cảm ơn cậu Đường đã cầu phúc.”
Đường Thanh đoán hắn muốn tìm lý do làm dịu đi chuyện vừa rồi, lại nhìn đôi khuy măng sét, cậu nể mặt hắn mà thuận theo: “Được, tôi sẽ không khách sáo mà nhận vậy.”
Túc Thiên dục rất hài lòng, định rèn sắt khi còn nóng mang theo mèo con đi xem nhà kho khác, thoả mãn chút thị giác.

Kết quả chưa nói ra miệng thì bác sĩ được hẹn trước đã tới.
Đường Thanh vừa lúc không muốn ở một mình với hắn, nghe vậy lập tức nói: “Sức khoẻ quan trọng hơn, hôm nay tham quan đến đây thôi.”
Túc Thiên Dục: “…”

Hắn không có lý do gì để giữ cậu lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn mèo con rời đi.
Vì vậy chủ tịch Túc lại không vui rồi, lúc nhìn bác sĩ cười đặc biệt dịu dàng: “Đến rồi à.”
Bác sĩ hiển nhiên biết rõ tính cách của anh sếp này, nghe vậy, lập tức rụt bàn chân vừa tiến vào thềm cửa lại, thử nói: “Nếu không ngài cứ coi như tôi không có tới?”
Túc Thiên Dục cười càng dịu dàng: “Cậu ngốc hay là tôi khờ?”
Bác sĩ nói: “Tôi khờ, biết rõ tâm trạng cậu không tốt mà còn tới.”
Túc Thiên Dục nói: “Thù lao của cậu hết rồi.”
Bác sĩ: “…”
Cậu thật tàn nhẫn.
Bởi vì Đường Thanh trở về phòng cất khuy măng sét nên đến chậm một bước, chờ khi cậu đi vào chính phòng đã thấy bầu không khí giữa hai người quái quái, tâm trạng đều có vẻ không tốt.
Cậu không tò mò, quay ra nhìn về phía miệng vết thương.

Ước chừng do cứ liên tục tái phát, miệng vết thương khoảng mười centimet kia đến giờ vẫn chảy máu đầm đìa, vừa mới bôi nước thuốc xong.
Bác sĩ cẩn thận băng bó, xụ mặt nói: “Về sau nếu không phải vết thương trí mạng thì đừng gọi tôi.”
Túc Thiên Dục cười mỉa: “Cậu cho rằng tôi muốn gặp cậu sao.”
Bác sĩ vừa định cãi lại, ánh mắt đột nhiên liếc đến Đường Thanh vẫn luôn im lặng vây xem, sắc mặt thay đổi trong giây lát, hoàn thành quá trình từ không vui chuyển thành dịu dàng.
Anh ta bỏ lại Túc Thiên Dục, đặt biệt nhiệt tình tiến đến tự giới thiệu: “Chào cậu, tôi là Bạch Trạc, là bác sĩ, đây là danh thiếp của tôi, bên trên có cách thức liên lạc, hoan nghênh cậu đến tìm tôi nói chuyện phiếm, sáng tối đều được… Á á á á.”
Còn chưa nói xong đã bị một chén trà nện vào mặt, bác sĩ kêu thảm thiết một tiếng rồi nằm liệt tại chỗ.
Đường Thanh: “…”
Cậu chậm nửa nhịp chớp chớp mắt, nhìn về phía Túc Thiên Dục với ý dò hỏi.
Túc Thiên Dục cười lạnh: “Cậu ta là tên biến thái thích quấy rối người khác, đừng để ý đến cậu ta.”
“Cậu mới là biến thái ấy!” Bạch Trạc bụm mặt bò dậy, lấy một cái gương từ trong túi ra soi đi soi lại mặt mình, cả giận nói: “Tôi thích mấy người xinh trai đẹp gái thì có gì sai? Cậu không biết là đánh người không đánh mặt hả?”
Túc Thiên Dục nói: “Cậu nhìn thêm cái nữa thử xem?”
Bạch Trạc chưa từ bỏ ý định, cò kè mặc cả nói: “Kết bạn thôi mà.”
Lòng anh ta ngứa ngáy, nói xong lại liếc nhìn Đường Thanh, trong lòng âm thầm tán thưởng mèo con lớn lên rất dễ nhìn, trọng điểm là cậu lộ ra linh khí hiếm có…
Vèo một tiếng, lần này cả ấm trà đều bay tới.
Bạch Trạc chật vật tránh được, thấy Túc Thiêm Dục định đứng dậy, vội vàng ôm đầu: “Tôi sai rồi.”
Đồng thời Đường Thanh cũng đè vai hắn lại, nhắc nhở nói: “Vết thương của anh.”
Túc Thiên Dục dừng một chút, thế mà lại bị khuyên nhủ thành công.

Hắn ngồi xuống lần nữa, cười đến âm trầm lạnh lùng, dịu dàng nói: “Ba năm thù lao của cậu toang rồi.”
Bạch Trạc: “…”
Được, cậu tàn nhẫn thứ hai không ai dám thứ nhất!
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, đây là lần thứ hai Túc Thiên Dục không chịu được sự đùa bỡn.
Lần trước là bởi vì tên hung thú nào đó tuyên bố đã ăn đá quý của hắn, dẫn tới Túc Thiên Dục trực tiếp trở mặt, đánh hai trăm năm đến nay gặp mặt vẫn như nước với lửa, giang hồ đồn rằng đã biến thành thâm thù đại hận rồi.
Lần này… Bạch Trạc đánh giá giá trị vũ lực của hai người xong quyết đoán nhận thua, đánh không lại, anh lại càng không dám gánh vác tội danh ngấp nghé bảo bối của hắn, khắc chế không ngắm mèo con nữa, xám xịt mang theo hộp y tế rời đi.
Đường Thanh nhìn nhìn, cảm thấy tính cách đối phương rất thú vị.
Nhưng hiển nhiên là Túc Thiên Dục không nghĩ vậy.

Hắn không muốn thấy người, cũng chẳng muốn nhìn tấm danh thiếp kia.
Đường Thanh tiện thể đưa cho hắn.
Ngoài dự đoán là Túc Thiên Dục không nhận lấy mà chỉ khách quan trần thuật: “Y thuật của cậu ta không tệ, có phương thức liên lạc là chuyện tốt.”
Đường Thanh nói: “Vậy để tôi thêm Wechat anh ta.”
Túc Thiên Dục ừ một tiếng, trên mặt vẫn treo nụ cười, trong lòng lại đang chọn lựa vị trí mộ địa cho Bạch Trạc.
Cái cảm giác bị mơ ước này quá khó chịu.

Hắn cảm thấy không vui khi lãnh địa bị xâm phạm, cực kỳ muốn lột da người kia rồi chôn luôn.
Cũng may Bạch Trạc rất thức thời, mới vừa xác nhận bạn tốt còn trêu ghẹo nói: [Là cục cưng xinh đẹp nào thêm tui dị~?]
Đường Thanh nói: [Trợ lý đặc biệt của chủ tịch Túc, Đường Thanh.]
Bạch Trạc: […]
[Bạch Trạc đã thu hồi một tin nhắn]
Bạch Trạc ngay lập tức khôi phục đứng đắn: [Ngại quá ngại quá, đó là tin nhắn tự động mà hệ thống tự động gửi thay tôi, chào trợ lý Đường.]
Đường Thanh bị chọc cười: [Chào anh.]
Bạch Trạc lén lút hỏi thăm: [Túc tổng có ở đấy không? Cậu ta có thể thấy giao diện trò chuyện của cậu không?]
Đường Thanh: [Nhìn không đến.]
Bạch Trạc: [Vậy tôi đây yên tâm rồi, buổi chiều anh trai* còn có hẹn trước, có rảnh tán gẫu sau nha *hôn gió*.]

*Bạch Trạc tự xưng là “ca ca” lúc nhắn tin với bé Thanh, tỏ vẻ thân thiết như anh em.
Đường Thanh: [Câu này hắn nhìn thấy rồi.]
Bạch Trạc: “…”
[Bạch Trạc đã thu hồi một tin nhắn]
[Bạch Trạc đã thu hồi một tin nhắn]
Đường Thanh: [Đùa anh đó, có rảnh tán gẫu nhé.]
Bạch Trạc: […]
Anh biết ngay mà! Không phải người một nhà không vào cùng một cửa!
Hai người bị chửi rủa đã đi ăn cơm trưa rồi.

Lúc này Đường Thanh mới phát hiện trong nhà có người chuyên phụ trách dọn dẹp, ăn uống.

Chỉ là hôm nay dạo một vòng cũng không nhìn thấy dấu vết có những người khác ở, nhịn không được hỏi thử.
Túc Thiên Dục nói: “Tôi mua cả tứ hợp viện liền kề hai bên trái phải rồi, phía đông cho người ở, phía tây cất đồ.”
Đường Thanh: “…”
Được lắm, không hổ là nhà giàu số một.
Ăn cơm xong Quyền Lê vẫn không xuất hiện.

Toàn bộ nhà cửa yên tĩnh, nằm phơi dưới ánh mặt trời ấm áp rất dễ buồn ngủ.
Hai người rảnh rỗi không có việc gì, dứt khoát từng người trở về phòng ngủ trưa.
Có thể do hiệu quả của thuốc, Túc Thiên Dục dậy muộn hơn so với mọi khi.

Đường Thanh ở một mình thật sự rất chán, chỉ có thể để mắt đến ao cẩm lý mà cậu thấy hứng thú nhất, quyết định đùa bỡn lũ cá.
Chỉ thấy mỗi lần cậu rắc đồ ăn, trong hồ bọt nước văng khắp nơi, cực kỳ kịch liệt, không biết rõ còn tưởng rằng bầy cá đã đói bụng vài ngày đang tranh giành cướp đoạt đồ ăn, nhưng thực tế thì…
Thức ăn Đường Thanh rắc cho cá bị ghét bỏ, sở dĩ cẩm lý nhảy đông nhảy tây chỉ vì muốn né tránh thức ăn cậu thả, vô cùng thương cảm.
Sự cứng đầu của Đường Thanh lại nổi lên, thấy chúng nó trốn ở đâu thì rải ở chỗ đó, mau chóng khuấy ao nước đến trời long đất lở, không thể yên ổn nổi.
Nhưng đến tầm mười phút sau, cẩm lý mệt mỏi, toàn bộ lặn xuống giả chết, cho dù thức ăn cho cá có rơi trên mặt nước cũng không thèm động nữa.
Đường Thanh thấy chúng nó không phản ứng thì lập tức đến gần mặt nước quan sát.
Nước hồ trong vắt, cho dù đám cẩm lý bất động tụ tập ở trong góc thì vẫn có thể nhìn thấy thân cá đỏ trắng đan xen.
Đường Thanh đánh giá từng con, từ cái đuôi lay động của chúng đến vây cá xinh đẹp, bởi vì được ăn ngon, mỗi con cá ở đáy ao đều béo tốt mập mạp lại nhiều thịt…
“Ọt ọt” Đường Thanh đói bụng rồi.
Đàn cẩm lý: “…”

Tên điên aaaaaaaaa.
Hồ nước lại như phát nổ.

Bởi vì tiếng kêu giống như bùa đòi mạng này, đàn cẩm lý lại khôi phục sức sống, quẫy đuôi liều mạng rời xa mèo ta.
Nhưng mà, còn có gì hấp dẫn sự chú ý của một con mèo hơn là một đám cá ở trước mắt bơi tới bơi lui?
Đường Thanh cào cào vách hồ, hoài nghi đàn cẩm lý này đang mời cậu câu cá, cố ý hại cậu.
Quy tắc nhập thế số một có nói, không được chủ động tiết lộ thân phận thật của mình, tránh tạo ra khủng hoảng.

Cậu còn chưa được ân nhân tín nhiệm, làm sao có thể tùy tiện bắt cá ăn…
Vèo! Một con cá hoảng sợ, như không biết chọn đường mà bay qua trước mặt Đường Thanh.
Cái này giống như gậy trêu mèo vậy, nháy mắt thu hút lực chú ý của Đường Thanh, ánh mắt cậu gắt gao bám theo, nào còn nhớ rõ mình vừa mới nghĩ gì.
Đến thêm lần nữa đi! Thêm một lần nữa cậu tuyệt đối có thể bắt được!
Ánh mắt Đường Thanh chuyên chú, ngón tay đang cào vách ao ngo ngoe rục rịch, cả người vận sức ở tư thế chờ xuất phát.
Đúng lúc này thì Túc Thiên Dục đến.

Hắn đi qua cửa Nguyệt đối diện hòn non bộ, vừa hay nhìn thấy hết dáng vẻ hưng phấn nhìn chằm hồ nước của mèo con, cong môi, ho nhẹ nhắc nhở.
Đường Thanh nhanh chóng tìm lại lý trí của mình: “Chào buổi chiều.”
Túc Thiên Dục: “Chào buổi chiều.”
Hắn nhìn mèo con lại nhìn hồ nước, cố ý ghẹo cậu: “Thích cá à? Đợi lát nữa mang cậu đi ăn.”
“Không cần đâu.” Đường Thanh vẫn giữ bình tĩnh, bổ sung: “Tôi chỉ tùy tiện nhìn xem, cá mà chủ tịch Túc nuôi rất đẹp.”
Túc Thiên Dục đi đến cạnh ao, cũng nhìn xuống hai phát: “Nuôi lâu rồi, nghe nói tốt cho phong thủy của nhà, cũng không biết có đúng hay không.”
Đường Thanh nói: “Có ích.

Lúc trước tôi đã nói qua, nhà cửa có tường vân trải rộng vận may phủ đầu, bố cục phong thủy nhất định rất tốt, không thì đã chả áp nổi vận rủi.”
Túc Thiên Dục gật gật đầu, đột nhiên liếc mắt nhìn kim thiềm, ung dung thản nhiên nói: “Cậu Đường đã xem tranh khắc trên cửa chưa? Bên trên khắc Cửu Ngư Quần Hội*, nghe nói cũng chiêu tài.”
Cứ là chủ đề về cá thì Đường Thanh đều thấy hứng thú: “Lúc trước đều trở về khi trời tối, không thấy rõ.”
Túc Thiên Dục tức khắc “nhân tiện” mời cậu đi xem tranh khắc.
Chờ bọn họ rời khỏi đình viện, kim thiềm ngồi xổm trên vách hồ vặn vẹo thân mình, cứ thế ngã vào trong nước
Chân đã tê rần rồi.
—.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận