Ngụy gia được xem như là một dòng dõi thư hương, còn xuất hiện mấy vị làm thư đồng cho Hoàng Tử.
Chỉ là, tuy rất giỏi về văn chương nhưng lại không có tài làm quan.
Cứ như vậy truyền qua mấy đời, mặc dù nhận được ơn lớn từ phía Hoàng gia, nhưng cũng là đời vua nào thì triều thần nấy, ngôi vị Hoàng Đế thay đổi liền quay về vị trí cũ.
Hiện giờ những người nam nhân của Ngụy gia chia ra làm quan ở sáu bộ, tuy có chút quyền hành trong tay thế nhưng căn cơ cũng không quá sâu.
Lúc trước do e ngại Hứa Triều Tông, mọi người vẫn luôn đối với Ngụy gia kính trọng vài phần.
Đợi tới lúc vị trí của Duệ Vương Phi rơi vào tay nhà khác, nước bẩn bên phía Từ gia tràn ra, Ngụy gia đáp trả không được, lại bị người khác cười nhạo, thực sự chọc lão phu nhân tức giận.
Khi sự tình vừa vỡ lẽ ra, các trưởng bối không ít lần trách cứ Ngụy Du Đồng, chỉ nói là nàng làm việc kiêu ngạo đánh mất đi tâm của Duệ Vương.
Sau đó lại nháo ra chuyện nàng nhảy xuống nước tự vẫn, làm cho mọi người đều biết, thật sự mất hết mặt mũi của người trong phủ.
Vẫn là Ngụy phu nhân đau lòng nữ nhi, sợ nàng ở trong phủ buồn bực khó chịu, nghe nàng nói muốn đi dự tiệc, liền mang nàng ra bên ngoài.
Bây giờ có chuyện cấp bách, hai mẫu tử liền lên xe ngựa chạy về.
Sau khi vào phủ liền đi thẳng đến Khánh Hoa Đường nơi lão phu nhân đang ở.
Bên ngoài Khánh Hoa Đường trồng rất nhiều cây tùng, cây bách; vào mùa đông, chúng vẫn rất xanh và tươi tốt, còn đọng lại một chút tuyết vẫn chưa tan.
Bà vú già giở rèm lên, Du Đồng bước vào cửa, liền ngửi thấy mùi gỗ đàn hương nồng đậm.
Ngụy lão phu nhân yêu lễ Phật, trong nhà còn có một ngôi Phật đường nhỏ, trong phòng cũng hun khói đàn hương giúp cho người ta bình tâm tĩnh khí.
Đáng tiếc tính tình của lão phu nhân khô khan, sống cả đời cũng không thể thay đổi, thấy Du Đồng đi tới trước mặt, khuôn mặt đó liền trầm xuống, trong tay ôm lò sửa, nhíu mày trách cứ: "Bảo con sống cho thật tốt ở trong phủ, sao bây giờ lại chạy ra bên ngoài? "
"Là con dâu dẫn Ô Ô đi, mẫu thân đừng tức giận." Ngụy phu nhân vội vàng giải thích.
Ô Ô là nhủ danh của Du Đồng, lão phu nhân từ trước vẫn luôn yêu thương đứa cháu gái chuẩn con dâu Hoàng gia này, cũng thường gọi nàng như vậy.
Chỉ là bây giờ thời thế thay đổi, đứa cháu gái đáng nhẽ có thể làm rạng danh gia tộc lại khiến gia tộc hổ thẹn, khiến Ngụy gia chịu biết bao hổ thẹn, chút yêu thương của bà cũng tan theo mây khói.
Lão phu nhân liền trầm mặc, dặn dò: "Con quay trở về viện chờ đợi, đừng ra ngoài chạy loạn nữa.
Lần này người đến cầu hôn vô cùng tốt, nếu như con không biết hối cải, còn làm ra những chuyện không biết trời cao đất dày, làm cho người khác cười nhạo, đời này cũng đừng mơ tưởng gặp được người khác tốt hơn! "
Du Đồng đứng trước mặt, cúi đầu: "Cháu gái biết rồi.
"
"Sau này đối nhân xử thế cũng nên khiêm nhường cẩn thận, không được kiêu ngạo tùy hứng nữa! Lời đồn bên ngoài lợi hại như vậy, tính tình của con thật sự phải thay đổi, không được làm việc hồ đồ, làm trò cười cho người khác! "
Lão phu nhân tiếp tục trách cứ và dạy dỗ nàng, bộ dáng hận nàng không rèn được thành thép.
Du Đồng đáp một tiếng, trong lòng âm thầm mỉm cười.
Ngụy Du Đồng có thể nuôi dưỡng tính tình kiêu căng ngạo mạn, kỳ thật không thể thoát khỏi quan hệ với lão phu nhân.
Trước đây Hứa Triều Tông tràn đầy thâm tình, lão phu nhân cảm thấy vị trí Vương Phi có được thật dễ dàng, không khỏi đắc ý, bất giác toát ra vẻ kiêu ngạo.
Ngụy Du Đồng đi theo bên cạnh bà, khó tránh khỏi việc bị ảnh hưởng, sinh ra lòng cao ngạo, thỉnh thoảng có làm việc sai đi chăng nữa, khi cha mẹ muốn dạy dỗ, lão phu nhân cũng đều che chở.
Thời gian dài như vậy, Ngụy Du Đồng không còn sợ hãi, càng ngày càng kiêu ngạo.
Bây giờ nàng té ngã, ngược lại lão phu nhân trở mặt không nhận thân.
Bất quá kiêu ngạo cũng vô ích, những lời dạy dỗ này rốt cuộc vẫn đúng.
Du Đồng thành thật nghe bà cằn nhằn, ước chừng đứng một nén nhang, mới nghe lão phu nhân nói: "Trở về tĩnh tâm sao chép sách đi, ta cùng mẫu thân của con có chuyện cần bàn bạc.
Thời gian này con không được phép đi ra ngoài! "
Du Đồng bình thường bị mắng một chút, ra khỏi Khánh Hoa Đường, vẫn là một đầu đầy sương mù.
Xem ra lão phu nhân đối với người đến cửa cầu hôn rất hài lòng.
Không biết sẽ là ai đây?
Nhưng mà, lúc này tất nhiên không có cách nào hỏi kỹ, liền ra khỏi cửa đi về phía Tây Các của nàng.
Bởi vì sợ bà lại trách mắng, lúc đầu nàng đi rất quy củ, ngọc bội đeo ở bên hông, bước chân không nhanh không chậm, góc váy cũng không dám nâng lên.
Đợi tới khi rời khỏi Khánh Hoa Đường, dần dần bước chân nhẹ nhàng trở nên nhanh hơn, thậm chí lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Xuân Thảo đi theo sát phía sau, càng nhìn càng nghi hoặc.
Nàng là nha hoàn bên người của Du Đồng, vừa rồi theo dõi bên trong phòng, những lời lão phu nhân dạy dỗ Du Đồng nàng cũng nghe thật rõ ràng.
Trước kia tâm tư của cô nương nhạy cảm tinh tế, nếu bị dạy dỗ như hôm nay, nhất định sẽ vụng trộm khóc một trận.
Huống chi cô nương đối với Duệ Vương điện hạ tình cảm cực sâu, bây giờ nghe nói muốn gả cho người khác nhất định không chịu.
Ai biết bây giờ cô nương lại không quan tâm chứ?
Vậy cũng tốt.
Nếu không tâm tư quá lớn, khó tránh khỏi cô nương tự oán khổ bản thân, nghĩ không thông rồi làm chuyện ngu ngốc.
Xuân Thảo cười theo, chạy nhanh lên phía trước mở cửa cho Du Đồng: "Cô nương nghĩ đến chuyện gì mà cao hứng vậy? "
"Canh gà lôi hầm của ta!" Trên khuôn mặt Du Đồng đã chất đầy nụ cười: "Từ xa ta đã ngửi thấy mùi thơm, nghĩ tới thời gian hầm xong không sai biệt lắm.
Khói bốc lên rồi...Nhanh chóng mang canh lên đi.
Còn có măng gà buổi sáng phân phó đã làm xong chưa? "
Nàng vừa vào viện liền lo chuyện tìm kiếm thức ăn.
Hứa bà bà nghe thấy, lập tức từ trong phòng đi ra.
Vốn Hứa bà bà còn sợ Du Đồng ra ngoài nghe thấy mấy lời bàn tán sẽ không chịu nổi lại bắt đầu suy nghĩ nhiều.
Hiện tại nhìn thấy tinh thần và khí sắc của nàng phấn chấn như vậy thì yên tâm hơn rất nhiều.
Hứa bà bà liền kêu người đi xuống dưới bếp đem hai món ăn nóng ở trong lồng cầm lấy, bưng bát canh gà lôi hầm bốc khói nghi ngút đưa đến tay Du Đồng.
"Con gà rừng này là do phu nhân nhờ cữu lão gia đi tìm.
Dùng để bồi bổ thân thể là tốt nhất, cô nương nhớ uống thêm hai chén."
"Ừm, bà bà cũng uống." Du Đồng lấy một chén cho nàng, lại phân phó Xuân Thảo: "Còn dư thừa, các người cũng đến nếm thử.
"
Cả phòng đều là nước dùng trộn lẫn với mùi thơm của táo đỏ, miếng thịt mềm mại được hầm trong bát sứ, tô điểm thêm bằng mấy hạt dẻ thơm ngát, đặc biệt kích thích cơn thèm ăn.
Du Đồng chậm rãi múc uống, phối hợp với miếng măng mặn, giòn tan trong đĩa, mỹ vị vào bụng, giữa lưỡi đều có mùi thơm, quét sạch đủ loại khó chịu lúc trước.
Du Đồng ăn đến hài lòng, đem những lời đồn đại và trách móc lúc trước bỏ lại phía sau, sau đó hứng thú cùng nhau nướng hạt dẻ bên chậu than.
Trên thế gian này chỉ cần có thức ăn ngon cùng cảnh đẹp, còn có cái gì không thể vượt qua được?
......
Bởi vì chuyện lúc trước nhảy xuống nước tự sát, Ngụy phu nhân Chân thị gần đây đối với Tây Các rất coi trọng.
Động tĩnh từ trong viện truyền ra thông qua miệng của nha hoàn.
Bà ấy nghe nói Du Đồng không rửa mặt bằng nước mắt như trước nữa, âm thầm yên tâm không ít.
Tối hôm đó nghỉ ngơi một đêm, cùng trượng phu Ngụy Tư kể lại chi tiết chuyện cầu hôn, sáng sớm hôm sau lập tức đến thăm nữ nhi.
Tối hôm qua Du Đồng ngủ rất ngon, lúc này đang ở trong phòng sao chép kinh Phật - nhiệm vụ lão phu nhân giao cho không thể tránh khỏi.
Thấy Chân thị vào cửa, nàng liền đặt bút xuống, bước nhanh qua nắm lấy cánh tay của bà, nâng đến bên bàn rồi dâng trà.
Bộ dáng nhu thuận hiểu chuyện của Du Đồng làm cho Chân thị một trận xúc động
Chân thị xuất thân không cao, gả vào Ngụy gia coi như là trèo cao.
Ở trước mặt mẹ chồng cũng rất dịu dàng, ngoan ngoãn và thông minh.
Những năm đầu Du Đồng được Văn Xương Đế sủng ái, dường như được Ngụy lão phu nhân coi như tâm can, luôn mang theo bên người, thường xuyên ra vào nhà quyền quý, hai bà cháu đặc biệt hòa hợp.
Ngược lại, Chân thị không có gia thế cũng không có tài sản, ngoại trừ chiếu cố sinh hoạt, không có cách nào thêm thứ quý giá gì cho nữ nhi, chỉ có thể tận tâm dạy dỗ.
Khi thấy Du Đồng ngày càng tùy hứng kiêu ngạo, chỉ có thể khuyên nàng biết thu liễm.
Ngụy Du Đồng lúc đó xuân phong đắc ý, lại cảm thấy tổ mẫu xuất thân quý trọng nói có lý, nào có thể nghe Chân thị cằn nhằn?
Dần dần còn phiền não xa cách.
Chân thị nhìn thấy âm thầm sốt ruột, trùng hợp lại có lão phu nhân ngăn cách ở giữa, không có khả năng làm gì được.
Thẳng đến khi Hứa Triều Tông thay đổi tâm ý, Du Đồng luẩn quẩn trong lòng làm ra chuyện ngu ngốc, lão phu nhân trách cứ Du Đồng làm việc hồ đồ, làm xấu hổ mặt mũi người ở trong phủ, chỉ có bà ấy đau lòng lo lắng, ngày đêm canh giữ bên cạnh, khuyên nhủ an ủi nàng.
Bây giờ nữ nhi nhặt được mạng sống trở về, thay đổi thành người hiểu chuyện, Chân thị làm sao có thể không vui được chứ?
Bà liền lôi kéo Du Đồng vào trong, từ từ nói: "Tổ mẫu của con nói chuyện hơi nặng lời một chút, con cũng đừng để ở trong lòng.
Nương chỉ cần con sống thật tốt, so với cái gì cũng quan trọng hơn, đừng để ý những người bên ngoài nói chuyện phiếm.
Nhưng mà con cẩn thận không được kiêu ngạo, làm việc phải cẩn thận, lời dặn dò này của mẫu thân con phải nhớ ký, về sau..." Bà ấy dừng một chút, nhìn gương mặt gầy gò của Du Đồng, thở dài.
Du Đồng đoán được ý đồ, nhìn bà rồi mỉm cười: "Về sau thì thế nào? Có phải mẫu thân vì chuyện hôm qua không? "
Chân thị gật đầu.
Du Đồng liền hỏi "Là ai vậy? Con thấy tổ mẫu không ngừng khen ngợi hắn."
"Là Phó Dục ở Tề Châu.
Con từng nghe nói qua chưa?"
Phó Dục? Cái tên này hơi quen tai.
Du Đồng suy nghĩ một chút, mơ hồ nhớ tới trong kinh thành có truyền đến một lời đồn rằng Vĩnh Ninh Tiết độ sứ có một đứa cháu trai dũng mãnh thiện chiến, từng dùng hơn một ngàn người và ngựa đánh lui hơn vạn đại quân địch, lại thừa dịp phe địch không chuẩn bị phản công, chém tướng đoạt soái, lập nên kỳ công.
Bây giờ hắn khoảng hai mươi tuổi, đã được thăng làm binh mã phó sứ của Tề Châu, trong tay nắm chặt kỵ binh tinh nhuệ nhất của Tề Châu, mấy lần tác chiến đều đánh đâu thắng đó, không gì thắng nổi, khiến quân địch nghe tin đã sợ mất mật, là một nhân vật cực kỳ lợi hại.
Chỉ là nghe nói hắn tâm cao khí ngạo, làm người kiêu ngạo vô cùng, sau khi hai vị huynh đệ lần lượt chết trên sa trường, càng bộc phát tính cách lạnh lùng tàn nhẫn, không hợp với đạo làm người, vua và dân bàn tán sôi nổi, chê khen đều có.
Người kia, tựa hồ gọi là Phó Dục.
Vĩnh Ninh Tiết độ sứ binh lực dồi dào, tách riêng trấn giữ một phương, thân phận Phó Dục tuy không tôn quý như Hoàng Tử, nhưng lại có binh mã thật sự trong tay.
Một vị chiến công hiển hách như vậy, thiếu niên thành danh dũng tướng quân, lại hướng đến một người danh tiếng hỗn loạn như nàng, thân thế cũng không cao, lại không quen biết gì, đến cửa cầu hôn? Nghĩ thế nào cũng có chút kỳ quái.
Du Đồng trầm ngâm, Chân thị nghĩ nàng không muốn, liền khuyên nhủ: "Nương biết tâm sự của con, Duệ vương tuy từng..."
Du Đồng nhìn bộ dáng đau lòng của Chân thị, liền biết bà hiểu lầm, vội vàng nói: "Mẫu thân yên tâm.
Nam nhân nếu thay đổi tâm, chín đầu trâu cũng không kéo lại được, đạo lý này con đã hiểu rồi.
Sau này con sẽ thu hồi lại những cuồng dại trước đây, mẫu thân không cần phải lo lắng." Nói xong, còn như bình thường an ủi bà, khéo léo nở ra nụ cười.
Chân thị cũng không biết Du Đ6òng là thật sự nghĩ thông suốt, hay là cắn răng nuốt máu; bà chỉ cảm thấy cực kỳ đau lòng, liền ôm nàng vào trong ngực.
Du Đồng thành thật để bà ôm vào lòng, lại hỏi: "Mẫu thân có biết lý do vì sao hắn lại...Coi trọng con hay không?
"Hắn nói trước đây ở kinh thành con từng cứu mạng hắn." Chân thị đại khái cũng cảm thấy chuyện này kỳ quái, hỏi nàng: "Con có nhớ gì không? "
Du Đồng cẩn thận hồi tưởng lại hai lần, không gợi lên chút ký ức nào về Phó Dục.
Hơn mười năm qua, trong lòng Ngụy Du Đồng chỉ có một Hứa Triều Tông, mấy lần liều mạng xả thân cứu giúp, đều là vì hắn, đối với những nam nhân khác, thế nhưng một chút cũng không để ý, càng chưa từng cứu ai.
Nàng lập tức mơ hồ nói: "Không nhớ rõ.
"
Chân thị nghe xong, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nói thái độ lúc Phó gia tới cầu hôn cũng không tệ lắm, bảo Du Đồng đừng quá lo lắng, chỉ cần tịnh dưỡng thân thể, tu tâm dưỡng tính, tương lai nàng một mình gả đi xa, tuyệt đối không thể tùy hứng như trước.
Nói chuyện về sau, ngược lại Chân thị tràn đầy lo lắng, nhịn không được rơi lệ, khiến Du Đồng ngược lại an ủi bà.
Ngụy gia không tính là quyền cao chức trọng, Du Đồng mười bốn tuổi chờ gả gặp phải loại chuyện này, trên lưng cõng theo danh tiếng hỗn độn, chắc chắn không gặp được mối hôn sự nào quá tốt.
Khó có được Phó gia chịu kết thân, Ngụy Tư nói thương lượng xong, rất nhanh liền đáp ứng hôn sự.
Sau lễ vấn danh và nạp cát, hai nhà đã định ngày thành hôn là vào tháng bảy năm sau.
Du Đồng cũng thay đổi không còn suy sụp như xưa, lúc rảnh rỗi thì sao chép sách và luyện chữ, chơi đùa cùng thức ăn ngon, thỉnh thoảng cùng Chân thị đi ra ngoài dự tiệc, cũng không còn kiêu ngạo không siểm nịnh như lúc trước.
Chân thị nhìn vào trong mắt, chỉ cảm thấy vô cùng vui mừng, đợi đến sau ngày 20 tháng 1, mùa xuân ấm áp nở hoa, liền đi chùa Ân Hữu ở ngoại ô dâng hương cầu phúc, tiện đường giải tỏa tâm trạng.
Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, hai mẫu tử vừa mới vào chùa lễ Phật, liền trùng hợp không khéo đụng phải người quen.
Duệ Vương Hứa Triều Tông, cùng Vương Phi Từ Thục mới được y cưới vào cửa..