Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng

Bầu không khí trong phòng hơi thay đổi sau khi Phó Dục bước vào.

Du Đồng nhàn nhã trong Phủ, chỉ mặc một chiếc áo choàng thêu hoa mẫu đơn vàng màu be, phía dưới váy dài xếp nếp, Cung Thao* thướt tha. Chỉ là trong mắt hạnh mày ngài đã mất đi nét cười yểu điệu, hai tay chắp lại trước mình, nàng có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Phó Dục, đôi mắt đẹp mở to, khẽ chào "Phu quân."

*Cung Thao: một loại trang sức dạng dải đeo bên eo

Mỹ nhân diễm lệ trước mặt như hòa làm một với bóng dáng yêu kiều trong mộng, ánh mắt Phó Dục hơi ngưng lại

Hắn không vội hỏi nguyên do, giơ tay cầm lấy áo choàng, tiện tay ném cho Phó Chiêu đang đi theo bên người, sau đó hành lễ với các vị trưởng bối, "Cháu trai vừa trở về Phủ sau khi luyện binh, nghe thấy động tĩnh ở đây liền vội chạy tới xem xét. Ngày Đông trời lạnh, vốn phải an nhàn tĩnh dưỡng, không hiểu sao tổ mẫu lại tức giận như vậy? "

Phó lão phu nhân vốn cũng không ngờ rằng hắn sẽ đến, hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Sự tức giận và bất mãn ban đầu đã biến mất hơn phân nửa sau một hồi giằng co. Lúc này, bà đang tựa trên ghế La Hán, vẫn là bộ dạng lão thái quân tóc bạc tôn quý. Bà liếc nhìn Du Đồng và Xuân Thảo đang quỳ bên cạnh, ra hiệu Phó Dục ngồi xuống, rồi ra lệnh cho Tô Nhược Lan hồi bẩm nguyên do.

Tô Nhược Lan quỳ trên mặt đất thêm mắm dặm muối hồi bẩm lại sự việc trước đó--

Nếu hành động cáo trạng lần trước chỉ là dò thám thì lần này là một cuộc báo thù của ả

Ả đã hầu hạ ở Thọ An Đường nhiều năm, hiểu rõ tính khí của lão phu nhân. Bà thiển cận nhưng lại nóng tính. Càng có tuổi, bà càng dễ cáu kỉnh, cũng trở nên tự phụ với thân phận của mình. Bây giờ đã khua chiêng gõ trống náo loạn đến dường này, gọi Du Đồng đến trước mặt trách móc một phen, xong còn bị Du Đồng phản bác lại đến mức tức giận, lại phải tìm người đến làm chứng. Cho dù là vì tôn nghiêm của Thọ An Đường, lão phu nhân sẽ biến tội danh này thành thật, giáo huấn Du Đồng một phen, để dạy cho người khác biết quy củ tôn ti.

Trùng hợp là sự việc như này quá mức mờ ám không rõ ràng, Phó gia không thể hỏi người ngoài.

Còn lại mỗi Xuân Thảo là nha hoàn của của Du Đồng, điều nàng nói ra không đáng tin, ả cũng đã mua chuộc được Kim Đăng, chỗ Mộc Hương bên đó ả cũng đã nhờ một bà vú người quen ngăn cản, không trở về nhà được trong đêm nay.

Hiện tại trong đại sảnh xảy ra một cuộc đối đầu, nàng và Ngụy Du Đồng mỗi người một chiến tuyến, phải chờ xem thái độ của lão phu nhân và Phó Dục.

Mà Phó Dục...

Một nam nhân vai ba thước rộng, thân mười thước cao, gặp phải cảnh tượng thê tử mình ra ngoài treo hoa ghẹo bướm cắm sừng, khác gì giẫm vào mặt hắn và làm nhục hắn, ai mà chẳng xấu hổ và tức giận chứ? Chưa kể Phó Dục vốn là nhân trung long phượng, khí phách hiên ngang, không ai ở Tề Châu dám sỉ nhục hắn. Chỉ cần khơi dậy ở hắn một chút nghi ngờ, với sự kiêu ngạo của Phó Dục, sẽ không bao giờ vì một nữ nhân tầm thường mà thẩm tra truy cứu.

Ngụy Du Đồng cho dù có trăm cái miệng cũng không giải thích được rõ ràng.

Đến lúc đó, cho dù không đến mức bị trừng phạt, nhưng Ngụy Du Đồng hoàn toàn bị coi thường chán ghét là chắc như đinh đóng cột.

Đợi sự việc hôm nay kết thúc, sẽ tìm ra cách đã bịt miệng Mộc Hương.

Tô Nhược Lan hạ quyết tâm, nghĩ đến cảnh đâm được Du Đồng một nhát thật đau, ả càng thêm can đảm.

Sau khi thêm mắm dặm muối kể xong sự việc, ả chêm lời: "Bao nhiêu tửu lâu trên phố Song Khuê, chỗ đó khách đông nghịt, đổi quán khác là xong, sao thiếu phu nhân lại phải chen chúc với người ta? Sau khi ra về mặt lại còn tràn ngập ý xuân. Như lão phu nhân vừa nói, không có lửa làm sao có khói, Thiếu phu nhân từ khi gả đến đây nên chú ý tránh để người người khác nghi ngờ, làm sao lại làm ra chuyện bất cẩn như vậy, sẽ làm tổn hại đến uy tín và danh tiếng của tướng quân!”

Ngậm máu phun người đến như vậy, ả đang muốn khơi dậy sự phẫn nộ.

Sắc mặt Phó Dục khó coi cùng cực, nhưng hắn không nói gì, chỉ nhìn về phía Du Đồng.

Nàng đứng một mình trong phòng, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng, dáng người thẳng tắp, mày mắt kiều diễm, nhưng lại ẩn chứa chút cô độc và kiêu ngạo. Sự kiêu ngạo đó không hiển lộ ra ngoài mà kiên định vững vàng như thân trúc mùa đông, không hề chịu khuất phục trước gió tuyết rét lạnh. Điều này khiến hắn nhớ tới những lời thật lòng của nàng khi đến thăm Lưỡng Thư Các vào hôm đó.

Tuy chỉ một vài câu, nhưng hắn đã có ấn tượng sâu sắc.

Phu thê đối mắt, Du Đồng không hề né tránh, mà đôi mắt nàng đã hơi phiếm hồng, uất ức nhưng không chịu khuất phục.

Chỉ thấy Phó Dục giống như dò xét, nàng nói: "Hôm đó ở nhã gian thiếp cư xử đoan trang đúng mực, không hề mất đi đức hạnh. Xuân Thảo, Mộc Hương đều có thể làm chứng."

Tô Nhược Lan ỷ thế lão phu nhân, trắng trợn nói: “Mộc Hương đến giờ vẫn chưa xuất hiện, Xuân Thảo là tùy tùng của Thiếu phu nhân, không thể tin lời nàng ta nói."

“Còn ta thì sao?” Phó Chiêu đột nhiên nói: “Lời của ta có đáng tin không?”

Giọng nói không cao cũng không thấp thừa cơ lọt vào tai mọi người.

Lão phu nhân kinh ngạc nhíu mày, theo thói quen buột miệng nói: “Chuyện của người lớn, cháu đừng có chen vào."

"Hôm đó ta cũng ở trên phố Song Khuê--" Phó Chiêu vội vàng nói vào trọng tâm: "Trùng hợp chứng kiến sự tình trong nhã gian"

Điều này đến một cách hoàn toàn bất ngờ, mọi người nhìn Phó Chiêu với ánh mắt ngạc nhiên.

Phó Dục sắc mặt lạnh lùng, nghe thấy vậy tâm tư khẽ nhúc nhích, hỏi: "Là như thế nào?"

...

Trên phố Song Khuê ngày hôm đó, Phó Chiêu khi đang nghịch bi sắt đã lỡ tay bắn vào cổ con ngựa, khiến con ngựa kinh sợ mất khống chế, kéo xe vào lề đường, đây chính là nguyên nhân dẫn đến đống chuyện này.

Phó Chiêu đang ở độ tuổi hiếu động, vì cảm thấy Nhị tẩu ít khi ra ngoài, lại sợ ngựa nổi điên làm người khác bị thương, cậu đã đến quán trà đối diện ngồi, một là để xem Du Đồng đang làm gì, hai là để bí mật quan sát- Nếu yên lành không có chuyện gì thì thôi, nhưng nếu phu xe và Du Đồng muốn tìm ra thủ phạm sau khi nghỉ ngơi, cậu không thể ngoảnh mặt làm ngơ và khiến người khác chịu tội thay.

Cậu tuổi trẻ tráng kiện, không sợ lạnh nên khi bước vào quán trà đã mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Tình cờ Du Đồng không thích sự bí bách nên cũng mở cửa sổ, vì vậy cậu có thể nhìn thấy rõ ràng những gì đã xảy ra trong nhã gian.

Sự việc vốn cũng chẳng có gì, vả lại việc nghịch ngợm bi sắt làm con ngựa kinh sợ chẳng hề vẻ vang gì nên Phó Chiêu không nói với bất cứ ai. Ai biết rằng hôm nay, Thọ An Đường sẽ náo loạn ra hẳn một cuộc xử kiện vì ngày hôm đó cơ chứ? Mà lời của Tô Nhược Lan rõ ràng là tung tin đồn thất thiệt, vu khống ác ý, không chỉ làm ô danh Du Đồng mà còn bôi xấu Nhị ca của cậu, dựa vào việc không có ai để làm chứng, ức hiếp Du Đồng thân cô thế cô.

Ngay cả khi Phó Chiêu không có ấn tượng tốt đẹp lắm với Du Đồng, nhưng làm sao cậu có thể chịu đựng được?

Cậu bèn nói rõ ràng đầu đuôi sự việc ngày hôm đó.

Bởi vì trẻ tuổi kiêu căng, cậu hất cằm lên, trịch thượng nói với Tô Nhược Lan: “Ngươi chỉ là đứng bên ngoài suy đoán, nhưng ta hiểu rõ tình hình bên trong. Bản thiếu gia mắt không mù. Nếu có chuyện gì vượt quy củ, bản thiếu gia lẽ nào không thấy? "Nhìn thấy Tô Nhược Lan sắc mặt thay đổi, tựa hồ chột dạ, cậu bèn lớn tiếng quát: “Mở miệng nói đi!"

Lời quát tháo này, mặc dù không lạnh lùng như Phó Dục, nhưng cũng đủ để khiến Tô Nhược Lan run sợ.

Có đánh chết ả cũng không lường được, ngày đó trên đường, ngoài ả và Kim Đăng còn có sự hiện diện của những người khác.

Và người đó thế nhưng lại là Phó Chiêu!

Bây giờ đối chất ngay tại đây, nếu là tỳ nữ, ả còn dám lên mặt ngang ngược, nhưng đó là Phó Chiêu, ả sao dám lộng ngôn?

So với những lời phỏng đoán cay nghiệt của ả, lời nói của Phó Chiêu chắc như đinh đóng cột, lật đổ tất cả những gì ả đã nói.

Tô Nhược Lan chột dạ hoảng sợ, ả đang nghĩ cách làm sao để khỏa lấp những lời nói dối đổ thêm dầu vào lửa lúc trước. Chợt bóng dáng chiếc áo choàng trước mắt hơi lay động. Đôi giày đen của Phó Dục tiến đến vài bước, khí thế uy nghi lạnh lùng tựa hồ như có ngàn cân treo trên đỉnh đầu ả. Ả thậm chí không dám ngẩng đầu, chỉ biết quỳ trên mặt đất run rẩy nói: "Tướng quân, nô tỳ không nói dối, nô tỳ thật sự nhìn thấy..."

“Hỗn láo!” Phó Dục trầm giọng nói, giống như tiếng sấm bị vang dội trên đỉnh đầu.

Hắn đột nhiên giơ tay lên, đoản kiếm ở thắt lưng trực tiếp đè dưới quai hàm của ả.

Đoản kiếm làm bằng sắt lạnh, bao kiếm tinh tế mỏng nhẹ, dù ở trong phòng nóng bức này vẫn lạnh như băng.

Tô Nhược Lan sợ hãi vô cùng, đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng, không dám cử động dù chỉ một chút.

Phó Dục ấn nhẹ vào chuôi kiếm, buộc Tô Nhược Lan phải ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh như băng: “Ai dạy nhà ngươi tung tin đồn thất thiệt?”

"Tướng quân bớt giận, nô tỳ, nô tỳ..." Tô Nhược Lan run lẩy bẩy, nhưng lại né tránh, lúc lâu cũng không nói được lời nào. Khuôn mặt vốn dĩ cũng được xem như thanh tú, giờ đã kinh sợ đến không còn một giọt máu nào, mặc dù ăn mặc, trang điểm trong sáng xinh đẹp, nhưng tư thế co rút cầu xin vẫn khiến người khác chán ghét.

Bị kinh hoàng như vậy, sự chột dạ đã không thể che dấu được nữa.

Trong mắt Phó Dục hiện lên vẻ chán ghét, khi nhìn về phía lão phu nhân, hắn hơi nhíu mày, có chút khó xử.

Sau đó, đưa mắt nhìn Du Đồng.

Du Đồng không nhìn lại hắn, mà là nhìn lão phu nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui