Mùa xuân ban phước ngôi chùa ấm áp yên bình, một cây mai trắng nở muộn trước Đại Hùng bảo điện, vài cành cây cong cong lác đác đan xen vào nhau.
Bên cạnh là một chùm hoa nở sớm đón xuân, nhụy hoa màu vàng nhạt yêu kiều đứng giữa những cành cây mảnh mai um tùm, hoa không nở rộ nhưng lại dạt dào sức sống dưới ánh xuân chiếu rọi.
Hương khói lượn lờ trước tượng Phật trong điện, không biết con sóc từ đâu chạy vọt ra, lay động khiến lá khô rơi xuống.
Du Đồng thay một bộ y phục mùa xuân đơn bạc, bộ y phục màu đỏ mỏng thêu hình đôi bướm yêu kiều như hoa hải đường, thắt lưng gấm buộc lơi ngang hông, dải lụa lửng lơ, phía dưới là chiếc váy dài hạc trắng mềm mại, mép váy được thêu đầy hoa mai.
Tiên hạc ở giữa như đi lại nhanh nhẹn, vải lụa mới tinh lộng lẫy đong đưa, chiếu rọi xuân quang.
Hứa Triều Tông dâng hương rồi đi ra khỏi Phật điện, lúc ra liếc mắt nhìn bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Y thuận đường đến dâng hương, cũng không mang theo nghi trượng (*) gì.
Sư trụ trì sợ quanh mình toàn tốt xấu lẫn lộn va phải hai vị quý nhân, bèn an bài mấy sư tăng dẫn người ngăn bên ngoài cách mấy chục bước, chờ Duệ Vương đến tu viện rồi mới cho đi.
Mà Du Đồng đứng trong đám người, so với những nữ tử khác kia, vóc người của thiếu nữ không tính là quá cao quá gầy nhưng vì dung mạo xinh đẹp, tư chất thanh tú, trông nàng cứ như châu ngọc xen lẫn trong đống gạch ngói vụn, cực kỳ hút mắt.
Yêu kiều duyên dáng, một nụ cười, một cái chớp mắt dịu dàng xinh đẹp kia khiến ánh mắt Hứa Triều Tông cứ dính mãi trên người nàng, khó mà rời mắt đi được.
Y sửng sốt chớp mắt một cái, chợt nhớ về những chuyện lúc trước, bèn vô thức lùi về sau nửa bước.
Nhưng đang có hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, cuối cùng y không tránh né, chỉ làm bộ chỉnh lại y phục, thả lỏng gương mặt, dáng dấp nghiêm chỉnh.
Mà Từ Thục cũng không kịp tránh né, nàng ta lập tức rời mắt đi, lùi về bên cạnh Duệ Vương rồi kéo cánh tay của y.
Cách mấy chục bước bên ngoài, phản ứng nhỏ của hai người đó lọt vào mắt Du Đồng, trên môi nàng nở một nụ cười trào phúng.
Nếu như đổi lại nguyên chủ gặp phải cảnh này, bị Hứa Triều Tông liên tục tránh né, nhìn bằng hữu tốt ngày xưa kéo tay người mình thương, e là đau lòng đến chết mất.
Mà giờ phút này, Du Đồng nhìn đôi phu thê loan phượng hòa minh (**) đó, mắt lại nhìn thoáng qua tượng Phật, chỉ cảm thấy không đáng cho nguyên chủ mà thôi.
Tỉnh táo nghĩ kỹ lại, kỳ thật nàng có thể hiểu rõ tại sao Hứa Triều Tông lại lựa chọn như vậy.
Lúc trước Hứa Triều Tông là hoàng tôn mà Văn Xương Đế yêu quý nhất, độc chiếm thịnh sủng, mà nay Hoàng thượng tại vị lại là một người hoàn toàn khác.
Nếu Hứa Triều Tông muốn có được ngôi vị, so với Ngụy gia thi thư gia truyền không có quyền mưu thì Thái phó nhận được nhiều ân huệ từ Hoàng đế cùng Từ gia có quyền thế trên triều đình hiển nhiên là trợ thủ đắc lực hơn.
Bây giờ Hoàng thượng đau ốm liên miên, y vội vã cưới vợ thành thân, e rằng cũng vì nguyên do này.
Hứa Triều Tông đã chọn quyền thế, không coi trọng tình cảm.
Dù cho Ngụy Du Đồng có chết đi chết lại cả trăm lần cũng không làm nên chuyện gì được.
Nhưng có thể hiểu rõ không có nghĩa là chấp nhận được.
Quả thực dù nguyên chủ có hơi kiêu căng một chút, nhưng cũng từng thật tâm yêu y cháy bỏng, mấy lần liều mình cứu giúp.
Hứa Triều Tông thay lòng đổi dạ cũng được, thấy lợi quên nghĩa cũng được, cũng có thể xem như tình thế bức bách, ai cũng có mong muốn riêng.
Nhưng từng lời đồn đại đó như từng lưỡi kiếm sắc bén đâm vào người nguyên chủ, khiến nàng tuyệt vọng chết đuối giữa hồ nước lạnh thấu xương vào trời đông.
Hứa Triều Tông mặc kệ, khoanh tay đứng nhìn, bạc tình bạc nghĩa khiến người khác phải cười chê.
Du Đồng nhìn cấm vệ quân ở đối diện, sự trào phúng nơi đáy mắt ngày một nhiều hơn.
Thấy Duệ Vương lại đưa mắt sang nhìn lần nữa, nàng nắm hai tay đưa ra trước người, hành lễ với bên kia, sau đó kéo Chân thị đi đến trước mặt sư tăng, nói: "Tiểu sư phụ, mẫu thân của ta muốn đến tháp lâm sau núi bái lạy, không biết có tiện không?"
"Thí chủ mời đi bên này." Sư tăng chắp tay hành lễ, chỉ lối đi.
Du Đồng cảm ơn, đi cùng Chân thị rời khỏi đám tôi tớ đang chen chúc.
Váy trắng điểm xuyết hồng mai xếp tầng như sóng, dáng đi của nàng không nhanh không chậm, trông càng thêm lả lướt, thêm cái cổ thon dài nữa, búi tóc như sương mây, nhìn từ bên cạnh cảm giác dung mạo nàng rất xinh đẹp, ưu nhã vừa đủ.
Dáng vẻ bất ngờ như vậy, hoàn toàn khác so với người lúc trước đến nhà rưng rưng nước mắt khóc lóc kể lể, khiến Duệ Vương phải khiếp sợ.
Vốn dĩ y sợ Du Đồng sẽ quyến luyến, không kết thúc rõ ràng nên lúc nào gặp cũng tránh né.
Giờ phút này thấy nàng nhìn không chớp mắt, trái lại còn bỏ đi vài phần cố kỵ.
Vì khách hành hương cứ mãi nhìn trộm sang đây dò xét, âm thầm xem náo nhiệt, dù sao y cũng từng có giao tình với Ngụy gia, nếu quá cứng nhắc thì sẽ không khỏi xấu hổ.
Y bèn hơi di chuyển bước chân, nói: "Ngụy phu nhân."
Chân thị ngạc nhiên dừng bước, chợt hành lễ: "Điện hạ còn gì muốn phân phó sao?"
Duệ Vương dừng chân, nói cứ như chẳng có chuyện gì: "Gần đây bận việc nên chưa đến tôn phủ hỏi thăm, Thái phu nhân và Ngụy thúc thúc vẫn khỏe mạnh chứ?"
"Đều khỏe cả, đa ta điện hạ nghĩ cho."
Dáng vẻ khách khí cung kính, không khác với bình thường mấy.
Ánh mắt của Duệ Vương xê dịch qua Du Đồng, y muốn nói chuyện nhưng lại sợ khơi dậy sự quyến luyến của nàng, ồn ào khó xem.
Lúc đang chần chừ, y đã thấy Du Đồng cau có mặt mày, hờ hững nói: "Lúc trước là ta không hiểu chuyện.
Điện hạ, ta đã hết mơ tưởng với người rồi, về sau người cũng không cần trốn tránh.
Nếu không còn gì phân phó thì xin cáo từ."
Giọng nói cực kỳ thấp, lại như nước chảy mây trôi.
Dứt lời, nàng hành lễ cáo từ, để Duệ Vương đứng tại đó.
Đai lưng ngọc cẩm y ve vẩy theo gió, khó mà nhìn ra biểu hiện trên gương mặt.
Vứt bỏ những cân nhắc né tránh mấy tháng này, người trước mắt từng là ý trung nhân, hai người vô tư lúc còn nhỏ đi đến ngày này, khó tránh khỏi việc khiến bên trong lòng người cảm thấy ưu tư lẫn lộn.
Thời gian hơn mười năm bỗng lướt qua, lời thề mãi không thay lòng ngày đó còn vang bên tai, giờ phút này gặp lại như người xa lạ.
Y cưới người khác, nàng cũng phải lấy chồng xa ở Tề Châu, núi cao sông dài, không hẹn gặp lại.
Một cái chớp mắt kia khiến Duệ Vương hoảng hốt nhận ra, có lẽ y thật sự đánh mất nàng rồi.
Y dán mắt vào bóng lưng của Du Đồng, cho đến khi nàng đi qua hành lang rồi vẫn không rời mắt đi, nỗi lòng bên trong cuồn cuộn, y nhất thời ngơ ngác.
Từ Thục ở bên cạnh nhìn thấy, nàng ta thầm cắn răng, suýt chút nữa vò nát khăn gấm trong tay.
Nàng ta dạo bước đến, kéo kéo cánh tay của Duệ Vương hai lần thì vị đó mới lấy lại tinh thần được, giống như mất hồn mất vía vậy.
Trong lòng Từ Thục có quỷ, chỉ cảm thấy Hứa Triều Tông vẫn còn quyến luyến tình cũ, y sợ Ngụy gia bị người khác chỉ trỏ, bèn cố ý ra vẻ quen biết, mà người bên ngoài xì xào bàn tán, nhất định cũng đang cười nhạo nàng ta hoành đao đoạt ái, phu thê bằng mặt không bằng lòng.
Trước mắt bao người, nàng ta cảm thấy cực kỳ khó xử, nhưng lại chỉ có thể kiềm chế cơn ghen ghét, thấp giọng nói: "Điện hạ, phải đi thôi."
"À." Hứa Triều Tông có chút hoảng hốt, kéo ống tay áo hoàn hồn lại, bước đi cùng nàng ta.
Hành lang trong chùa đan xen vào nhau, đường núi dẫn đến chỗ Phật điện ở xa xa xoay quanh hướng lên, lúc nhìn lại, đi ngang qua những góc mái cong vểnh lên cùng cây tùng cây bách, toàn cảnh trong chùa bỗng trở nên rõ ràng hơn.
Du Đồng đi mệt bèn dừng chân lại, quay đầu quan sát, mơ hồ nhìn thấy chiếc kiệu lộng lẫy ngoài sơn môn, người đi theo như mây, Duệ Vương cùng Từ Thục nắm tay nhau lên xe, cứ như không có chuyện gì vậy.
Nàng lặng lẽ nhìn một lát, ngón tay loay hoay nghịch viên ngọc trên cổ tay, đáy mắt hiện lên sự kiên quyết.
Giờ này ngày này, quyền thế cách xa, con đường phía trước của nàng tự lo cho mình còn khó đảm bảo, không cách nào tính toán nợ cũ được.
Mà Từ gia nghiêm phòng tử thủ, miệng lưỡi nhiều người có thể dìm chết ta, ngay cả ô danh kia của nàng cũng khó mà rửa sạch được...!Nếu Ngụy gia phản kích, Từ gia nhất định sẽ quấy nhiễu những tin đồn thất thiệt đó, Hứa Triều Tông và Từ gia có lợi ích qua lại, y vẫn sẽ ngầm đồng ý thôi, với thế lực của Ngụy gia, sao có thể chống lại được?
Nhưng nếu như có cơ hội, nàng rồi cũng sẽ quay lại Kinh thành.
Trái tim cháy bỏng chân thành trong hồ nước đêm lạnh như rơi vào hầm băng kia, lời đồn thổi thất thiệt kia, rồi cũng cần phải có lời giải thích!
...
Du Đồng tưởng khúc mắc giữa nàng và Hứa Triều Tông đã tạm thời chấm dứt vào lúc vô tình gặp nhau ở Phật tự rồi.
Ai ngờ hồi phủ chưa được mấy ngày, nàng lại nhận được một phong thư, không có phần đề, nhưng chữ viết lại cực kỳ quen thuộc.
Là do Hứa Triều Tông gửi đến.
Phong thư ghi ngắn gọn, nhìn bút tích cứng nhắc này, chắc là lúc đặt bút viết y có hơi chần chừ.
Đại ý nói, y đưa ra lựa chọn bức bách này là bởi vì bất đắc dĩ, trong lòng mang theo nỗi áy náy, chỉ vì sợ còn vấn vương tơ lòng nên mới nhiều lần né tránh.
Hy vọng nàng có thể gỡ bỏ khúc mắc, tự bảo vệ mình, chớ làm chuyện ngu ngốc.
Chuyện ngày cũ, y sẽ ghi tạc trong lòng, không khi nào quên đi nó, nếu về sau đạt được ý nguyện, y chắc chắn sẽ ra sức bù đắp lại.
Du Đồng xem hai lần, nàng lắc đầu, đưa ra trên nến đốt sạch.
Mặc kệ khi ấy Hứa Triều Tông có nỗi khổ tâm thế nào, bên trong bức thư này ẩn giấu tâm tư mập mờ ra sao, nói chung là đã trễ rồi.
Lời đồn đại như lưỡi dao, bạc tình bạc nghĩa như thanh đao, người si tâm yêu y sớm đã chết trong băng hồ lạnh lẽo rồi, không thể quay đầu lại được nữa.
Mà nàng cũng cần phải dự tính con đường sau này...!Mặc dù Ngụy gia có được mấy chức quan trong triều đình nhưng năng lực quyền thế lại có hạn, thêm nữa Du Đồng còn mang tiếng xấu, vốn không lọt vào mắt quý nhân được.
Khi đó Phó gia lại lựa chọn đến cầu thân, còn bịa ra chuyện "Ân nhân cứu mạng", đương nhiên có gì đó kỳ lạ rồi.
Đường dài phía trước, thứ chờ đợi nàng e sẽ không chỉ có con đường bằng phẳng.
Nhưng mà dù sao cũng phải chậm rãi bước qua thôi.
Du Đồng thấy Chân thị chuẩn bị của hồi môn, may áo cưới, bận bịu đến đầu tháng Bảy, sính lễ Tề Châu được gửi đến.
Ngụy Tư Đạo biết thanh danh của Du Đồng quá tệ, bèn ra sức dùng của hồi môn để đền bù, từ tơ lụa, kim ngân vàng bạc, đến ruộng đất tôi tớ, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, rồi ông ấy lại chọn lấy mấy thứ quý giá bên trong sính lễ để gửi về.
Thuở nhỏ ông ấy thích đọc sách, tính tình đoan chính khắt khe.
Bây giờ đảm nhiệm chức lang trung quản lý Binh bộ, trong bụng ôm đầy tâm tư nắm quyền thế thiên hạ, rất ít khi hỏi đến việc nội trạch.
Lúc trước Du Đồng làm loạn, ông ấy tức giận, cảm thấy mình sinh ra đứa con gái bất tài.
Bây giờ nữ nhi đang đợi gả rồi, ông ấy cũng rất ít khi lộ diện, cũng không biết tâm địa lạnh lẽo cứng rắn thế nào, cứ cố ý tránh mặt nàng.
Chỉ có Chân thị lưu luyến không rời, Du Đồng thường hay đi chơi rồi thuận đường trêu chọc tiểu đệ đệ ba tuổi của nàng.
Bỗng chốc đã đến ngày cưới cuối tháng, từ Kinh thành đến Tề Châu đường xa, Phó gia đã phái người tới đón dâu trước hai ngày.
Du Đồng từ biệt cha mẹ, mang theo của hồi môn và tùy tùng, người của Phó gia một đường hộ tống, ước tính sau ngày ba mươi sẽ đến Tề Châu.
...
Lúc ở Kinh thành, bởi vì cơn phong ba vào tháng Chạp kia, Du Đồng bị Thái phu nhân cấm túc trong phủ, ngoại trừ lâu lâu được Chân thị dẫn đi dâng hương dự tiệc, rất ít khi nàng được đi ra ngoài, nhàn rỗi thì dùng mỹ thực để tiêu khiển, biết rất ít những chuyện bên ngoài.
Trong đầu nguyên chủ lại ngập tràn chuyện tư tình nam nữ, chỉ nghĩ về việc ngắm hoa dưới trăng, mấy năm nay rất ít khi để tâm đến chuyện thế sự triều đình.
Trước khi xuất giá, Du Đồng chỉ cảm thấy Hoàng đế khá bình thường, đại khái thời thế khá thái bình.
Ai ngờ trên quãng đường đi về phía Đông này lại khiến nàng cảm thấy bất ngờ.
Trong Kinh thành có cấm quân trấn giữ, cũng tạm xem như yên ổn, ra khỏi Kinh thành hơn trăm dặm, xung quanh bỗng không còn bình yên nữa.
Đầu tiên là có sơn phỉ cản đường gây sự, cả trăm người đói khát lưu lạc, sau đó lại gặp cảnh quan phủ khoanh tay đứng nhìn án mạng xảy ra trong điếm khách, bao che cho hung thủ.
Du Đồng nghe bách tính bàn tán mới biết bên ngoài đã dần loạn lạc rồi.
Cũng may Phó gia Tề Châu khiến người khác phải kiêng dè, mặc dù đoạn đường này nàng gặp quấy nhiễu mấy lần nhưng cũng không phải chuyện lớn gì.
Phong tục của Tề Châu, hôn lễ bái đường được sắp xếp tổ chức vào lúc hoàng hôn, Phó gia cai quản một phương, ngày đại hôn khách khứa tấp nập càng không thể chậm trễ được.
Du Đồng gắng sức đuổi theo, sau khi vào thành ngay cả nước bọt cũng chẳng kịp nuốt đã bị người ta nhét vào kiệu hoa, trong tiếng cổ nhạc ồn ào náo nhiệt, đưa nàng đi một mạch đến trước cửa Phó gia.
Tiếng pháo điếc tai nhức óc, kiệu hoa dừng hẳn về sau, quân mẫu vui vẻ vén rèm xe lên, bước tới dìu nàng.
Du Đồng chỉnh lại áo cưới, bước từng bước nhỏ ra đứng vững cả người, giương mắt nhìn lên, cách một lớp voan khăn đội đầu, xung quanh nàng có một đống bóng người lướt qua, thì thầm với nhau.
Trước cửa phủ có một người ngạo nghễ đứng đấy, dáng vẻ nghiêm nghị, vững chãi như núi, một thân hỉ phục mặc trên người hắn, trông cực kỳ lỗi lạc.
Người này đương nhiên là cái vị thiện chiến dũng mãnh vang danh triều chính Phó Dục.
Nhìn thấy nàng, Phó Dục không kiên nhẫn nhíu mày lại, xoay người sang bên cạnh, để lại một bóng lưng ngạo mạn.
Một động tác nhỏ hờ hững như vậy khiến trái tim của Du Đồng người đi đường xa đến đây lộp bộp một tiếng.
(*) Nghi trượng: Là vũ khí, quạt, dù, cờ...!mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa
(**) Loan phượng hòa minh: Ý nói đôi vợ chồng hòa thuận êm ấm.