"Đúng là rừng càng già càng cay" Ken dùng hai tay gõ lên đầu mình rên rỉ.
Ken đã từng tham gia rất nhiều bữa tiệc nhưng Masayoshi mới là người có tửu lượng kinh khủng nhất mà Ken từng gặp.
Phải biết Ken cũng đã từng được hệ thống cãi tạo qua cơ thể một lần mà nhậu với Masayoshi còn say ngất ngây như vậy thì tửu lượng của Masayoshi có thể coi là tiên tửu.
"Lần sau thấy ông già này thì né xa một chút"
Đây là kinh nghiệm xương máu mà Ken rút ra được từ đêm hôm qua.
Nhìn sang đồng hồ báo thức cạnh giường, chỉ mới 9h sáng thôi, mặc dù đầu đau nhức nhưng Ken vẫn phải ráng dậy, Masayoshi còn đang chờ mình tới ngân hàng chuyển tiền cho ông ta.
Sau khi tắm rửa, ăn qua loa một phần ăn sáng do người giúp việc chuẩn bị, Ken lên chiếc Maybach do Job điều khiển tiến đến ngân hàng.
Ken không còn lúc nào ra đường cũng đi xe thể thao như lúc trước nữa, khi dần quen thuộc rồi thì những chiếc xe thể thao đối với Ken cũng không phải là thứ gì đó quá khủng khiếp như lúc trước, vã lại đi những chiếc như Maybach thoải mái hơn rất nhiều.
Khi Ken đến nơi thì Gemma đã đứng ở trước cửa ngân hàng chờ sẵn, thấy Ken đến Gemma vội tới giúp Ken mở cửa xe.
"Bên phía người ta đã đến chưa?"
Ken không nhanh không chậm xuống xe quay sang hỏi Gemma.
"Bọn họ đã vừa vào trong được 5p rồi"
Gemma nhìn vào đồng hồ rồi trả lời Ken.
Ken hơi ngạc nhiên một tí, cả hai bên hẹn nhau 10h, hiện tại chỉ mới 9h45, Ken nghĩ mình đã tới sớm rồi không ngờ đối phương còn đến sớm hơn, xem ra công ty của Masayoshi thực sự đang rất cần tiền.
"Vào thôi"
Ken nói với Gemma rồi từ từ tiến vào phía trong ngân hàng.
Với địa vị của Ken hiện tại thì không có ngân hàng nào trên thế giới không muốn hợp tác với Ken cả, mỗi lần Ken đến ngân hàng đều nhận được đãi ngộ tốt nhất.
Theo hướng dẫn của nhân viên lên tới phòng trên cùng của ngân hàng, nghe đồn đâu căn phòng này một năm số lần tiếp khách cũng không quá 10 lần, qua đó đủ để biết những người có thể nhận đãi ngộ này đều không tầm thường.
Vào đến nơi Masayoshi cùng với hai tên trợ lý hôm qua đã ở đó sẵn, đang cười nói cùng với một người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi.
"Không ngờ chú khỏe đến vậy, cháu nghĩ sau trận rượu hôm qua thì lịch hẹn hôm nay đã phải dời lại rồi chứ" Ken vui vẻ đùa với Masayoshi, sau đó quay sang nói với người đàn ông còn lại.
"Jack, dạo này khỏe không, mới đó mà nay lại có dịp gặp lại rồi"
Đều là người quen cả nên cách nói chuyện của Ken cũng rất thoải mái.
Jack chính là giám đốc ngân hàng JPMorgan Chase tại Los Angeles, ngân hàng đứng thứ nhất tại Mỹ về giá trị tài sản lẫn độ uy tín lâu năm.
Với nhu cầu ký gửi, lưu chuyển một số tiền khổng lồ như Ken thì cũng phải thường xuyên làm việc với phía ngân hàng, Ken và Jack cũng khá thân thuộc nhau.
Cả ba đều quên biết nhau từ trước nên cuộc nói chuyện diễn ra rất vui vẻ, cả Masayoshi và Ken đều là những khách hàng cực kì quan trọng của ngân hàng nên Jack tiếp đón bọn họ rất chu đáo, chỉ cần một trong hai vị này có một thành kiến gì với ngân hàng thôi thì có mười người như Jack cũng không đền bù nổi thiệt hại của ngân hàng.
"Không biết hôm nay cả hai ngài đến đây có việc gì cần tôi giúp đỡ nhỉ?" Sau khi nói chuyện chán chê thì Jack không nhịn được đặt câu hỏi.
Jack chỉ nhận được lịch hẹn của Ken thôi chứ vẫn chưa biết chuyện gì cả, sau khi thấy cả Masayoshi thì lại càng tò mò hơi, rất hiếm khi có thể một lần gặp được hai vị tỉ phú.
"Vừa mua một nhà công ty của ngài Masayoshi, hôm nay đến đây làm một ít thủ tục chuyển tiền cho ngài ấy"
Ken lên tiếng trả lời Jack.
"Không biết ngài mua công ty nào, nếu như tiện thì có thể bật mí cho tôi một chút không"
"Tôi cam đoan sẽ không tiết lộ một chút tin tức gì ra ngoài, đơn giản chỉ là hơi tò mò thôi"
Jack nghe Ken nói vậy thì vội trả lời.
Nếu những công ty thì bình thường có giá trị nhỏ thì Ken cũng không phải tự mình đến tận đây để làm thủ tục chuyển tiền, giá trị của công ty này làm Jack rất tò mò.
"Cũng không có gì bí mật cả, dù gì vài ngày nữa tin tức cũng sẽ công bố thôi"
"Supercell, giá trị 3,1 tỷ đô"
Ken bình thản trả lời.
3,1 tỷ đô trong miệng Ken phát ra cứ như là 3,1 nghìn đô vậy, rất nhẹ nhàng.
Jack thường xuyên làm việc với giới tỉ phú cũng há hốc mồm ngạc nhiên, Jack cũng đã từng tiếp xúc với số tiền tương đương thậm chí là nhiều hơn số tiền 3,1 tỷ nữa nhưng phải biết đa số đều được tính dưới dạng cổ phiếu, đất đai nhà cửa, thế chấp công ty!.
Đây mới là lần đầu tiên Jack thực hiện một giao dịch có giá 3,1 tỷ USD, tất cả đều là tiền mặt.
Ken có một chút tán dương Jack, không uổng danh là giám đốc ngân hàng lớn nhất nước Mỹ, sau một thoáng ngạc nhiên thì rất nhanh đã trở lại bình thường.
Sau khi xác định được mục đích của Ken hôm nay, Jack cùng với trợ lý của mình ngay trước mặt Ken và Masayoshi soạn thảo một bản hợp đồng.
Với những vị tỉ phú như Ken và Masayoshi thì việc chuyển tiền khoảng chừng vài chục triệu USD thì không cần phải có thủ tục gì cả nhưng một khi giao dịch trên 100 triệu USD trở lên thì đều phải đến ngân hàng để xác nhận rất nhiều loại giấy tờ.
Phía ngân hàng bắt buộc phải làm như vậy để xác thực thông tin cũng như nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì hoàn toàn không bị liên lụy.
"Ngài Ken, số tiền 3,1 tỷ USD đã được chuyển đi, số dư tài khoản còn lại 3 tỷ USD"
Jack sau khi hoàn thành thao tác thì đưa thông tin tài khoản ra cho Ken kiểm tra, từ giờ phút này trở đi Jack sẽ không còn bất cứ trách nhiệm gì trong cuộc giao dịch này nữa.
Masayoshi nghe được số dư của Ken thì khóe miệng giật vài cái, theo như phân tích của Masayoshi cùng với đội ngũ công ty Softbank thì số tiền 3,1 tỷ USD đã là giới hạn của Ken, cũng vì lẽ đó họ mới chấp nhận mức giá 3,1 tỷ USD của Ken đưa ra, giờ mới biết đó chỉ là một nữa số tiền mặt của Ken mà thôi.
"Xem ra năm nay bảng Forbes sẽ phải thay đổi lớn" Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Masayoshi, chỉ với tiền mặt đã hơn 6 tỷ USD thì số tài sản của Ken ít nhất cũng phải gấp đôi số tiền mặt Ken có, đó là suy đoán của Masayoshi.
Sau khi từ chối lời mời ăn trưa của Masayoshi và Jack, Ken lên xe về thẳng căn biệt thự của mình.
Nếu như bình thường thì những cơ hội mở rộng mối quan hệ như thế này Ken sẽ không bỏ qua nhưng chiều nay Ken lại có lịch quay Shark Tank, mà nhìn cái mặt của Masayoshi là biết con ma men này đang muốn phục thù trận rượu tối qua rồi, Ken không muốn mới có buổi thứ ba đi quay mà lại lên phim trường với trạng thái say sỉn.
Dặn Job đến giờ đi quay thì đánh thức mình dậy, Ken leo lên giường ngủ trưa coi như nghỉ ngơi một tí.
Tối nay thể nào cũng phải quay tới khuya, vã lại trong người Ken vẫn còn một chút dư âm của tối qua, nếu như không lo ngủ một chút thì tối nay sẽ không thế nào chịu nổi.
4h chiều Job kêu Ken dậy sau đó di chuyển đến trường quay, 12h khuya Ken lại trở về tới nhà, sau khi nói chuyện với Suzy gần một tiếng đồng hồ thì cả hai thiếp đi lúc nào không biết, tới sáng hôm sau khi tỉnh dậy Ken thấy điện thoại vẫn đang facetime với Suzy, còn Suzy thì đang nằm ngủ chảy cả nước dãi.
Tóc tai rối tinh rối mù, mắt thì con híp con nhắm, lại còn có tiếng ngáy nhè nhẹ nữa, Suzy vào lúc này chả khác gì bà phủ thủy cả, đó là trong mắt người khác, còn trong mắt Ken thì hiện tại mới là lúc Suzy xinh đẹp nhất.
Chụp màn hình lại vài tấm hình rồi tắt điện thoại, Ken lại bắt đầu một ngày mới, một ngày mới đầy năng lượng.