Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế

Bởi vì hôm đó là ngày phát vật tư, ngày nhận tiền lương nên Hạ Du Sâm cố ý chờ Kiều Yến và tui, muốn đưa hai đứa về nhà.

Thăng quan, phần được nhận cũng khác trước, việc này có thể thấy được vì trong đống vật tư của Kiều Yến thậm chí còn có cả những loại vật tư đặc biệt như rượu và thuốc lá. Tuy nhìn qua đã biết là hàng rẻ tiền nhưng vẫn không thể ngăn được những ánh mắt phát sáng thật nóng bỏng của những chiến hữu khác cùng đến nhận vật tư.

Sau khi mọi người đã ngồi vào xe, Hạ Du Sâm khởi động xe hơi.

Chiếc xe hơi màu đen chạy trong căn cứ, từ từ rời khỏi căn cứ trung tâm.

“Đội trưởng có quyền thay đổi đội viên không?” Kiều Yến bỗng hỏi.

“Thay đổi đội viên à?” Hạ Du Sâm nhất thời không phản ứng kịp, sau đó anh ta liếc mắt nhìn Kiều Yến qua kính chiếu hậu, hỏi: “Tại sao?”

“Thành tích của tập thể tốt không có nghĩa là bất cứ ai trong đội cũng thích hợp với công việc có độ khó này, thay đổi những người trong đội là cách lựa chọn tốt nhất.”

“Cấp trên đã định thì phải tuân theo, nhưng nếu em muốn đổi, em có quyền lợi này. Em có thể quan sát rồi lập một danh sách những người không hợp cách và những người muốn thay vào, giao cho Liên Trưởng Trương quyết định. Những người được thay vào chỉ cần là người thuộc liên đội của chúng ta là được, nhưng em cũng không thể rút đi hết tinh anh trong liên đội của chúng ta, khéo quá hóa vụn đấy. Ngày mai em có thể nói trực tiếp chuyện này một cách chi tiết với Liên Trưởng Trương.”

Đến cửa phòng quen thuộc, tui lại nghe được tiếng ồn ào chói tai.

“Ai cho hai người ăn không uống không của con tôi?! Không thân cũng chẳng quen, mấy người không biết xấu hổ à?! Da mặt dùng làm bánh canh hết rồi hả?”

Mặt Kiều Yến lập tức đen thui.

Tui và Kiều Yến xuống xe, nhóc vừa định lấy vật tư ở cốp xe đã bị mẹ Kiều bắt được: “Kiều Yến! Mẹ nghe nói con dùng vật tư mình bán mạng tìm được nuôi sống hai người không thân cũng chẳng quen?”

“Không liên quan tới bà.” Kiều Yến bực mình tránh khỏi mẹ Kiều.

Hạ Du Sâm lúng túng vội mở cốp xe, chuyển vật tư của hai đứa tui xuống: “Kiều Yến, mọi thứ ở đây hết rồi, cậu kiểm tra đi.”

“Kiểm cái gì chứ, không cần đâu. Cảm ơn anh.” Kiều Yến nhận lấy túi vật tư, nói cảm ơn.

“Trời ạ, nhiều vậy sao!” Mẹ Kiều bổ nhào tới đống vật tư, giống như hận không thể nhập vào trong đó.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy… Không phải mẹ nói tới nhìn anh hai thôi sao…” Kiều Úc đứng một bên miễn cưỡng cười với bọn tui, kéo mẹ Kiều lại.

Tháng 7 trời rất nóng, Kiều Úc lại mặc áo dài quần dài, quần áo phía trong cũng kéo đến nút trên cùng, bao kín mình đến gió thổi không lọt.

“Gì chứ! Con không nghe thấy à?! Hai chúng ta ăn còn không đủ no, vậy mà Đại Kiều nó lại đi nuôi mấy cái thứ không biết xấu hổ!”

Trần Bội Tư đứng ở cửa với gương mặt đầy bất an, Hân Hân trốn sau cửa, chỉ chừa đôi mắt lén nhìn ra ngoài.

“Mẹ, mẹ nhỏ tiếng chút đi, đừng làm anh hai khó xử…”

“Khụ…Kiều Yến, anh về đây, mai gặp lại…” Hạ Du Sâm thấy tình huống không đúng, vừa định chuồn đã bị mẹ Kiều gọi lại: “Vị sĩ quan này, ngài là cấp trên của Đại Kiều nhà tôi sao?”

“Không phải… Chúng tôi đã cùng cấp bậc rồi…”

Mẹ Kiều cũng không qua tâm lời Hạ Du Sâm, lại nói: “Nhờ ngài chiếu cố Đại Kiều nhà tôi, ôi dào, bình thường nó là một đứa trẻ không làm người ta bớt lo…”

“Bà bớt giả dối đi…” Kiều Yến giận dữ kéo mẹ Kiều ra khỏi Hạ Du Sâm, quát.

“Vậy…Kiều Yến, anh đi trước đi, hẹn gặp lại các vị, đã quấy rầy rồi.” Hạ Du Sâm chui vào xe hơi của mình nhanh như một làn khói, sợ bị mẹ Kiều bắt lại lần nữa.

Kiều Yến không thèm nói tiếng nào, vận chuyển từng túi vật tư vào phòng.

Để giúp nhóc, tui cũng một tay hai túi, đem hết vật tư vào phòng một lượt.

Nhìn tư thế oai hùng của tui, mắt của mẹ Kiều và Kiều Úc trừng lên thật to.

Cùng chuyển vật tư vào phòng xong, Kiều Yến mới đến trước mặt mẹ Kiều, nói: “Tôi đã nói rồi, đừng đến tìm tôi nữa.”

“Con là con của mẹ, mẹ mang thai con 9 tháng 10 ngày, tại sao lại không thể tới tìm con?” Mẹ Kiều đáp lại rất đúng tình hợp lý.

Kiều Yến im lặng một lúc lâu, mặt không đổi sắc: “Tùy bà.”

Sau đó nhóc kéo tui vào phòng, đóng cửa lại.

“Hách Hách, chị có muốn ở ký túc xá không?” Kiều Yến ngồi trên giường, kéo tui ngồi lên đùi nhóc, dịu dàng hỏi.

“Em đã hỏi rồi, nếu chúng ta muốn chuyển đi, nhà số 17 vẫn còn trống, vì bảo an kém nên không ai vào ở, chúng ta muốn vào đó cực kỳ dễ dàng. Nhưng nếu chị muốn mang Trần Bội Tư và Hân Hân thì có hơi khó, vì theo quy định chỉ có thể mang ít hơn 3 người cùng huyết thống vào ở thôi.”

Tui không rõ tại sao Kiều Yến lại nghĩ tui muốn dẫn theo Trần Bội Tư và Hân Hân cùng đi nữa. Bọn họ đâu có liên quan gì đến tui, tại sao tui phải cõng theo họ đi khắp nơi chứ?

Kiều Yến thật sự cho rằng bản cương thi có tình yêu vô bờ bến, ai cũng bắt lại làm thú cưng chắc?

“Em đã xem qua chỗ đó, là dạng nhà cổ kiểu tứ hợp viện Bắc Kinh (*), không có kiến trúc phòng ngự lại còn tiếp giáp bên ngoài căn cứ nên mới bị vứ bỏ. Nhưng đối với chúng ta 2 điều này không thành vấn đề, chị cảm thấy thế nào?”

(*) Tứ hợp viện Bắc Kinh: Một phần nổi bật trong văn hóa Bắc Kinh chính là ở những căn Tứ Hợp Viện – những căn nhà được tạo bởi bốn gian nhà chữ nhật, bố trí thành hình vuông tạo thành các sân trong. Theo truyền thống, Tứ Hợp Viện được thiết kế theo một trật tự sắp xếp nghiêm ngặt, sử dụng cho một gia đình với nhiều thế hệ cùng chung sống. Gian nhà chính là của người đứng đầu gia đình, các gian nhỏ hơn hai bên là nơi ở của các thành viên còn lại, con gái của chủ nhà – những người vốn không được tự ý ra ngoài – sẽ được bố trí ở trong những gian cách xa mặt phố nhất. Lấy bóng mát từ những hàng mái hiên, sân trong là nơi có chức năng tương tự như phòng sinh hoạt chung ngày nay, là không gian ngoài trời dành riêng cho cả gia đình. (Mọi người nếu có hứng thú thì có thể tìm thêm trên google nhé).

Tùy ý, bản cương thi ngủ ở đâu cũng là ngủ.

Kiều Yến ôm tui một lúc rồi để tui đứng lên, tự cầm một túi vật tư: “Em mang sang cho Trần Bội Tư, chị ở đây chờ em nhé.”

Sau khi vết thương của Trần Bội Tư khá hơn ông ta vẫn một mực cố gắng làm tất cả những công việc có thể làm, nhưng vẫn không thể nuôi sống được hai người, chủ yếu vật tư họ dùng đều là do hai đứa tui cho.

Tui gật đầu, nhìn Kiều Yến đẩy cửa ra, sau đó thấy sát phòng gỗ cách vách đột nhiên xuất hiện một cái lều nhỏ.

Mẹ Kiều chui từ trong lều ra: “A, Đại Kiều, đúng lúc quá, mang chút thức ăn lại đây.”

Kiều Yến lơ mẹ Kiều đi, mang vật tư sang phòng cách vách.

“Này, này, Đại Kiều! Chẳng lẽ con định cho không họ sao?! Sao thằng nhóc này lại không nghe lời gì cả?! Mẹ ruột mày còn không đủ no! Mày lại tặng đồ cho người dưng!”

Tui ra cửa nhìn, mẹ Kiều vẫn còn vừa đuổi theo sau Kiều Yến vừa thét chói tai. Kiều Yến quay phắt người lại, mẹ Kiều tông trúng nhóc sau đó lùi lại vài bước: “Với tôi, bà cũng là người dưng, mời bà dời lều của mình đi, nếu không tôi sẽ nhờ người giúp bà làm.”

Tui cúi đầu, nhìn thấy người đang đứng trước lều nhỏ.

“Rất xin lỗi.” Kiều Úc miễn cưỡng cười với tui.

Tại sao lại nói xin lỗi? Tui không hiểu.

Tui nhìn thấy trong lều có nấu một nồi canh suông, đang sôi ùng ục ùng ục, ngoài bọt và những thứ cặn gì đó không rõ thì không nhìn thấy gì nữa cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui