Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế

Dọn sạch kiến trúc dưới đất một phen, tui và Kiều Yến tiếp tục ở lại trong này.

Dù sao so với những nơi khác, nơi ẩn tàng dưới đất này càng an toàn hơn.

Từ lần bị kích thích trước, bây giờ mỗi ngày vừa mở mắt ra đã bắt đầu học những bài giảng được lưu lại trong bình. Ngay cả lúc đang lăn đất với bản cương thi cũng không chút nào lơ là, dẫn đến gần đây những lúc tui đang làm vận động “nhét”, nhóc con lại đang trong tình trạng nghiêm túc suy nghĩ sâu xa, vừa đâm vào vẫn có thể kịch động ghi ghi chép chép.

Bản lĩnh một người làm hai việc bị tên nhóc này phát huy đến đỉnh cao.

Thật ra bản cương thi là một người có tấm lòng nhân từ, tui cũng đâu muốn quấy rầy nhóc, hết cách, bản cương thi đã từng nhiều lần khuyên Kiều Yến gỡ chuối xuống cho bản cương thi tự chơi nhưng cứ bị nhóc vô tình bác bỏ, chỉ có thể chấp nhận như vậy.

Vừa chăm chỉ học tập, Kiều Yến cũng đồng thời không quên giao cho tui nhiệm vụ, đó chính là nhớ lại xem nhũ danh của mình là gì.

… Không bẫy cương thi sẽ chết à?

Vì thế, để bồi thường cho bản thân đã cố gắng suy nghĩ, tui ra sức áp bóc lột trái chuối của Kiều Yến ra nước.

Tuy cấu tạo cơ thể của Kiều Yến đã bị tui cảm nhiễm, nhưng một đêm mười lần gì gì đó quả nhiên vẫn quá miễn cưỡng, may mà chất có thể bù lại lượng, về điểm này, Kiều Yến học được lần sau so với lần trước còn tốt hơn, mãi đến một ngày lại lăn sàn nhà, Kiều Yến bỗng mang vẻ mặt khó xử, tui hỏi nguyên nhân, nhóc nói rằng: “Chúng ta sẽ có tiểu bảo bảo à?”

Nhìn nhau ba giây, bản cương thi như bị xét đánh, hoảng sợ nhìn về phía bụng dưới bằng phẳng của Kiều Yến.

… Tiểu bảo bảo?

Lăn đất sẽ xuất hiện tiểu bảo bảo? Đùa cái gì vậy?!

Phần thưởng đặc biệt gì gì đó hả?!

“Hách Hách thích trẻ con không?”

Vẻ mặt chờ mong đó là muốn cái giống gì…?

“Em muốn làm ba ba.”

Đừng… đừng nhìn tui bằng ánh mắt lấp lánh đó…

Sợ hãi lăn đất sẽ có phần thưởng đặc biệt, bản cương thi lập tức đưa ra một lựa chọn đau khổ, quyết định không lăn đất nữa.

Bản cương thi vẫn luôn có sự tự chủ kinh người, nói không lăn liền không lăn, nếu lăn ra phần thưởng đặc biệt không phải từ nay về sau sẽ có người tranh Kiều Yến với tui hả? Không được không được đâu, tuyệt đối không được.

Từ sau khi ngừng hoạt động mỗi ngày này, tui nhìn ra Kiều Yến không quen, cấm dục không quá hai ngày, tui bất động mà địch lại bắt đầu nghĩ biện pháp, cũng may bản cương thi ý chí kiên cường, không hề bị thuyết phục, mặc kệ là cọ cọ cọ cực nóng hay là nửa đêm thở dốc, bản cương thi cũng xem như không nghe thấy, mưu kế của địch nhân đã bị phá nát.

Giữa trưa, ma chưởng của Kiều Yến lại đánh úp tui.

“Ngày thứ bảy, hôm nay nơi đó lại không thoải mái?” Kiều Yến đen mặt cực kỳ bất mãn nhìn tui.

Sữa chua…?

“Ăn rồi.” Da mặt Kiều Yến giật giật.

Đau trứng?

“… Hách Hách, em đã từng dặn chị đừng học những từ ngữ linh tinh chưa?” Bàn tay lớn của Kiều Yến chộp lấy tui.

Từ từ! Có người tới!

Tui xoay người chạy nhanh ra ngoài, tay Kiều Yến chụp hụt,  chỉ để lại nhóc hổn hển quát to.

Hừ, bản cương thi đâu phải đồ ngốc, nhìn Tịch Khuê gì đó và ba của cô ấy, còn có Hân Hân và ba cô bé nữa, tui có thể đoán ra, thứ phần thưởng đặc biệt nhất định sẽ tranh Kiều Yến với tui, bản cương thi thông minh vậy, sao có thể để nó làm thế được?!

Hừ! Phần thưởng đặc biệt là tiểu tam! Thấy ghét! Ghét nhất luôn!

Ủa…? Tịch Khuê hình như là bản cương thi? Thôi, không cần so đo chi tiết.

Từ khi máy phát điện được khởi động lại, Kiều Yến đã sửa lại thang máy nối liền nhà trọ và kiến trúc dưới đất, bây giờ bọn tui ra ngoài vô cùng thuận tiện. Tui ra khỏi đây bằng thang máy, một đường chạy thẳng đến chỗ cửa  vào nhà trọ, phanh gấp, tông ngã một vật thể không rõ đang kêu lên thảm thiết mới ngừng lại: “Đậu xanh! Rau muống! Hách Hách đáng ghét!”

“A!” Ngoài cửa lớn là Khương Kiến với vẻ mặt như bị hù suýt chết, hét về phía tui: “Hách Hách mau tránh ra, ở đây có người tiến hóa kiểu mới…Ủa? Đâu rồi?”

“Đội phó, đang ở dưới chân Hách Hách.” Dương Nhất Phầm bất đắc dĩ nhún vai, thu súng lại.

“Cái gì?”

Tui và Khương Kiến cùng nhìn xuống dưới chân tui.

“Gầm gừ… gừ gừ…”

A… có lỗi quá… Tui biết sai liền sửa, không chỉ nâng sĩ quan zombie dậy còn thay anh ta sửa lại đầu bị lệch cho đúng.

“Hách Hách! Hắn rất nguy hiểm, em làm gì vậy! Mau tránh ra!” Khương Kiến gấp không chịu được, gào âm lên.

Nguy hiểm? Tui sờ đầu sĩ quan zombie, sĩ quan zombie ra vẻ hướng thủ, cúi người ra sức đưa đầu về phía tay tui cọ cọ.

“Anh ta tên là Gừ Gừ.” Tui quay đầu nhìn Khương Kiến đang trợn mắt há mồm.

“Gừ Gừ… Gừ Gừ á? Zombie…tên Gừ Gừ? Gừ Gừ?” Khương Kiến đờ đẫn lặp lại.

“Các người…” Kiều Yến rốt cuộc cũng đuổi kịp thấy hai người bắt mắt, phản ứng đầu tiên là quan sát xem bốn phía có mai phục hay không.

Phần tử luôn nổi trội trong đội Dương Nhất Phàm thấy dáng vẻ của Kiều Yến thì buồn cười: “Đội trưởng, đừng sợ, chỉ có hai chúng tôi.”

“… Tôi đang quan sát thời tiết thôi.” Kiều Yến ho một tiếng, nhìn hai người: “Đi ngang qua đây à?”

“Anh nói đi ngang qua, đội trưởng em tin à?” Khương Kiến giận dữ hừ một tiếng.

“Sao hai người biết tôi ở trong này?”

“Vưu Bằng Siêu nói cho bọn tôi biết, vốn chỉ định đến đây thử vận, không ngờ thật sự tìm được.” Dương Nhất Phàm nói.

“Không bị theo dõi chứ?” Kiều Yến nhìn sau lưng họ.

“Đội trưởng, em coi thường anh quá nha, trong trường quân đội môn anh giỏi nhất là phản trinh sát đó! Trong trường anh là số 1!” Khương Kiến lại ồn ào.

“Trong những thủ hạ dưới tay Hạ Du Sâm, chỉ có mình đội phó đi học.” Dương Nhất Phàm ở bên cạnh phá đám.

“Dương Nhất Phàm, cậu không ngáng chân tôi là không được à?” Khương Kiến một quyền quất tới Dương Nhất Phàm.

“Xử lý đội phó, tôi sẽ thành lão nhị.”

“Vào trong trước đi.” Kiều Yến ngoắc tay, ra hiệu.

“Dạ!” Hai người cợt nhã lập tức nghe lệnh.

Bản cương thi nói rồi mà, hai người này, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Tui sờ sờ Gừ Gừ, sau đó bắt kịp ba người.

“Cái con kia của em… Gừ Gừ, có thú cưng em nuôi?” Khương Kiến hỏi tui.

Tui quay đầu nhìn Gừ Gừ đang đứng ngoài cửa lớn trông mong nhìn tui, đáp: “Không phải đâu…”

“Vậy là gì?”

“Trai treo cửa…”

“Trai treo cửa á?” Khương Kiến trừng to mắt.

“Hách Hách thật nổi bật, thật mạnh mẽ!”

“Đội phó, ý Hách Hách là môn thần nhỉ? Giống như Chung Quỳ?” Dương Nhất Phàm bổ sung thêm.

Tui vỗ mạnh tay, dọa hai người nhảy dựng, Kiều Yến cũng quay đầu nhìn tui.

“Thêm 10 phút!” (Editor: tui không hiểu cái này là sao nữa, có gì tui sửa lại sau)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui