Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Edit: Cửu Trùng Cát

Đoàn người ăn cơm xong từ hội sở đi ra, Thẩm Lan để cho hai vợ chồng nhà họ Trương đi về trước, chính mình mang theo 2 con gái trở về nhà. Vài năm nay vì việc làm ăn buôn bán, Thẩm Lan ngược lại quen biết được không ít người, bà cũng biết thế giới này không phải ĐEN thì tức là TRẮNG, cho nên vì chuyện này, bà phải đi “chuẩn bị” sẵn sàng một chút, cứ như vậy, hai vợ chồng Trương Quốc Cường càng không dễ rời khỏi phòng tạm giam của cục cảnh sát.

Mãi cho đến khi Trương Quốc Cường và Trần Hà bị tạm giam đến ngày thứ sáu, Trương Thanh mới tìm tới cửa, nói rằng nguyện ý giải quyết riêng, nếu như đối phương đồng ý giơ cao đánh khẽ, về sau cả nhà gã sẽ không tìm đến quấy rối nữa.

Gã cũng là bị ép đến không còn biện pháp nào khác.

Ngược lại, Thẩm Lan không nôn nóng không vội vàng, trước tiên bảo gã chờ thêm 3 ngày, chờ đến khi nhuệ khí trên người Trương Thanh đều bị bào mòn, lúc này mới giao cho luật sư đi bàn bạc, mà trải qua việc bị luật sư xoay như chong chóng, còn nói ba ngày sau, Thẩm Lan kêu ra gặp mặt, Trương Thanh đã hoàn toàn mềm nhũn, Thẩm Lan nói cái gì cũng đều gật đầu đồng ý.

Thẩm Lan kêu Trương Thanh tự tay viết một tờ cam đoan, chắc chắn về sau không tiếp tục tìm đến gây rối với một nhà Trương Giai Giai nữa, hơn nữa, sau khi hai vợ chồng Trương Quốc Cường ra khỏi đồn cảnh sát cũng phải ký tên vào tờ cam đoan này. Tuy rằng tờ cam đoan đó không có hiệu lực về mặt pháp luật, chẳng qua chỉ có tác dụng kềm chế ba người nhà Trương Quốc Cường mà thôi!

Đầu bên kia, Trương Quốc Cường và Trần Hà sau khi bị tạm giam mấy ngày, phải nộp tiền bảo lãnh mới được tại ngoại, bọn họ đã bị ghi vào hồ sơ có tiền án, nếu lại gây ra sai lầm gì, thì tội sẽ chồng thêm tội, án phạt sẽ càng nặng thêm, cho nên mỗi một hành động trong tương lai, bọn họ không thể không suy nghĩ kỹ một chút, sẽ có kiêng kị. Mọi tính toán của Trương Thanh xem như đổ sông đổ biển, bên này chẳng những không chiếm được một phần tiện nghi nào, mà bởi vì mỗi ngày phải chạy vạy giải quyết chuyện của cha mẹ gã, việc làm ở công ty bên kia của gã cũng sắp giữ không được, lúc gã xin nghỉ đến ngày thứ 3, sắc mặt của quản lý càng ngày càng kém. Rốt cuộc cũng xử lý xong mọi chuyện, Trương Thanh cũng trả phép, nhưng nhớ lại chuyện phát sinh dạo gần đây, gã vẫn thấy không yên lòng như cũ, ngày đầu tiên lúc làm việc trở lại, gã mơ màng để xảy ra một sai lầm lớn, quản lý rốt cuộc cũng nắm được thóp, hung hăng mắng chửi một trận. Gần đây Trương Thanh chịu không ít tức giận, bình thường cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng vào lúc này gã quả thật không thể chịu nổi nữa mà bùng nổ, nhịn không được đáp trả quản lý vài câu, về sau không hề ngoài ý muốn khi bị đuổi việc.

Trương Quốc Cường và Trần Hà từ cục cảnh sát đi ra, Trương Thanh cũng vừa lúc muốn đem người tiễn bước. Nhưng mà Trương Quốc Cường và Trần Hà đến lâu như vậy, ngay cả người muốn gặp còn chưa gặp được đã phải trở về, bọn họ tự nhiên là không cam lòng, thành phố Z lớn như vậy, nhất thời bọn họ không thể nào tìm thấy. Đành phải tạm thời quay trở lại nhà khách trước kia ở lại một thời gian. Bởi vì sau khi được phóng thích, cảnh sát đối với bọn họ cảnh cáo thêm một lần nữa, cho nên bọn họ không dám lại tùy tiện đi tìm người như vậy. Hai người ở lại nhà khách, chi phí ăn ở đều phải trả tiền, chính bản thân bọn họ cũng không mang theo bao nhiêu tiền, tiền này tự nhiên là Trương Thanh trả, Trương Thanh là kẻ rỗng túi tiêu chuẩn, lúc này ngay cả việc làm cũng chẳng còn, gã nhìn tư thế chuẩn bị trường kỳ kháng chiến của cha mẹ, tự nhiên không thể nào đồng ý. Nhưng mà thỉnh thần dễ tiễn thần khó, hai vợ chồng Trương Quốc Cường từ ngàn dặm xa xôi mà đến, còn bị ép buộc vào trong cục cảnh sát mất mấy ngày, chỗ nào nguyện ý dễ dàng rời đi như vậy, hai vợ chồng bọn họ lời thề son sắt nói rằng nhất định phải tìm cho được hai vợ chồng thằng hai, hoàn toàn không nghe lời khuyên bảo của con trai Trương Thanh.

Bọn họ nghĩ rằng, chỉ cần tìm thấy hai vợ chồng Trương Quốc Đống, hết thảy mọi chuyện sẽ êm đẹp, chịu bao nhiêu mệt mỏi, bọn họ không thể cứ như vậy ăn không phải trả tiền! Hơn nữa lúc đi, bọn họ đã mạnh miệng thông báo với cả thôn, bảo rằng bọn họ đến thành phố hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, nếu cứ như vậy xám xịt trở về, sau này làm sao mà ngẩng đầu lên làm người được. Trương Thanh không biết những tính toán trong lòng cha mẹ gã, thấy hai người cứ đùn đẩy mãi không chịu đi, sắc mặt của gã càng ngày càng khó coi hơn.

Giải quyết xong chuyện này, Cố Ninh đem tất cả tâm tư đều đặt trên hội sở mới đang trong quá trình hoàn thành, đã khởi công mấy tháng, toàn bộ kiến trúc bên ngoài trên cơ bản đã hoàn thành, hiện tại đang thi công thiết kế phần nội thất bên trong, rất nhanh thôi, phỏng chừng tháng sau có thể hoàn công rồi khai trương. Nỗ lực phát triển theo hướng tạo ra thương hiệu riêng, cho nên Cố Ninh cố ý đi đến khu trung tâm buôn bán đồ gỗ nội thất, tiếp tục mua rất nhiều vật dụng bằng gỗ cao cấp, chỉ một bộ vật dụng trang trí đơn giản, đã ngốn mất vài chục vạn tệ. Chẳng qua mấy thứ này sau khi được bày biện trong hội sở, về sau giá trị của chúng sẽ tăng lên, hiện tại một bộ bàn ghế có giá sáu vạn tệ, sau mười năm nữa, không có đủ 600 vạn thì không mua nổi.

Thẳng đến khi Trương Giai Giai cảm thấy thư thả, Thẩm Lan lập tức mang theo hai ái nữ đi du lịch giải sầu, hoàn toàn quẳng 3 người nhà Trương Quốc Cường ra sau đầu.

Lại qua một tuần nữa trôi qua, Trương Quốc Cường và Trần Hà thật vất vả mới có đủ dũng khí, bắt đầu vụng trộm đến lân cận tiểu khu tìm kiếm, lại phát hiện lẩn quẩn tìm kiếm hết 3 ngày cũng không nhìn thấy người nhà Cố Ninh đi ra ngoài, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy. Bọn họ tự nhiên không biết mình chờ người đã rời khỏi thành phố Z, lúc bọn họ lo lắng không yên, thấp thỏm tìm kiếm khắp nơi, người khác lại đang khoái trá nghỉ phép du lịch.

Lúc mẹ con Cố Ninh trở lại thành phố Z, đã là nửa tháng sau đó, vui chơi hai tuần, cả người cô vừa đen vừa ốm đi một vòng, bất quá ngược lại rất có tinh thần, mỗi buổi sáng đều kiên trì chạy bộ tập thể dục, du lịch đối với cô mà nói là chuyện rất tiêu hao thể lực, nhưng cô luôn thấy rất nhẹ nhàng, rất khoái trá. Lúc trở về vừa vặn vào lúc điền đơn nguyện vọng, Cố Ninh lại giúp Trương Giai Giai chọn ra ngành học và trường học thích hợp, điểm số của Trương Giai Giai rất tốt, có rất nhiều cơ hội để chọn lựa. Kiếp này, rốt cuộc Trương Giai Giai có thể chọn trường học, chọn chuyên ngành mà cô luôn mơ ước, Cố Ninh cũng thập phần vui vẻ, may nhờ ông trời cho cô một cơ hội, để cho cô được tái sinh lại một lần, để không phụ sự may mắn ấy, cô muốn tận lực làm cho mình và những người mà cô yêu quý không có tiếc nuối.

Sau 3 ngày, thư thông báo trúng tuyển được phát ra, Thẩm Lan giúp Trương Giai Giai tổ chức một bữa tiệc ăn mừng ở một khách sạn có tiếng trong thành phố Z, mời giáo viên chủ lớp và thân bằng quyến thuộc cùng đến ăn mừng, đương nhiên Trương Quốc Đống và Vương Hồng Ngọc cũng có mặt, mọi người tay bắt mặt mừng gửi lời chúc mừng cho nhau, hai vợ chồng nhà họ Trương có thể nói là vẻ mặt tươi cười, tràn đầy hạnh phúc, con gái mình có tiền đồ, bọn họ làm sao có thể không vui sướng, tự nhiên là cao hứng nhất so với ai khác.

Trương Quốc Đống hứng trí bừng bừng, người khác tới mời rượu, ai ông cũng không từ chối, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ ông uống rượu mà thấy vui vẻ như hôm nay, Vương Hồng Ngọc nhìn Trương Quốc Đống uống rượu đến cả mặt đỏ bừng, lúc này mới bắt đầu ngăn trở:

– “Ông già à, uống rượu say mèm như vậy giống cái gì đây hả?”

– “Con gái của tôi thi đậu đại học danh tiếng, tôi rất vui vẻ a!” Trương Quốc Đống cười lên ha hả.

Lại nói đến Trương Quốc Cường và Trần Hà, bọn họ thật vất vả mới nghe ngóng được địa điểm mà Trương Giai Giai mở tiệc ăn mừng, lúc hai người bọn họ tới nơi, bị tình cảnh trước mắt làm cho chết khiếp, trước cửa khách sạn có người đứng canh, trong lòng bọn họ có chút sợ hãi , không biết mình cứ như vậy đi vào, có thể bị người gác cửa cản lại hay không? Lúc ấy Trần Hà cắn răng:

– “Bất kể thế nào cũng phải vào trong, lần này một nhà chú hai nhất định đều có mặt ở đó, chúng ta đã chờ lâu như vậy, lần này nhất định phải tìm được người.”

Trương Quốc Cường vừa nghe, cũng không do dự nữa, hai người không sai biệt lắm đã tới thành phố Z được 1 tháng rồi, cho dù có cố ăn cố uống tiết kiệm thế nào, chi phí ăn ở cũng tốn mất 2000 đồng, đó là chưa tính đền chi phí xe cộ đi lại, bọn họ không thể mua bán lỗ vốn được, trong lòng của Trương Quốc Cường cân nhắc tính toán, một nhà thằng hai có thể mở tiệc ở nơi sang trọng thế này, nhất định là rất có tiền! Hai vợ chồng thằng hai đều có mặt ở trong đó, bọn họ không thể bỏ qua như vậy được!

Hai vợ chồng Trương Quốc Cường sợ hãi rụt rè đi vào khách sạn, thấy không ai cản bọn họ lại thì nhẹ nhàng thở ra.

Bữa tiệc được tổ chức ở lầu 3, hai người không đi thang máy, mà từ thang bộ trèo lên. Cả bữa tiệc kỳ thật cũng không mời bao nhiêu người, có hơn mười giáo viên ở các khoa, hơn nữa chỉ mời hơn 10 bạn cùng lớp có mối quan hệ thân thiết với Trương Giai Giai, sau đó là người một nhà mẹ đẻ của Thẩm Lan, tổng cộng bất quá cũng chỉ có ba mươi mấy người, đãi ở một phòng vip nhỏ, chỉ có 5 bàn tiệc, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, rất có tính riêng tư.

Chỗ ngồi của Cố Ninh đối diện với cửa ra vào, nhìn thấy ngoài cửa phòng có hai bóng người đang nhìn quanh tìm kiếm, cô sợ run, thật sự không ngờ, hai người kia thế nhưng còn chưa rời khỏi thành phố Z, cư nhiên dám tìm đến tận nơi này. Cô vừa đứng lên, hai vợ chồng Trương Quốc Cường cũng vừa vặn tiến vào. Trương Quốc Cường chăm chú tìm kiếm xung quanh, lúc nhìn thấy hai vợ chồng Trương Quốc Đống, trong lòng ông ta vô cùng vui vẻ, ông ta bước nhanh qua, quả thực khó nén kích động trong lòng.

– “Chú hai, vì sao chú luôn trốn tránh anh vậy? Anh tìm chú rất vất vả a! Chú không nhớ đến tình nghĩa anh em ư, làm người như vậy sao được?”

Trương Quốc Đống nghe thấy tiếng nói phía sau, phản xạ có điều kiện quay đầu qua, tuy rằng ông đã uống không ít rượu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn uống say, thấy được người lên tiếng nói chuyện, đầu tiên ông sửng sốt, sau đó mới nhíu nhíu mày:

– “Trương Quốc Cường, sao anh lại ở chỗ này?”

Vương Hồng Ngọc nhìn thấy hai vợ chồng Trương Quốc Cường tiến vào, tâm cũng nhảy dựng.

Cố Ninh mời bảo an tiến vào, kêu hai người bọn họ hiện tại đi ra ngoài chờ, cô cũng không muốn náo loạn quá khó coi, chung quy những người này đều là người quen của Trương Giai Giai.

Thẩm Lan cũng đứng lên:

– “Sao các người dám đến đây?”

Trương Quốc Cường đối với Thẩm Lan có chút bóng ma trong lòng, ông ta cảm thấy người đàn bà này rất lợi hại! Ỷ vào bản thân có mấy đồng tiền, động một cái là lập tức đòi kiện người ta, nhúng tay vào việc nhà của người khác cũng quá không đạo đức, làm cho mình bị tạm giam hết mấy ngày.

Mặc dù trong lòng ông ta đem Thẩm Lan mắng trăm ngàn lần, nhưng mà ông ta vẫn còn có chút kiêng kị, không dám làm bừa:

– “Mắc mớ gì tới cô, tôi đến uống rượu mừng của cháu gái tôi, chẳng lẽ còn phải xin phép cô à?”

Thẩm Lan cười lạnh một tiếng, vừa định nói chuyện, Cố Ninh ở một bên dẫn đầu lên tiếng:

– “Nếu các người muốn tới chúc mừng, vậy không thể ngồi ở phòng này, không bằng chúng ta đến phòng chờ đi, dù sao ông cũng là bác cả của Giai Giai, tự nhiên không giống như người khác, Giai Giai cũng rất tôn trọng ông.”

Trương Quốc Cường sửng sốt, không ngờ bị con nhóc miệng còn hôi sữa đeo lên đỉnh đầu một cái mũ cao như vậy, thế nhưng đối phương ở trước mặt nhiều người như vậy đối xử với mình nho nhã lễ độ, nhất thời ông ta cũng có chút kiêu ngạo:

– “Vậy được rồi, bất quá, đồ ăn đồ uống không thể kém hơn so với ở đây.”

– “Đó là đương nhiên.”

Đối phương không có phát tác tại chỗ, Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra, nói với Thẩm Lan:

– “Bên cạnh có một phòng chờ nhỏ, dù sao bọn họ cũng đường xa mà đến, chúng ta sang đó đi, Giai Giai, cậu tiếp tục ở chỗ đãi khách nhé, xong rồi đến sau.”

Vương Hồng Ngọc cũng đứng lên, nói với chồng mình ở một bên:

– “Ông tiếp tục uống rượu với thầy giáo đi, tôi sang đó xem một chút.” Nói xong cũng đuổi theo.

Người có mặt ở đây, tuy rằng cảm thấy bác cả của Trương Giai Giai hơi đặc biệt một chút, nhưng không có ai đem đề tài kéo lên trên hai người khách mới vừa vào này, mọi người tiếp tục uống rượu cười đùa, Trương Giai Giai miễn cưỡng nặn ra một nụ cười có chút khó coi, giống như ngồi trên bàn chông thấp thỏm hồi hộp, đồng thời ở trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi, trong nháy mắt đại não của cô đều trống rỗng, may mắn Cố Ninh nhanh tay nhanh mắt kịp phản ứng, mới không tới mức đập nát cả buổi tiệc. Cô tuyệt đối tin tưởng, bác cả và bác dâu của cô hoàn toàn có khả năng này.

Vốn dĩ cũng sắp tàn tiệc, Trương Giai Giai mỉm cười tiễn bước khách nhân rời khỏi khách sạn, lúc này mới thu liễm nụ cười trên mặt, một mảnh trầm trọng, vội vàng trở lại phòng chờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui