Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Edit: Cửu Trùng Cát

– “Không được nhắc đến cái chết.”

Bạch Thần Dục không biết vì sao, đột nhiên trong lòng sinh ra sợ hãi.

Cố Ninh lạnh lùng cười:

– “Anh sợ chết sao? Tôi không sợ.”

– “Câm miệng.” Sự kiêu ngạo và khả năng kềm chế mọi hỉ nộ ái ố vốn rất tốt của Bạch Thần Dục, trong nháy mắt đều biến mất không thấy bóng dáng. Dừng một chút, Bạch Thần Dục mới cất tiếng: “Chúng ta cần bàn bạc lại một chút, mấy giờ thì máy bay của em đáp xuống Bắc Kinh, anh sẽ sai trợ lý đến đón em.”

– “Không cần, tự tôi sẽ đến gặp anh.”

– “Cùng một câu, anh không muốn lặp lại lần thứ hai.”

Cố Ninh trầm mặc vài giây mới đáp:

– “11 giờ trưa.”

Cúp điện thoại, Cố Ninh vẫn ngồi ở trên ghế ngơ ngẩn mất một lát, bốn phía gió vẫn thổi mạnh, cả người cô cơ hồ đều bị đông cứng đến không còn cảm giác, lúc này đột nhiên cô mới lấy lại được tinh thần, đứng lên đi từng bước một về phía trước. Cố Ninh đi tới khách sạn gần đó thuê một căn phòng, Hà Cảnh đã dặn đi dặn lại rằng cô phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, thân thể là của cô, đương nhiên cô phải chăm sóc kỹ lưỡng mình, trước mắt cô vẫn còn một trấn đánh ác liệt cần phải đánh, và quan trọng hơn… cô còn phải đợi Hà Cảnh trở về.

Cô tin tưởng, Hà Cảnh nhất định sẽ bình an trở về bên cạnh cô.

Cố Ninh tắm nước ấm, cả người đều ấm áp trở lại, ngồi trong gió lạnh lâu như vậy, sau khi tắm rửa xong, cô bắt buộc bản thân phải uống hết một ly nước ấm, lúc này mới nằm ở trên giường. Sau khi hiểu rõ tất cả mọi chuyện, ngược lại Cố Ninh không hề miên man suy nghĩ nữa, đầu óc cô thanh tỉnh một cách kỳ lạ, cả đêm ngủ rất tốt, 6 giờ rưỡi sáng hôm sau, đúng giờ mở mắt tỉnh dậy.

Cố Ninh xuống máy bay, ra khỏi sân bay lập tức nhìn thấy có người đến đón cô, người nọ vẫn là trợ lý của Bạch Thần Dục. Tài xế đứng chờ cung kính mở cửa xe:

– “Cố tiểu thư, xin mời.”

Xe nhẹ nhàng chạy ở trên đường cái, Cố Ninh nhìn phong cảnh quay ngược ngoài cửa sổ, hơi hơi ngây người.

Biệt thự của nhà họ Bạch rất lớn, chung quanh là vài mẫu hoa viên, sau lưng dựa vào núi, phía trước là một hồ nước rất lớn, phong cảnh có một phong cách riêng, Cố Ninh nhìn cảnh trí quen thuộc nơi đây, ở trong lòng thở dài một tiếng, rốt cuộc cô cũng quay trở lại nơi này một lần nữa, nhưng không ngờ lại mang theo tâm tình thế này…

Cổng biệt thự được mở ra, xe chạy đến trước cửa căn biệt thự thì ngừng lại, trợ lý dẫn Cố Ninh đi vòng qua tiền sảnh, lên lầu hai, trực tiếp đi đến thư phòng của Bạch Thần Dục. Lúc hai người đi vào, Bạch Thần Dục đang ngồi đọc văn kiện, nghe thấy động tĩnh, Bạch Thần Dục nâng mắt một chút, sau đó lại đem tầm mắt chuyển về phía văn kiện đang xem dở trong tay. Sau khi trợ lý đóng cửa lui ra ngoài, thư phòng rộng lớn chỉ còn lại có hai người.

Cố Ninh không biết đã đứng bao lâu, Bạch Thần Dục mới chậm rãi khép văn kiện lại, từ sau bàn đứng lên, đi tới bên cạnh Cố Ninh, thấp giọng hỏi:

– “Ninh Ninh, em còn nhớ rõ những gì anh đã nói với em không?”

– “Anh đã nói với tôi rất nhiều điều, ý của anh là muốn chỉ câu nói nào?” Giọng nói của Cố Ninh vô cùng lạnh lùng, không che giấu được địch ý trong giọng nói.

– “Anh đã từng nói, anh cho em thời gian một năm, nhưng khoảng thời gian một năm này, không phải để cho em làm bừa với người khác.”

– “Rồi sao nữa?”

Bạch Thần Dục cất giọng nhàn nhạt:

– “Ninh Ninh, em tới tìm anh để hỏi tội sao? Nhưng chuyện lần này không thể trách anh, là em không nên ở trước mặt anh, cùng người khác ôm ôm ấp ấp, lúc em làm như vậy, cần phải suy nghĩ đến hậu quả.”

Cố Ninh cười lạnh một tiếng:

– “Cho nên đều phải trách tôi, Bạch Thần Dục, anh nói cho tôi nghe thử xem, đến cùng thì anh thích tôi ở chỗ nào? Nếu anh có thể nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ thay đổi chỗ đó.”

– “Hẳn là em nên chấp nhận anh.”

– “Anh thật là độc ác, xin lỗi, tôi vĩnh viễn cũng không thể chấp nhận anh.”

Bạch Thần Dục nhíu nhíu mày, xông lên một bước, ánh mắt híp lại:

– “Em thật sự cho rằng, mặc kệ em nói cái gì anh đều sẽ không tức giận sao?”

Cố Ninh lảo đảo bước lùi một bước, vừa định mở miệng nói chuyện. Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng, cửa phòng bị người ở bên ngoài dùng sức đẩy ra.

Bạch Thấm thở hổn hển đi vào, ả nhìn nhìn Cố Ninh, lại liếc mắt nhìn Thần Dục, cuối cùng bất động thanh sắc tiến đến chắn giữa hai người, nghiêng mặt cười với Bạch Thần Dục:

– “Thần Dục, sao hôm nay cậu lại ở nhà mà không đến công ty vậy?”

Sắc mặt Bạch Thần Dục ngầm chứa vẻ bi thương, nhưng không trả lời.

Bạch Thấm cũng không thèm để ý, quay sang làm bộ như giật mình mở miệng nói:

– “Cố Ninh, sao em lại ở đây vậy, em tới tìm chị sao? Em đã ăn cơm trưa chưa? Vừa hay đã đến lúc ăn cơm trưa rồi, Cố Ninh, em dứt khoát ở lại đây ăn cơm trưa đi, thế nào?”

Cố Ninh gật gật đầu.

Bạch Thấm là do cô gọi tới, lúc cô bước lên xe, đã gửi tin nhắn báo cho Bạch Thấm.

Ba người ngồi ở trên bàn ăn cơm, Bạch Thấm vẫn cười nói chuyện với Cố Ninh, Cố Ninh cũng đáp lại cho có lệ, một bữa cơm, ba người ngồi ăn đều mang tâm sự riêng. Ăn xong cơm, Bạch Thấm lại kéo tay Cố Ninh nói:

– “Cố Ninh, chị đang muốn đi mua giày mới, buổi chiều em có rỗi không? Không có chuyện gì thì đi shopping với chị đi.” Ả tự nhiên không thể để cho hai người có cơ hội ở chung một chỗ mà bồi dưỡng cảm tình.

Ánh mắt Cố Ninh lóe lóe nhìn Bạch Thần Dục, tuy rằng Bạch Thần Dục không nói gì thêm, nhưng mà sắc mặt đã trở nên đen thui, cô cười cười:

– “Được rồi.”

– “Đợi đã.”

Lúc hai người chuẩn bị rời đi, thì Bạch Thần Dục đột nhiên lên tiếng.

Bạch Thần Dục tiến lên kéo tay Cố Ninh lại một phen:

– “Chờ một chút, chuyện của chúng ta vẫn chưa nói xong.”

Bạch Thấm có chút ngoài ý muốn, phản ứng của Bạch Thần Dục thế này… ả miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

– “Có gì muốn nói thì nói luôn ở đây đi, lát nữa Cố Ninh còn phải đi shopping với chị nữa.”

Bạch Thần Dục nhìn Cố Ninh, cất giọng lạnh lùng:

– “Em có thể đi theo chị ấy, trừ khi em muốn tên côn đồ kia vĩnh viễn cũng không trở về được.”

Trong lòng Cố Ninh quặn thắt, nghĩ đi nghĩ lại rồi cô lạnh lùng cười:

– “Tùy anh thôi, Bạch Thần Dục, thế giới này không phải chỉ vây quanh một mình anh, chúng ta đã không hài lòng về đối phương, không có gì cần phải bàn bạc cả.”

Tay Bạch Thần Dục dần dần xiết chặt lại, khiến cho cổ tay của Cố Ninh đau nhức, nhưng cô không lùi không tránh, ánh mắt nhìn thẳng vào Bạch Thần Dục, gằn từng chữ:

– “Cho dù không có anh ấy, cũng sẽ có những người khác, bất kể là ai, dù sao nhất định cũng sẽ KHÔNG PHẢI LÀ ANH.”

Nói xong, cô giơ cánh tay còn lại lên, giọng điệu chua chát, cười nói tiếp:

– “Hẳn là anh nhận ra chiếc lắc tay này chứ? Đây là do Hà Cảnh tặng cho tôi, cho nên thời thời khắc khắc tôi đều mang theo bên mình, vì vậy cái bẫy mà anh giăng ra mới có thể gạt được anh ấy. Đây chính là điểm khác nhau giữa anh và anh ấy.”

Bạch Thấm bị khí lạnh trên người Bạch Thần Dục phát ra làm cho sợ tới mức không dám tới gần, kinh ngạc nhìn hai người.

Qua hồi lâu sau, Bạch Thần Dục mới buông tay Cố Ninh ra, bởi vì vừa rồi hắn đã dùng sức quá mạnh, cho nên trên cổ tay Cố Ninh hằn rõ một vòng hồng hồng, phá lệ chói mắt.

Bạch Thần Dục nhìn chiếc lắc trên tay Cố Ninh:

– “Em sẽ hối hận.”

– “Tôi sẽ không hối hận, anh mới là người sẽ phải hối hận.” Dừng một chút, Cố Ninh gằn từng tiếng: “Có phải anh lại muốn hại chết tôi thêm lần nữa hay không? Tôi cho anh biết, lần này không dễ dàng như vậy nữa đâu.”

– “Câm miệng.” Không biết vì sao, mỗi lần Bạch Thần Dục nghe thấy Cố Ninh thốt ra mấy chữ kia thì tính tình trở nên đặc biệt bạo phát.

Rốt cuộc Bạch Thấm cũng kịp hồi thần, ả rất ít khi nhìn thấy Bạch Thần Dục nóng giận đến vậy, cho nên trong lòng quả thật không thấy đáy, thật cẩn thận nói:

– “Thần Dục, cậu có thể đừng như vậy hay không, ánh mắt của cậu thật sự rất đáng sợ.”

Bạch Thần Dục nhắm hai mắt lại, không nói thêm gì nữa, xoay người đi lên lầu hai.

Cố Ninh giơ tay lên, nhìn thấy vòng hồng hồng trên cổ tay, Bạch Thần Dục dùng sức quá mạnh, cô cơ hồ cảm thấy máu mình không lưu thông được. Cố Ninh nhìn thoáng qua Bạch Thấm đứng chết sững bên cạnh, cô không nói gì cả, lập tức đi ra bên ngoài. Bạch Thấm kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo:

– “Cố Ninh, chỗ này không thể bắt xe đâu, em ngồi xe của chị đi.”

Ả cảm thấy, ả cũng nên hảo hảo mà nói chuyện với Cố Ninh một chút, dục vọng chiếm hữu mà Bạch Thần Dục dành cho Cố Ninh vượt quá sức tượng tượng của ả, sự tình phát triển đến hiện tại dường như đã vượt quá những gì mà ả muốn.

Bạch Thấm chạy xe đến trước cửa một trung tâm bách hóa thì ngừng lại, ả nghiêng mặt nhìn Cố Ninh ngồi bên ghế lái phụ, nghĩ tới nghĩ lui rồi hỏi:

– “Cố Ninh, cô ổn không vậy?”

– “Tôi rất ổn.”

– “Thần Dục bình thường không như vậy đâu, có thể là do hôm nay tâm tình của cậu ấy không được tốt, không có dọa cô sợ đó chứ? Tôi thay mặt cậu ấy thành thật xin lỗi cô!”

Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt, trên mặt cô không một chút cảm xúc gì, đáp:

– “Không có việc gì.”

Bạch Thấm có chút không thể hiểu nổi trong lòng Cố Ninh đang suy nghĩ cái gì, một chút sơ hở cũng không có, kỳ thật cá nhân ả quả thật rất chán ghét Cố Ninh, Cố Ninh xuất hiện, phá vỡ mối quan hệ giữa ả và Bạch Thần Dục, người phụ nữ bên cạnh này thay thế vị trí của mình từng chút một, mà ả lại không có biện pháp nào cả. Chẳng qua thật may mắn là, Cố Ninh không thích Bạch Thần Dục, thậm chí Cố Ninh còn rất bài xích Bạch Thần Dục.

Từ đoạn đối thoại giữa hai người lúc nãy, ả cũng có thể nghe thấy được, hai người tựa hồ đã xảy ra chuyện gì đó không được vui vẻ cho lắm, tình huống như vậy khiến ả cảm thấy rất vui vẻ, ả còn ước gì hai người trở mặt thành thù mới tốt, tuy rằng tình huống như vậy không có khả năng phát sinh.

Bạch Thấm đeo kính đen lên:

– “Cố Ninh, nếu cô đã đến đây rồi thì đi shopping với tôi luôn đi, coi như để giải sầu cũng tốt mà.”

Cố Ninh nhìn người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ trước mặt, áp chế lãnh ý trong lòng:

– “Được.”

Bạch Thấm thường xuyên đến khu Trung tâm bách hóa này để mua sắm, ở đây nổi tiếng là có giá cả trên trời, nơi đây buôn bán các loại mặt hàng nhập khẩu từ các thương hiệu quốc tế nổi tiếng xa xỉ, ánh sáng chiếu trên sàn gạch trơn bóng, điều hòa bật hết công suất, hoàn cảnh xung quanh tự nhiên không có gì phải phàn nàn, một chút cũng không ồn ào, chung quy rất ít người có thể vào đây mua sắm hoang phí.

Mỗi khi tâm tình của Bạch Thấm không tốt thì thích đi shopping, toàn bộ những thứ ả mua đều là các nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng, chỉ chốc lát sau, thì đã vung tay xài hơn trăm vạn, trong tay Bạch Thấm xách theo đủ các loại túi giấy lớn nhỏ, nhưng vẫn chưa chịu dừng tay, tiếp tục đi mua tiếp, sau khi dạo qua hết tiệm này rồi đến quầy nọ, nhìn thấy chiến lợi phẩm trên tay mình, rốt cuộc tâm tình của Bạch Thấm cũng tốt lên một chút, lúc này mới nhớ tới Cố Ninh còn đang đi bên cạnh, ả nhìn Cố Ninh cười cười:

– “Cô xem, một khi tôi đi mua sắm thì gần như quên hết mọi thứ xung quanh, đã xem nhẹ cô rồi, thật là xin lỗi, cô nhìn thử xem có chọn được thứ gì không, tôi sẽ tặng cho cô.”

Cố Ninh cười, uyển chuyển chối từ:

– “Không cần đâu Bạch tiểu thư, cô cứ mua sắm tiếp đi, không cần để ý đến tôi đâu.”

Bạch Thấm hồi tưởng lại, từ trên người Cố Ninh ả không nhìn ra được thứ gì đáng giá cả, ăn mặc cũng phổ thông bình thường, vừa nhìn thì biết hoàn cảnh gia đình không được tốt, ả có việc muốn nhờ Cố Ninh, tự nhiên phải kéo mối quan hệ gần gũi lại một chút. Bạch Thấm kêu nhân viên bán hàng lấy ra một chiếc lắc tay từ trong tủ kính trưng bày, sau đó nhận lấy, đặt lên tay Cố Ninh, đeo vào rồi nói:

– “Chiếc lắc tay này thật là đẹp, quả thực hợp với màu da của cô đấy, coi như tôi tặng cho cô đi.” Bạch Thấm cười nói.

Cô nhân viên bán hàng cũng hợp thời nói:

– “Đúng a, tiểu thư, ngài mang chiếc lắc này rất đẹp, đây là lô hàng mới mà sáng nay cửa hàng mới nhập về, cả thế giới chỉ có 3 cái, Bạch tiểu thư, ngài thật là có mắt nhìn.”

Sắc mặt của Bạch Thấm thay đổi, ả không ngờ chiếc lắc tay thoạt nhìn bình thường phổ thông thế này mà lại là mặt hàng có số lượng nhất định, nhãn hiệu này vốn đã không hề rẻ, lại thêm vào việc số lượng giới hạn… đương nhiên giá cả sẽ càng thêm trên trời, nếu ả muốn tự mua cho bản thân chắc cũng phải đau lòng lắm! Nhưng mà lúc nãy chính tay ả đã đeo chiếc lắc lên tay Cố Ninh, bây giờ làm sao lấy xuống được? Chẳng lẽ lại nói cái này quá mắc, tôi đổi cho cô cái khác rẻ hơn, như vậy quá mất mặt đi, ả không làm được.

Bạch Thấm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, chịu đựng đau lòng đem thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên bán hàng, nói:

– “Cô cứ đeo luôn đi, không cần gói lại, đeo như vậy nhìn rất đẹp.”

Cố Ninh tháo chiếc lắc ra, đáp:

– “Không cần đâu.”

Bạch Thấm cười cười:

– “Tôi đã nói là tặng cho cô, đây cũng xem như là… hôm nay Thần Dục đối xử với cô thật là không biết lễ nghi phép tắc gì cả. Nếu hiện tại cô không chịu đeo, vậy tôi kêu nhân viên gói lại cho cô mang về, chiếc lắc này cũng không phải rẻ, người thường dùng nó có thể mua được một căn phòng nhỏ đó.” Nói xong, Bạch Thấm lại căn dặn nhân viên bán hàng: “Gói cái này lại cho tôi.”

– “Vâng, tôi sẽ gói lại cho hai người, nhưng mà Bạch tiểu thư, chúng tôi muốn xác nhận một chuyện trước, tiền trong thẻ của chị không đủ, chị… có phải nên đổi một tấm thẻ khác hay không?” Trên mặt cô bán hàng vẫn giữ nụ cười khéo léo, uyển chuyển nói.

Bạch Thấm sửng sốt:

– “Không đủ tiền ư? Làm sao có thể như vậy được, nhất định là cửa hàng của cô nhầm lẫn rồi.”

Dưới sự kiên trì của Bạch Thấm, nhân viên bán hàng cầm thẻ kiểm tra lại lần nữa, máy quẹt thẻ vẫn báo là “Số dư trong thẻ không đủ”.

– “Bạch tiểu thư, ngài muốn đổi một tấm thẻ khác hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui