Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Edit: Cửu Trùng Cát

Triệu Dân nhớ lại những chuyện rất lâu trước kia, đã lâu lắm rồi hồi ức ngày trước chưa từng hiện về, giờ lại nhất nhất hiện rõ mồn một trong đầu, giống như một bộ phim chiếu chậm vậy, có thể lần này hắn thật sự phải tạm biệt người đó, về sau cũng sẽ không còn nhớ tới nữa, cho nên lúc này hình ảnh trong đầu mới có thể phá lệ rõ ràng đến thế.

Lúc hắn 3 tuổi, vì sợ Triệu phu nhân phát hiện ra sự tồn tại của hắn, cho nên hắn không được đi học mẫu giáo, người đàn bà kia mời gia sư và giáo viên đến tận nhà dạy dỗ hắn, dù sao nhà họ Triệu mỗi tháng cũng cho người đàn bà kia một số tiền lớn, chút phí tổn ấy quả thực không tính là gì, đúng rồi, trước khi hắn được 15 tuổi, thậm chí còn không được nhập hộ khẩu. Bởi vì người đàn bà kia, quả thực không cam lòng đem hắn nhập vào hộ khẩu gia đình khác, bà ta muốn hắn được chính thức bước vào hộ khẩu nhà họ Triệu, nhưng lại có chút không được thực tế, mãi cho đến khi lão già nhà họ Triệu chết, hắn mới được nhà họ Triệu “THỪA NHẬN”.

Trước khi hắn 15 tuổi, chưa từng được đến trường học, toàn bộ đều là mời giáo viên về nhà dạy dỗ, ngay cả chương trình học tiểu học, hắn cũng học ở nhà với gia sư, người đàn bà kia cầm một số tiền lớn của nhà họ Triệu, ngược lại dám bỏ ra đầu tư trên người hắn, bởi vì phần đầu tư này, là nguyên nhân khiến cho bà ta có được nhiều tiền của nhà họ Triệu hơn, là sinh lời bằng cách bán hắn. Hắn cũng không biết mình như vậy có tính là tốt hay không? Chắc là cũng không quá kém, hắn từng xem một bộ phim trên TV, giới thiệu về viện phúc lợi, chính là nơi nuôi dưỡng những đứa trẻ không có cha mẹ hoặc là bị vứt bỏ khi vừa sinh ra, sau đó bị tập trung lại một chỗ mà nuôi dưỡng, nơi đó, sẽ thường xuyên có các đoàn thể, hội nhóm hoặc là lãnh đạo chính phủ xuống thị sát, thăm hỏi. Bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ đoạn phim ngắn trên TV lúc ấy. Cũng giống như lứa tuổi bé xíu của hắn, chỉnh tề xếp thành ba hàng, mặc quần áo sạch sẽ chỉnh tề, hát bài < cảm ơn tâm >, tiếng nói non nớt, phía dưới là một đám người lớn vây quanh, cười đến vui mừng, ánh đèn flash của giới truyền thông lóng lánh.

Giống như là một màn biểu diễn hoa lệ.

Những đứa trẻ bị vứt bỏ ấy còn chưa bắt đầu đọc sách biết chữ, thứ đầu tiên mà bọn chúng học chính là hai tiếng “cám ơn”, nghe có chút tàn nhẫn, giống như xã hội đang không ngừng nhắc nhở thân thế của bọn chúng, nhắc nhở một sự thật là bọn chúng đã bị người vứt bỏ, nhắc nhở rằng bọn chúng có ngày hôm nay là vì nhận được sự thương hại của xã hội, vì vậy bọn chúng mới có cơm ăn, mới có chỗ ở.

Tuy rằng, sự thật quả thực đúng là như thế.

Hắn nghĩ, nếu lúc trước người đàn bà kia vứt bỏ hắn, hiện tại chắc hắn cũng sống cuộc đời giống như những đứa trẻ trên TV, có sự đối lập, Triệu Dân cảm thấy cuộc sống hiện tại của bản thân không quá kém, thậm chí là rất tốt. Ít nhất hắn có cơm ăn, có áo mặc, ngay cả chơi cờ bơi lội chuyện giải trí thư giãn như vậy, đều có giáo viên đặc biệt chỉ dạy, hệt như một tiểu vương tử tự phụ kiêu ngạo, tuy rằng việc này, không biến hắn trở thành một kẻ tự phụ.

Kính hoa thủy nguyệt, chung quy những thứ kia chỉ là giả tạo.

Từ khi có ký ức tới nay, đoạn thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của hắn chính là khi hắn đến học tại thành phố Z, chỉ tiếc, khoảng thời gian đó quá ngắn, cho nên mỗi khi nhớ lại, hắn sẽ cảm thấy có chút xót xa. Con người luôn là động vật có lòng tham không đáy, trước kia hắn vẫn luôn muốn đến trường học, trải nghiệm cuộc sống của tập thể, chỉ muốn đi nếm thử một phen, xem rốt cuộc cuộc sống bình thường là cái tư vị gì, nhưng khi hắn đã thật sự trải nghiệm rồi, thì lại không muốn buông tay, hắn cảm thấy không cam lòng, cảm thấy phẫn hận, thậm chí còn điên cuồng ghen tị với những học sinh bình thường trong lớp. Nhưng thứ đó, cuối cùng chỉ là vọng tưởng.

Ngày tiễn Triệu Dân đi, trời đổ cơn mưa phùn, trong sân bay người đến người đi, lúc nào cũng trình diễn tiết mục tương phùng và tạm biệt, người qua đường vội vã qua lại, mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình. Triệu Dân kéo theo một túi hành lý nhỏ, biểu hiện trên mặt vô cùng thản nhiên. Sau khi làm thủ tục giấy tờ xuất cảnh, Triệu Dân quay người lại, ôm vai Cố Ninh:

– “Tạm biệt, đạo diễn lớn của tôi, hi vọng về sau có thể xem được những bộ phim của cậu ở rạp phim nước ngoài.”

– “Mình sẽ cố gắng.” Cố Ninh vỗ vỗ bả vai Triệu Dân: “Tự chăm sóc tốt cho mình nhé, tiếng Anh của cậu rất tốt, bắt đầu một cuộc sống mới sẽ có chút khó khăn, nhưng mà chắc là vấn đề sẽ không lớn lắm, chung quy con người vẫn là loại động vật có tính thích nghi rất mạnh, sức khỏe của cậu vốn dĩ rất tốt, nhớ ăn cơm đúng giờ, nếu như có vấn đề gì, thì gửi mail cho mình biết nhé!”

Triệu Dân cười cười:

– “Thật là khó có khi nghe thấy cậu dong dài, cậu yên tâm, mình sẽ hảo hảo sống tốt.” Dừng một chút, Triệu Dân nói tiếp: “Cậu cũng đừng liều mạng quá, sau này nhớ phải dịu dàng ôn nhu một chút, bằng không đến lúc đó không ai thèm lấy, thích một người thì cứ chủ động đến tìm người ta, cậu là một cô gái mạnh mẽ, cũng không có gì phải xấu hổ ngượng ngùng, mình thấy Hà Cảnh rất tốt, đừng để người ta bỏ chạy mất đấy.”

Cố Ninh ngẩn ra, nói:

– “Cậu yên tâm, anh ấy trốn không thoát đâu.”

– “Cậu tự tin như vậy thì cứ như vậy đi, mình đi đây, hẹn gặp lại.”

Tuy rằng nói hẹn gặp lại, nhưng trong lòng mỗi người đều biết, lần này từ biệt, không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại, thậm chí có thể sẽ không bao giờ còn gặp lại được nữa, chỉ chớp mắt, hai người đã quen biết nhau nhiều năm như vậy.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đối với người đàn ông trước mắt, Cố Ninh rốt cuộc tìm không được nửa điểm bóng dáng người thanh niên năm đó tùy tiện bò vào cửa sổ nhà mình, thời gian phảng phất trở về ngày hôm đó, nhưng mà cả hai người đều không còn giống như lúc trước.

Máy bay cất cánh bay lên không trung, để lại một làn khói trắng trên bầu trời, Cố Ninh thu hồi tầm mắt, cúi đầu trở về nhà. Ra khỏi sân bay, cô bấm điện thoại gọi cho Trịnh Lục:

– “Tôi nhờ anh chuẩn bị thân phận đó, hiện tại đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”

– “Cô cứ yên tâm, việc này ổn thỏa cả rồi, không có một chút vấn đề nào đâu.”

– “Cám ơn anh.” Dừng một chút, Cố Ninh nói tiếp: “Nhờ anh nói với Hà Cảnh, nếu anh ta tiếp tục cư xử khác người, trong vòng 3 ngày không lăn đến trước mắt tôi, về sau kêu anh ta không cần xuất hiện nữa, người trong nhà đã cân nhắc giúp tôi đi xem mắt rồi, tôi cảm thấy việc này có thể suy nghĩ, nói không chừng thật sự có thể gặp được người thích hợp, đến lúc đó, nhất định sẽ mời anh ta đến uống rượu mừng.”

Di động của Trịnh Lục thiếu chút nữa tiếp xúc thân mật với mặt đất, người phụ nữ ở đầu dây bên kia khí phách mạnh mẽ như vậy, cũng chỉ có Cảnh ca mới thích nổi, gã cười gượng một tiếng:

– “Không thể đi a, đại tỷ của tôi ơi, điều kiện của cô tốt như vậy, cô vẫn còn trẻ thế kia, vì sao lại muốn đi xem mắt a.”

– “Anh chuyển lời của tôi đến anh ta là được rồi, anh nói cho anh ta biết, tôi biết anh ta đã trở về.”

Trịnh Lục sửng sốt:

– “Vậy được, tôi nhất định sẽ đem nguyên văn lời của cô chuyển cho Cảnh ca, ngài còn có chỉ thị gì nữa không?”

– “Tạm thời không có, nếu có sẽ báo cho anh biết.”

– “Vậy được a, em xin phép được cúp máy trước.”

– “Ừ.” Cố Ninh đáp ứng.

Trịnh Lục nhìn nhìn di động trong tay, thật hết biết, thế giới này, cũng chỉ có cô gái ở đầu dây bên kia mới dám nói chuyện với Cảnh ca như vậy: “Đừng cư xử khác người nghe chưa, mau lăn đến trước mặt của tôi ngay.”

Đây mới đúng là nữ trung hào kiệt a, thật sự gặp quỷ rồi!

Mà điều khiến gã cảm thấy bất khả tư nghị hơn là, cô gái này vừa buông lời như vậy, Cảnh ca của gã quả thật điên điên khùng khùng lập tức lăn đến… Mẹ, thế giới này đôi khi quả thật rất điên cuồng, Trịnh Lục cảm thấy bản thân gã lại con mẹ nó tin tưởng vào tình yêu rồi!

Cố Ninh lái xe trở về, lúc xế chiều, Hà Cảnh lập tức gọi điện thoại đến!

Ở đầu dây bên kia, Hà Cảnh vẫn luôn trầm mặc kiệm lời, vẫn là do Cố Ninh chủ động nói chuyện:

– “Đã đến Bắc Kinh chưa? Nếu đã đến rồi thì xuất hiện đi, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, tối mai sáu giờ, em đặt bàn rồi, anh xem có thể không? Không được thì đổi bữa khác.”

Quả thực là giọng điệu nữ vương bùng nổ, hai ba câu lập tức quyết định xong xuôi. Hà Cảnh còn muốn nói điều gì đó, cuối cùng chỉ thốt ra được một chữ “Tốt”, khí chất tiểu tức phụ mười phần nha.Trước kia đều là hắn ở ngoài khí phách, da mặt dày đi đùa giỡn Cố Ninh, lúc này đột nhiên mọi chuyện đều bị đảo ngược cả.

Đến 6 giờ tối, không sớm không muộn, vừa vặn đến lúc đó, cửa phòng ăn bật mở, Cố Ninh đã sớm ngồi ở bên trong, cô đưa tay nhìn nhìn đồng hồ, giọng điệu nhàn nhạt nói:

– “Vừa vặn đúng giờ, không muộn không trễ, em thích người đúng giờ.”

Lúc Hà Cảnh nghe Cố Ninh nói đến chữ “Thích”, chân mày mất tự nhiên mà nâng nâng lên. Chờ Hà Cảnh ngồi xuống, Cố Ninh vừa châm trà vừa nói:

– “Hiện tại hẹn gặp anh thật khó, xem ra công việc của Hà tiên sinh anh rất bận rộn a.”

– “Ninh Ninh, không phải như thế, anh chỉ là… anh chỉ là…”

Ngược lại Cố Ninh đẩy tách trà đã được cô rót sẵn đến trước mặt Hà Cảnh, vân đạm phong khinh hỏi tiếp:

– “Em nhớ rõ tháng sau là sinh nhật 24 tuổi của anh.”

Hà Cảnh sửng sốt, không hiểu vì sao đột nhiên Cố Ninh lại thay đổi đề tài nói chuyện, nhưng mà anh vẫn “ừ” một tiếng.

Không khí giữa hai người có loại quái dị không nói ra được, có loại cảm giác giống như đại lão gia và tiểu tức phụ, đương nhiên, Cố Ninh chính là đại lão gia. Cố Ninh nhìn hơi nước lượn lờ trước mặt Hà Cảnh hỏi:

– “Không uống trà à?”

Hà Cảnh bưng tách trà lên, đưa mắt quan sát biểu tình trên mặt Cố Ninh, trong lòng có chút thấp thỏm. Cố Ninh đang tức giận ư? Thật sự nãy giờ anh đã uống đủ một bình…

Tháng trước anh đã trở về, Tiêu lão Đại nằm trên giường bệnh đột nhiên tỉnh lại, tự nhiên, mọi chuyện cũng đảo ngược tình thế, Tiêu lão Đại đã lăn lộn nhiều năm như vậy, nhân mạch trong tay rất rộng, Hà Cảnh đi tìm người giúp đỡ, rất nhiều người đều do dự, không dám hỗ trợ cho anh, nhưng đối với Tiêu lão Đại tự nhiên là bất đồng, cho dù ông ta đã lui về phía sau chiến tuyến, nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại rất lớn, rất nhiều người đều muốn bán cho ông ta mặt mũi và ân tình. Tất cả mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa, cộng thêm lúc trước Hà Cảnh cũng đã bố trí sẵn, tuy có chút thấp thỏm, nhưng mà hết thảy rốt cuộc đều nhanh chóng trôi qua, vượt qua trời đông giá rét, nghênh đón mùa xuân. Công ty trải qua nguy cơ lần này, hoàn toàn bỏ qua những chuyện làm ăn mập mờ bất chính, chuyên tâm đặc biệt làm ăn chân chính hợp quy cách, Tiêu lão Đạo ở trước mặt tất cả đàn em, chính thức nhận Hà Cảnh làm con nuôi, đem mọi chuyện làm ăn của công ty đều giao cho Hà Cảnh quản lý. Về phần tội trạng của Hà Cảnh ở cục cảnh sát, không biết bởi vì nguyên nhân gì, thế nhưng người bị bắt và gánh chịu mọi việc lại là hai đứa con trai của Tiêu lão Đại, trải qua chuyện này Tiêu lão Đại già đi rất nhiều, trong một đêm tóc đã bạc trắng, hoàn toàn về hưu.

Rất nhiều người đối với việc Tiêu lão Đại vứt bỏ con trai của mình, chuyển sang nâng đỡ người ngoài thật sự rất kinh ngạc, nhưng nếu mọi chuyện đã trở thành kết cục đã định, thì có nói gì cũng chỉ vô dụng, còn nữa, nói cho chính xác hơn Hà Cảnh quả thật có bản lãnh này. Vất vả gầy dựng giang sơn lại bị con trai mình phá hoại, vẫn nên giao cho người ngoài phát triển lớn mạnh thì tốt hơn, đây đúng là sự so sánh và lựa chọn khó khăn, giống như lựa chọn bên nào, đều sẽ có một bên không chịu cam tâm.

Hà Cảnh ở trong lòng thở dài, vừa định nói chuyện, Cố Ninh lại đẩy một chiếc hộp đến trước mặt anh, Hà Cảnh sửng sốt. Trên mặt Cố Ninh vẫn như cũ không có biểu cảm gì:

– “Đây là quà sinh nhật của anh, anh đã tặng em vài lần rồi, em cũng phải đáp lễ chứ, em không muốn chiếm tiện nghi của anh đâu.”

Hà Cảnh có chút chưa kịp hồi thần, anh cầm chiếc hộp tinh xảo lên, thật cẩn thận mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn bằng bạch kim khá tinh xảo, trông không có vẻ đắt tiền, hoa văn trên mặt nhẫn cũng vô cùng mộc mạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui