Cuộc Sống Thôn Nhỏ Núi Sông Tĩnh Lặng


Editor: Kingofbattle
Thế là Cô Tứ Duy ăn rất nhanh, ăn xong rửa bát, rồi chào mọi người, rời nhà ăn đi về phía tiểu viện phía tây.


Đợi Cô Tứ Duy đi rồi, Dương Truyền Vũ hỏi: "Chuyện của Tứ Thuý, sao ngài không cho tôi nói tiếp?"

"Làm xong việc rồi nói chuyện này.

" Lưu Phúc Lâm cười nói.


Dương Truyền Vũ nghe vậy liền hiểu, cười gật đầu: "Cũng tốt.

"

Cô Tứ Duy rời nhà ăn, bước tới cửa tiểu viện phía tây.


Căn viện này cũng không khác gì mấy viện tử khác, chỉ có điều không có nhà trước, cũng chính là không có phòng ở cửa trước.


Nhà bếp ở phía đông đã sập, ba gian nhà ở giữa vẫn còn tốt, chỉ là không biết tình trạng bên trong thế nào.


Đứng trước cửa nhìn ngôi nhà mới của mình.



Cô Tứ Duy tự giễu nói: "Được lắm, đời này không thoát khỏi phong cách Afghanistan rồi.

"

Ngôi nhà mới mua trước đây là nhà thô, còn cái trước mắt này thậm chí không bằng nhà thô.


Nói xong, hắn ta đưa tay đẩy nhẹ cửa một cái, nhưng vừa dùng sức, nghe thấy tiếng "bụp".


Lập tức lui lại vài bước, ngẩng đầu lên, chỉ thấy cửa gỗ cùng với khung cửa bên ngoài rơi xuống, kéo theo một nửa bức tường đổ ngã.


"Moá nó!"

Cô Tứ Duy cười trong nỗi đau, nói xong, hắn ta đưa tay xua bụi trước mặt, cất bước vào viện tử.


Viện tử thật rộng, bất quá trong thôn này có khoảng sân nhà nào là nhỏ chứ? Muốn rộng bao nhiêu chẳng được, ai lại ngu ngốc mà không làm cho rộng rãi, vả lại làm cho rộng cũng chẳng có tác dụng gì, trong viện tử chính là khoảng sân, nhìn từ bên ngoài cũng là một khoảng đất trống.


Sau khi vào phòng bếp tay phải đã sập, chuồng gia súc bên trái cũng gần như đổ nát, hai thứ này không cần sửa mà phải xây lại.


Không cần nhìn những thứ này, Cô Tứ Duy bước tới nhà chính.


Đến cửa nhà chính, nhìn cánh cửa đóng kín, thấy cửa không khóa, chốt cửa chỉ cài bằng một cái đũa.


Đưa tay rút cái đũa ra, nhẹ đẩy cửa.


Trong nhà tối tăm, lại có mùi ẩm mốc lâu ngày không người ở.


Lúc này, nhà đất tường dày, dày đến sáu, bảy chục phân, cửa sổ nhỏ, tường dày, cửa sổ chỉ rộng năm mươi phân.


Cửa sổ nhỏ thế này, đúng là có cũng như không.


Giờ là giữa trưa, tuy giữa trưa mùa đông, nhưng bên ngoài nắng rất đẹp, còn trong nhà thì tối tăm vô cùng, chưa nói đến khi trời tối.


Đợi mắt thích nghi với bóng tối, Cô Tứ Duy mới thấy rõ cảnh vật bên trong.


Trong nhà không còn đồ đạc, cả gian nhà trống trơn.



Ồ, cũng không phải là trống không, trên tường đối diện cửa còn treo một bức tranh Tiên Hạc Triều Dương rất thô.


Chỗ này vốn có một bàn thờ, nhưng không biết ai đã mang đi, giờ chỉ còn lại dấu vết của cái bàn dính trên tường.


Nhà này cũng coi như có chút phong cách, nền nhà được lát gạch xanh, mặc dù hơi bẩn nhưng Cô Tứ Duy thử bước lên, phát hiện những viên gạch này hầu hết vẫn có thể tái sử dụng.


Hai bên nhà chính có hai cánh cửa, một cánh đã vỡ, chỉ còn lại khung, cánh cửa còn lại cũng không khá hơn, chỉ còn một nửa.


Nhưng chuyện này không quan trọng, Cô Tứ Duy lần lượt đưa đầu vào nhìn, thấy hai gian cũng trống không, cũng không còn giường tủ, chỉ có một gian còn lại cái giá đỡ chậu gỗ, nhưng đã thiếu một chân, đứng còn không vững.


Nghĩ rằng, nếu giá đỡ còn xài được, thì thứ này cũng bị người ta lấy đi rồi.


"Nhà thô mà rất triệt để!"

Cô Tứ Duy nhìn mấy gian phòng mà cười nói.


Dù phòng ở có chút cũ nát, nhưng không thể phủ nhận gian nhà chính tốt hơn hắn ta tưởng, dù bức tường gian phòng phía đông có một vết nứt, phải chống đỡ như những gian khác, bằng không thì chẳng biết lúc nào sẽ sụp xuống.


Nhưng Cô Tứ Duy không định ở mãi gian nhà này, đợi đến mùa xuân, Cô Tứ Duy còn phải xây nhà mới, không nói gì khác, chỉ nói giữa ban ngày mà trong nhà tối tăm như quay phim kinh dị, người hiện đại như hắn ai mà ở nổi.

Sau khi đi một vòng trong viện tử, Cô Tứ Duy lại đi ra phía sau nhà, muốn xem tình trạng mấy bức tường như thế nào.


Vừa ra khỏi cửa, liền gặp phải Lưu Phúc Lâm đang đi tới, bên cạnh lão vẫn là cháu trai Lưu Đức Trụ.



“Lưu lão gia” Cô Tứ Duy chào hỏi Lưu Phúc Lâm.


Lưu Phúc Lâm mỉm cười, giơ tay lên chào và chỉ vào cháu trai đang mang theo một cái gi, lúc này Cô Tứ Duy mới nhận ra Lưu Đức Trụ đang xách theo một cái rổ.


“Ngài đây là! ?”

Cô Tứ Duy hơi khó hiểu.


Lưu Phúc Lâm cười nói: “Không phải cậu muốn ở lại đây sao, làm sao có thể thiếu đèn được, tôi mang cho cậu một chiếc đèn, tự tay làm đấy, cậu đừng chê nhé”.


Thấy chiếc đèn trong giỏ của Lưu Đức Trụ, Cô Tứ Duy mới hiểu ra.


Nói ra thì đúng là Cô Tứ Duy chưa từng thấy đèn dầu thời đại này, chuyện này nói ra thì dài, về sau món đồ này còn khá đắt, một chiếc đèn dầu mới tinh ở thời đại này sản xuất ít nhất cũng phải vài trăm đồng.


Trong làng không có đèn điện, càng không nói đến đồ điện, cái thôn này, đoán chừng trước năm 2000 được nối điện đã là không tệ rồi, ở thời đại này vẫn sử dụng đèn dầu để chiếu sáng.


Ước chừng mấy chục năm sau phần lớn trẻ em đều chưa từng thấy vật này, trước đây Cô Tứ Duy cũng chưa từng thấy, hắn sinh ra vào những năm 90, đất nước không thiếu ăn thiếu mặc, so với cuộc sống của thế hệ bảy mươi tám mươi thì giống như ăn sung mặc sướng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận