Editor: Kingofbattle
Dù sao tuyết rơi cũng không có việc gì làm, không tìm việc gì làm cũng phải giết thời gian.
Bây giờ trong thôn chẳng có gì, muốn đọc sách cũng không có.
Ồ, không phải không có, có vài cuốn sách của phong trào xoá mù chữ để lại, nhưng Cô Tứ Duy chẳng muốn đọc, với lại hắn cũng chẳng thích đọc sách chữ cái abc.
Nếu không tìm việc gì giết thời gian, Cô Tứ Duy cảm thấy mình sẽ phát điên.
Khi tuyết ngừng rơi, Cô Tứ Duy không nhịn được, lập tức vào núi, vào tới trong núi, hắn mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn.
Đám khỉ vẫn rất 'yêu quý' Cô Tứ Duy.
Dùng từ của hậu thế là: bầy khỉ tràn đầy kính sợ đối với Cô Tứ Duy.
Khỉ nịnh hót cũng đã vững chắc ngôi vị thủ lĩnh, với sự ủng hộ của vài tên thân tín, nó ngồi rất vững vàng, ít nhất khi Cô Tứ Duy gặp lại nó, nó đang bắt nạt những con khỉ khác.
Chơi với bầy khỉ một lát, Cô Tứ Duy tiếp tục rình lũ dê núi.
Chỉ tiếc lần này Cô Tứ Duy không gặp may, dê núi không xuất hiện.
Rình lợn rừng thì có chút thu hoạch, không phải là lợn rừng, mà là vài con thỏ rừng, còn có hai con gà rừng, ngoài ra còn có năm sáu quả trứng gà rừng, không thể không nói thu hoạch này làm Cô Tứ Duy rất hài lòng.
Mang vài con thỏ về thôn, hai con gà rừng hắn không định cho thôn dân, giữ lại trong không gian để gây giống gà.
Mang thỏ về thôn, ném thỏ vào nhà ăn, Cô Tứ Duy liền về nhà trước.
Vừa vào nhà, chưa được bao lâu, Lưu Phúc Lâm đã tay cầm điếu cày, bước vào.
“Tứ Duy, Tứ Duy có nhà không?”
Đứng ở cửa sân, Lưu Phúc Lâm gọi.
Cô Tứ Duy đang ở nhà chính, nghe thấy giọng Lưu Phúc Lâm bên ngoài, lập tức đứng dậy ra cửa, hướng về phía cửa sân gọi: “Lão thúc, cháu ở nhà”.
Lưu Phúc Lâm biết rõ hắn ở nhà, ông thấy Cô Tứ Duy ra cửa liền kéo lại áo khoác trên người, bước vào sân.
Cô Tứ Duy đưa Lưu Phúc Lâm vào nhà.
“Cũng không có trà mời ông”.
Cô Tứ Duy khách sáo.
Lưu Phúc Lâm vẫy tay: “Chúng ta không cần khách sáo, giờ nhà còn thiếu gì?”
Cô Tứ Duy đáp: “Thiếu gì thì từ từ bổ sung ạ”.
“Ừ, biết từ từ bổ sung là tốt” Lưu Phúc Lâm chậm rãi nói.
Nghe vậy, Cô Tứ Duy cảm thấy có ẩn ý, liền cẩn thận hỏi: “Lão thúc, ý ông là?”
Lưu Phúc Lâm nói: “Ý của tôi là cháu không cần quá thật thà, bắt được thứ gì cũng mang hết vào nhà ăn”.
Lần này Cô Tứ Duy càng không hiểu.
Lưu Phúc Lâm nhìn vẻ ngốc nghếch của Cô Tứ Duy, cười nói: “Ví như hôm nay cháu mang thỏ đến nhà máy, tùy ý tìm một người có thể đổi được phiếu vải hoặc phiếu công nghiệp gì đó, …, cháu hiểu ý tôi hay không?”
Ý của Lưu Phúc Lâm là, Cô Tứ Duy không cần quá thật thà, mỗi lần săn được mồi đều mang hết vào nhà ăn, không giữ lại chút nào, mồi săn này có giá trị.
Có giá trị gì? Đương nhiên là bán được tiền.
Cũng không đúng, lúc này tiền gần như vô dụng, vì mua gì cũng cần phiếu, thật sự có giá trị là các loại phiếu.
Nói thẳng ra là dùng chút mồi săn, ví dụ như gà rừng và thỏ rừng có thể đổi lấy phiếu.
Chính là hình thức trao đổi nguyên thủy.
Giờ không chỉ nông dân ăn không no, công nhân cũng vậy, dù là nhà máy trọng điểm, cũng không phải nhà nào cũng đủ ăn.
Tất nhiên, dù sao đi nữa, công nhân so với nông dân vẫn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ cần là công nhân, có hộ khẩu thành thị, thì có nghĩa là mỗi tháng theo đầu người sẽ mua được một lượng gạo trắng, mì trắng và một số nhu yếu phẩm cơ bản.
Dù không thể nói là ăn no, nhưng tốt hơn nhiều so với mỗi ngày hai bữa cháo bắp và khoai lang khô.
Nông dân thì không có, chỉ biết khổ sở chịu đựng.
Với thôn Thạch Ma, điểm tốt là, gần thôn có một nhà máy, nhà máy khá lớn, mấy ngàn người, số người này là công nhân đi làm, nếu tính cả gia đình thì cũng phải hơn một vạn người, gần như là một thị trấn nhỏ phồn hoa.
Có người thì có nhu cầu, một số công nhân có phiếu, nhưng chưa dùng đến, để đó không dùng, thì có cơ sở để trao đổi.
Chỉ có điều trao đổi lúc này phải mạo hiểm lớn, vì bây giờ là chế độ bao cấp, nếu trao đổi tức là chủ nghĩa tư bản, không may có thể bị đấu tố, có khi vì buôn lậu đầu cơ mà vào tù.
Nhưng dù nghiêm ngặt thế nào cũng không ngăn được người dân sinh sống, vì vậy loại giao dịch này vẫn có.
Tổ 6 bên này nghèo đói, là do điều kiện tự nhiên không tốt, ví như lương thực ít, dân số tăng mạnh, làm mọi người kiệt quệ.
Nếu mỗi nhà chỉ có hai con, thì dân số thôn sẽ giảm đi một phần ba, lương thực nếu tiết kiệm lại, tổ chức đi săn vào mùa đông, không nói chắc chắn no đủ, nhưng chắc chắn sẽ không đói như hiện tại, cả thôn đều nhịn đói qua mùa đông.
“Cách này cũng được” Cô Tứ Duy nói.
Bất quá nghĩ lại, Cô Tứ Duy lại nghĩ Lưu Phúc Lâm nói chuyện này với hắn là có ẩn ý gì.
Nhưng lời tiếp theo của Lưu Phúc Lâm, khiến cho Cô Tứ Duy thầm rủa trong lòng.