Cuộc Sống Thôn Nhỏ Núi Sông Tĩnh Lặng


Editor: Kingofbattle
Tự thấy mình là người thưởng phạt phân minh, mà đám khỉ nhận được hạt óc chó cũng không biểu hiện phản đối, cho nên Cô Tứ Duy cảm thấy hoạt động trồng cây óc chó lần này rất thành công, cũng là một hoạt động đoàn kết.


Nhưng dù có thành công đến đâu, cũng phải về nhà.


Có cây óc chó làm nền, Cô Tứ Duy cũng không định mang thứ khác về nữa, trực tiếp mang theo một túi hạt óc chó về làng.


Nhớ lời của Lưu Phúc Lâm, Cô Tứ Duy đưa cho phía nhà ăn trong thôn khoảng 10 cân hạt óc chó.


Tiếp theo mới là trọng điểm, với những người đã giúp mình như nhà Dương Truyền Vũ, nhà Quách Hương Bình đều được tặng năm sáu cân, nhà Lưu Phúc Lâm, Cô Tứ Duy còn cho thêm một ít, khoảng bảy tám cân.


Đến trước nhà Lưu Phúc Lâm, chủ yếu bởi vì nhà Lưu Phúc Lâm gần nhất, tất nhiên cũng không phải giữa ban ngày ban mặt mà tặng lộ liễu như vậy, nhân lúc trời tối, lần lượt đem tặng, có không gian che giấu, thêm vào đó mọi người đều dùng đèn dầu, bên ngoài tối om cũng không ai chú ý đến những thứ này.


Mang theo một túi nhỏ đến trước cửa sân nhà Lưu Phúc Lâm.


Cửa mở, Cô Tứ Duy đứng ở cửa đưa tay gõ gõ vào cánh cửa: “Lưu lão có ở nhà không?”

“Ông nội em đang ở nhà.




Lưu Đức Trụ nghe thấy động tĩnh lập tức chạy ra.


Thấy bóng dáng Lưu Đức Trụ, Cô Tứ Duy không biết tại sao, nhìn không rõ mặt hắn mà cũng có cảm giác như thằng ngốc này còn nghĩ mình là gián điệp do quốc dân đảng phái đến.


Lúc này Lưu Phúc Lâm cũng bước ra.


“Tứ Duy đến rồi à, vào trong nhà đi.



Cô Tứ Duy cũng không khách khí, mang theo túi nhỏ theo vào trong nhà.


“Thứ gì vậy?”

Thấy Cô Tứ Duy mang theo túi, Lưu Phúc Lâm hỏi một câu.


Cô Tứ Duy đặt túi lên bàn nhỏ trong phòng khách, mở túi ra đồng thời nói: “Từ trong núi nhặt được ít hạt óc chó, mang qua cho ông một ít.



“Bây giờ có thể nhặt được hạt óc chó?” Lưu Phúc Lâm có chút tò mò.


Đèn dầu quá tối, không nhìn rõ trong túi là loại hạt óc chó gì, Lưu Phúc Lâm không nhịn được đưa tay vào túi, sờ sờ kích cỡ hạt đào, cuối cùng mới lấy ra bốn năm quả.


“Đây là hạt óc chó dầu.



Nhìn thấy thứ này, trong lòng Lưu Phúc Lâm liền vui mừng.


Cô Tứ Duy nghe thấy, mở miệng hỏi: “Hạt óc chó còn chia ra loại dầu và khô à?”

Lưu Phúc Lâm nghe xong cười nói: “Nếu không phải loại khô, chỉ có hạt óc chó thường và hạt óc chó dầu, loại hạt dầu này, có hàm lượng dầu cao hơn hạt óc chó bình thường, có thể ép dầu.



“Ép thế nào?”

Câu hỏi này đúng trọng tâm, Cô Tứ Duy có rất nhiều hạt óc chó, nhưng ép dầu ở đâu?

Lưu Phúc Lâm nói: “Đi lên trấn ép.




“Trấn?” Cô Tứ Duy hỏi.


Lưu Phúc Lâm gật đầu ừ một tiếng: “Phải lên trấn mới ép được, trước kia trong thôn chúng ta có xưởng dầu cũ, nhưng bây giờ không còn nữa.

Lên trấn còn phải chuẩn bị ít tiền, tất nhiên nếu cháu không lấy bã hạt óc chó thì không cần trả tiền, nhưng bã hạt óc chó là thứ tốt, nên trả tiền thì tốt hơn! ”

Nghe Lưu Phúc Lâm kể là biết lão đã từng đi lên trấn ép dầu.


Mới lạ làm sao, bây giờ dân chúng đều xài dầu, ngoài mỡ heo ra, đâu dám mua gì khác, đều là tự trồng cải dầu, đậu phộng gì đó mang lên trấn dùng máy ép.


Nhiều nhất là ép dầu cải, dầu đậu phộng, ép loại khác chi phí cao hơn, dân thường thật sự không nỡ bỏ tiền ra.


“Vậy khi nào ông lên trấn? Dẫn cháu đi theo, tiện thể ép ít dầu.

” Cô Tứ Duy nói.


Lưu Phúc Lâm nghĩ một chút nói: “Để lão nghĩ một chút, ngày kia đi, nếu ngày kia không có việc gì lớn, chúng ta viết một giấy giới thiệu lên trấn.



Nhìn thấy bảy tám cân hạt óc chó, Lưu Phúc Lâm đã muốn lên trấn ép dầu.


Mấy chục năm sau, ai lại vì bảy tám cân óc chó mà đi ép dầu, nhưng điều kiện hiện tại khó khăn như vậy, lão cũng muốn gom đủ mấy chục cân rồi đi, nhưng có thể hay không?

Không, hoàn toàn không!


Lưu Phúc Lâm ước lượng bảy tám cân hạt đào này có thể ép ra khoảng một cân rưỡi dầu, có số dầu này rồi thì cuộc sống mấy ngày tiếp theo sẽ dễ thở hơn chút.


“Chuyện này mà cũng cần giấy giới thiệu?” Cô Tứ Duy có chút không hiểu.


Lưu Phúc Lâm nói: “Nếu đi chơi thì không cần, nhưng ép dầu phải có giấy tờ của làng.



Bây giờ xưởng ép dầu trên trấn đều là do nhà nước quản lý, đừng nhìn một xưởng ép dầu nhỏ, chỉ ba bốn cái máy vài người làm việc, nhưng mấy người này ai cũng đều có bát sắt, cuộc sống cao hơn nông dân không biết bao nhiêu bậc.


Người ta là công nhân cầm bát sắt, mặc dù công việc là phục vụ nông dân, nhưng hiện giờ nào có phục vụ ai.


Cho dù anh có giấy tờ của thôn, người ta vẫn có thể gây khó dễ, nếu có người lòng dạ xấu, có thể bắt nông dân ép dầu chạy tới chạy lui bốn năm bận.


Vì vậy, như lời Lưu Phúc Lâm, muốn ép dầu thuận lợi thì phải biết ‘làm người’.


Chuyện này làm sao mà Cô Tứ Duy không hiểu, lão hồ ly làm sao không biết chút chuyện xấu này?

Lúc này Cô Tứ Duy cảm thấy quá nhiều thứ phiền phức, cũng không hiểu sao lại bày ra mấy thứ này, ăn cơm cần phiếu gạo, mua dầu cần phiếu dầu, ăn miếng thịt heo cũng cần phiếu thịt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận