Cuộc Sống Thôn Nhỏ Núi Sông Tĩnh Lặng


Editor: Kingofbattle
Ngoài những thứ đó còn có thuốc lá, diêm quẹt, v.

v! Nói chung những đồ dùng hàng ngày từ ăn uống đến gia dụng, trong cửa hàng nhỏ này gần như có đủ.


Hàng hóa không nhiều, mỗi loại nhiều nhất cũng chỉ có hai ba nhãn hiệu, không thể nói là phong phú, nhưng ở thời đại này, đồ ở đây thật sự không phải muốn mua là mua được.


Ví dụ như những loại bánh bột kia, cần có phiếu bánh, mua hộp diêm cần phiếu diêm, mua kẹo cần phiếu kẹo, tóm lại, nếu không có phiếu mà chỉ có tiền, thì kiếm chỗ khác mà hóng mát.


Đây là kinh tế thời bao cấp, không phải kinh tế thị trường phát triển như mấy chục năm sau, mấy chục năm sau tìm mọi cách để lừa người tiêu tiền, bây giờ thì tìm mọi cách kiểm soát người mua hàng.


Trong cửa hàng ngoài Cô Tứ Duy còn có bảy tám khách hàng, đều đang lựa chọn đồ, ai cũng phải cười, là khách hàng cười theo, nhân viên bán hàng trong quầy, đa số gương mặt như nhà có tang, không ai nở nụ cười.


Có một người cười nói rất vui vẻ, nhưng miệng xưng hô với người bên ngoài quầy là thím năm, thím năm gì đó, không cần nói cũng biết quan hệ hai bên tốt.


Cô Tứ Duy vừa bước vào cửa hàng, ngay lập tức như hạc giữa bầy gà, thu hút mọi ánh nhìn của cả trong và ngoài quầy.


“Tên nhóc này đẹp trai quá!”


Một phụ nữ ngoài 30 ngồi trong quầy nhìn thấy Cô Tứ Duy, cười nói một câu.


“Haha, chị Hồng Mai, chị có mắt nhìn thật tốt, tiểu tử này đúng là đẹp trai.



“Nhà ai thế, đã kết hôn chưa?”

“Chị Thuận Bình, nếu chưa kết hôn thì chị kết hôn với cậu ta đi.





Lúc nào cũng vậy, vài ba người phụ nữ xúm lại là thành cái chợ, đàn ông thì nói chuyện về phụ nữ, phụ nữ tụ lại cũng nói chuyện về đàn ông, chủ đề còn phong phú hơn đàn ông nhiều lắm.


Giống như Cô Tứ Duy, nếu làm đồng nghiệp với mấy phụ nữ này, nói không chừng họ dám kéo quần hắn ra đùa giỡn giữa ban ngày.


Lão Cô cao một mét tám, ngọc thụ lâm phong, đặc biệt là gương mặt tràn trề sức sống, Cô Tứ Duy 16, 17 tuổi, làm sao mà không khiến mấy phụ nữ trung niên này rung động cho được.


Lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có, phụ nữ càng mạnh bạo, đây là tự cổ chí kim, là danh ngôn của đại văn hào Lỗ Tấn.


“Chàng trai, người ở đâu?”

“Làng Thạch Ma,” Cô Tứ Duy cười nói.


Mấy phụ nữ vừa nghe đến làng Thạch Ma, ánh mắt liền tối đi vài phần, nhiều người nghĩ: thật tiếc quá, là nông dân.


Mặc dù nói hiện tại giới bần hạ trung nông xem như có xuất thân trong sạch, nhưng ăn không đủ no, những thứ khác mọi người cũng không cần.

Hơn nữa ai cũng biết làm công nhân sống tốt hơn nông dân biết bao nhiêu lần, mặc dù ăn chưa chắc no, nhưng ít nhất mỗi tháng cầm cuốn sổ là có thể mua gạo.


Đây là gạo trắng, bột trắng!

Lúc này nông dân bình thường làm gì ăn được thứ này, cả năm không ăn được mấy lần gạo trắng, bột trắng.



Vì vậy, dù Cô Tứ Duy có gương mặt đẹp trai, nhưng mà ngay lập tức rớt giá trong lòng các chị em phụ nữ, hơn nữa rớt rất thảm, vốn có cháu gái, cháu dâu gì đó định ghép đôi, ngay lập tức vứt bỏ đi ý nghĩ này.


Cô Tứ Duy có chút bất lực, không phải vì mất cơ hội kết hôn với công nhân, mà vì hắn vốn vào đây để báo thù lấy ít đồ, bây giờ mấy phụ nữ này không ai khó chịu với mình, làm sao mà hắn có quyết tâm để ra tay?

Trong khoảng thời gian này, Cô Tứ Duy thật sự thấy nhiều đồ tốt, ví dụ như vải trên kệ, dầu, muối, tương, giấm, v.

v!

Mặc dù rất thèm muốn, nhưng lúc vào đã tự đặt ra giới hạn, Cô Tứ Duy cảm thấy muốn tự tát cho mình một cái thật mạnh.


Nhìn đông nhìn tây, cuối cùng Cô Tứ Duy quyết định đi ra ngoài, hắn thực sự không chịu nổi mấy phụ nữ trong cửa hàng, thật đúng là mấy bà tám nhiều chuyện.


Ra khỏi cửa hàng, Cô Tứ Duy chuẩn bị quay lại chỗ ép dầu, ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy bên ngoài rất náo nhiệt.


Ngẩng đầu thấy một nhóm thanh niên mặc quân phục xanh, trước ngực đeo huy hiệu đỏ đi trên đường, vừa đi vừa hô khẩu hiệu.


Dẫn đầu nhóm thanh niên là hai người trung niên bị trói chặt, nhìn qua hai người trung niên đã biết là cán bộ, mặc áo xanh dương, quần xanh, đi giày vải có đế.


Trên đầu đội mũ giấy cao nhọn, một người ghi “Phái cải tổ”, người kia ghi “Phần tử phản cách mạng”.


Cả hai đều có tên, chữ viết không đẹp lắm, Cô Tứ Duy không đọc được tên của hai người này, chỉ biết một người họ Lưu, một người họ Lý.


“Đả đảo! ”.



Nhóm thanh niên mặc quân phục áp giải hai người trung niên, mỗi người đều gào thét, có người gào đến mức nổi gân xanh trên cổ.


Trước đây trên tivi hắn từng thấy cảnh này, bây giờ lại xuất hiện trước mắt, vốn dĩ Cô Tứ Duy nghĩ sẽ thấy thú vị, thấy vui.


Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hai người trung niên, hắn lại mất hứng thú xem cảnh náo nhiệt này, đối với Cô Tứ Duy, mấy thanh niên mặc quân phục này chính là những kẻ phá hoại trật tự xã hội.


Sau này có người nói 10 năm này đã hủy hoại cả một thế hệ, cũng làm đất nước lỡ mất thời cơ phát triển tốt nhất.


Đúng hay không Cô Tứ Duy không quan tâm, vì hắn không nghiên cứu lịch sử, nhưng với Cô Tứ Duy, chuyện này chẳng có gì thú vị, trong mắt hắn chỉ thấy một đám thanh niên đang kích động.


“Làm sao mà trưởng thôn Lưu và bí thư Lý lại bị kéo ra đấu tố nữa rồi?”

“Ơ, hôm qua vừa mới đấu tố xong rồi mà?”



Cô Tứ Duy quay đầu, phát hiện ra bác gái bán hàng đứng ở cửa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận