Cuộc Sống Thôn Nhỏ Núi Sông Tĩnh Lặng


Editor: Kingofbattle

Hơn nữa hiện giờ cũng chẳng quan trọng, ngay cả những đứa trẻ chưa biết bò trong làng, một ông lão có cháu cũng phải ngoan ngoãn gọi đứa bé ấy là ông nội.

Cô Tứ Duy chỉ cảm thấy có chút kỳ quái.

Dương Nhị Quốc mang ghế đến cho Cô Tứ Duy.

Cô Tứ Duy cảm ơn rồi ngồi xuống, chờ Dương Truyền Ngũ giải thích.

Thực ra Dương Truyền Ngũ và những người khác đã chờ Cô Tứ Duy từ trước rồi, hắn ta đẩy Tứ Thúy cho Cô Tứ Duy, làm sao không đoán được Cô Tứ Duy sẽ phản ứng ra sao.

Họ bàn bạc không biết bao nhiêu lần, chỉ chờ Cô Tứ Duy nổi giận chạy đến, rồi theo kế hoạch của bọn họ mà về.

Vì vậy, Dương Truyền Ngũ nói chuyện rất từ tốn, không có chút vội vàng.

“Cô huynh đệ”


“Không dám nhận, ngài nói vậy là mắng tôi sao” Cô Tứ Duy không vui nói.

Nhìn trẻ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng suy nghĩ Cô Tứ Vi đâu chỉ là mười sáu mười bảy, số lần ăn Tết chỉ ít hơn Dương Truyền Ngũ vài cái.

“Đừng nóng giận, Tứ Duy” Quách Hương Bình cũng góp lời cười hì hì.

Dương Truyền Vũ lúc này thở dài một hơi: "Tứ Duy huynh đệ, tôi biết cậu đang giận, tôi cũng biết cậu không thể hiểu được.

Nhưng là, nếu như có cách khác, chúng tôi cũng sẽ không làm ra chuyện như thế này.

Tình hình thôn của chúng ta hiện giờ ra sao, không cần tôi nói cậu cũng biết rồi.

Chuyện mọi người trong thôn ăn uống thế nào cũng không cần tôi nói.

Nếu như mỗi nhà chỉ có một hai đứa thì còn dễ nói, nhưng hiện giờ nhà nào cũng có ba bốn đứa trẻ, nhà Đường Thúc của Tứ Thuý lại càng đông hơn...!Này, Thăng Căn, anh nói một chút đi."

Quách Thăng Căn là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, gầy và nhỏ, làn da còn đen hơn, nhìn qua thì có vẻ không chênh lệch mấy so với tuổi của người bác họ Quách Hương Bình của hắn, nhưng thực ra hai người cách nhau cả một thế hệ.

"Tứ Duy huynh đệ, theo tình theo lý thì Tứ Thúy phải do tôi nuôi dưỡng, nhưng tôi thực sự không có khả năng, giao Tứ Thúy cho cậu, tôi chết cũng không có mặt mũi gặp lại anh họ và chị dâu..."

Được rồi! Đúng là không nói câu nào, các người lại diễn cho tôi xem một màn kịch!

Mặt Cô Tứ Duy không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng sớm đã cười lạnh.

Nhưng sau khi cười lạnh, Cô Tứ Duy thật sự không thể phản bác phần lớn lời nói của Quách Thăng Căn, vì nhà anh ta rất nghèo, không phải nghèo bình thường, mà là thật sự rất nghèo.

Trước hết là nhà nhiều con, Cô Tứ Duy không biết là đẻ bốn hay năm đứa, bên trên còn có hai người già, nghĩ đến trong làng có bao nhiêu đất có thể canh tác là biết Quách Thăng Căn nói lời thật lòng.

Quách Thăng Căn nói mà nước mũi nước mắt đều chảy.


Nhà nghèo đến mức không còn mồng tơi để rớt, nhưng anh ta không muốn nuôi dưỡng cháu gái Tứ Thúy cũng là thật, họ hàng thì một hai ngày nhiệt tình còn được, nhưng lâu dần, hai vợ chồng Quách Thăng Căn gần như coi Tứ Thúy là cái gai trong mắt.

Nếu như có chút khá hơn, Dương Truyền Vũ và những người này cũng sẽ không đưa ra ý kiến để giao Tứ Thúy cho Cô Tứ Duy nuôi dưỡng.

Tất nhiên, tại sao nhà họ không nuôi, có những nhà có khả năng nhưng không muốn nuôi, có những nhà vốn đã nhiều con, hiện tại lãnh đạo nói nhiều người là sức mạnh, thêm vào đó không có hoạt động giải trí nào khác.

Nếu trong nhà có phụ nữ, trời tối, không làm chuyện đại sự đời người thì còn làm gì?

Chưa kể không có biện pháp tránh thai, trẻ con sinh ra mất kiểm soát.

Nói xong, Quách Thăng Căn lau nước mắt: "Tứ Duy huynh đệ, tôi biết cậu có khả năng, nuôi một đứa con gái cũng không phải việc của cậu, nhưng nhà tôi thực sự không còn cách nào khác.

Nếu cậu chê Tứ Thúy là con gái, thế này, tôi nuôi Tứ Thúy, tôi chuyển con trai cho cậu, Cẩu Ương, Tứ Mao, hai đứa khốn nạn mau lại đây cho ông!"

Hai đứa nhỏ khoảng bảy tám tuổi, trông như sinh đôi.

Không trách Cô Tứ Duy, cả làng đều nghèo, lớn thêm một hai tuổi cũng không dễ nhận ra.

"Quỳ xuống trước mặt Tứ Duy thúc, ai để Tứ Duy thúc chọn thì đó là phước, sau này Tứ Duy thúc chính là cha ruột của các con, còn ta chỉ là cái rắm..."

Mặc dù trước kia Cô Tứ Duy bị người khác xem là đồ ngốc, nhưng trong lòng vẫn có chút giới hạn, cha ruột của người ta còn sống, gia đình còn chưa tan nát, hấn phải nuôi con của người ta sao?


Đừng nói bây giờ quan trọng truyền thừa, coi trọng con cháu, ngay cả vài chục năm sau, việc này nghe thấy cũng không hợp lý.

"Chuyện này, không thể làm như vậy được, việc này sao có thể chấp nhận."

Cô Tứ Duy có chút hoảng hốt.
"Tứ Duy huynh đệ, nếu cậu trả Tứ Thúy trở về, tôi cũng không có gì để nói, nhưng nhìn tình trạng của Tứ Thúy hiện giờ, nếu tiếp tục như vậy con bé sẽ chết đói mất...!Hu hu! Tôi thật có lỗi với anh họ, có lỗi với chị dâu..."

Lần này không phải là Quách Thăng Căn diễn kịch, mà hắn ta thật sự nhớ lại những kỷ niệm hồi nhỏ khi anh họ dẫn mình đi chơi.

Nhưng ý nghĩ đó chỉ lóe lên trong chốc lát, rồi hắn ta tiếp tục diễn kịch.

Hắn phải nhân cơ hội này để đẩy Tứ Thúy ra ngoài, đối với Quách Thăng Căn và vợ hắn, Tứ Thúy ăn thêm một miếng, thì gia đình bọn họ lại bớt đi một miếng.

Với màn diễn xúc động của Quách Thăng Căn, có người không nhìn nổi, mặc dù Cô Tứ Duy không biết chuyện bên trong, nhưng những người ngồi đây làm sao không biết tình trạng của Tứ Thúy ở nhà hắn ta.

Ai không nhìn nổi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận