Editor: Kingofbattle
Trong những dãy núi hiểm trở ấy, có một thung lũng hiếm thấy, từ thung lũng này, có một con sông chảy từ tây sang đông, nước sông mang theo phù sa từ thượng nguồn, lâu dần hình thành hai mảnh ruộng màu mỡ hai bên bờ sông.
Người chạy nạn đến đây tự nhiên sống dọc theo con sông, dựng nhà nửa lưng chừng núi, canh tác ruộng đồng bên sông, sống cuộc sống yên bình hàng trăm năm qua.
Núi xanh, sông lớn, thôn làng, đất ruộng phì nhiêu, đây là vẻ đẹp hoàn toàn của nền văn minh nông nghiệp, không hề có dấu vết của xã hội hiện đại, đối với Cô Tứ Duy đến từ mấy chục năm sau.
Cảnh vật này,
Sao không đẹp cho được?!
“Trời ơi, đẹp quá.
”
“Ôi chao, quá xuất sắc!”
Cô Tứ Duy không có từ ngữ nào cao siêu hơn để diễn tả vẻ đẹp này, ngoài việc thêm từ cảm thán để nhấn mạnh sự tôn trọng.
“Ôi chao!”
Lần này không phải là khen ngợi, cũng không phải là cảnh đẹp, mà là Cô Tứ Duy phát hiện, mình đã đến tận cùng con đường, trước mắt là một vách đá dựng đứng chắn ngang bờ sông.
Muốn trèo qua cũng khó, vì vách đá cao hơn ba mươi mét, cả con sông đã chảy vào giữa hai vách đá, nói cách khác, Gu Tứ Duy không thể đi theo đường sông nữa.
Không có đường?
Trước mắt có hai lựa chọn:
Một là trèo núi
Hai là đi vòng.
Cô Tứ Duy nghĩ một lúc, quyết định tạm thời không chọn gì, vào không gian để xem thử, mặc dù biết cách sử dụng không gian, nhưng hắn chưa có thời gian vào thử.
Nghĩ đến đây, Cô Tứ Duy tập trung tinh thần, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, mắt hoa lên một cái, hắn đã tiến vào không gian.
Thật thần kỳ!
Cô Tứ Duy lần đầu vào không gian đã bị nơi này làm choáng ngợp.
Không biết trên đầu có phải là bầu trời hay không, mà có màu trắng sữa, giống như trên đầu treo một tấm kính mờ khổng lồ, không có mặt trời nhưng không gian trong này vẫn rất sáng.
Dưới chân là cát sỏi lấp lánh ánh sáng, giống như bãi biển mà Cô Tứ Duy từng thấy khi du lịch ở hải đảo phía nam.
Giữa đống cát sỏi là một dòng suối, suối có một hồ đá hình bát giác, đường kính khoảng ba đến bốn mét, nhìn không sâu lắm, chỉ khoảng ba bốn mét.
Bên cạnh hồ suối, có một tấm bia, với mấy chữ lớn rồng bay phượng múa, Cô Tứ Duy đều nhận ra, chính là chữ tiểu triện.
(Chú thích: triện thư, hay chữ triện, là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ.
Đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc)
Chữ khó hơn thì Cô Tứ Duy không biết, nhưng mấy chữ này hắn đều biết.
"Tiên gia vô thượng cảnh,
Nhân gian tự tại thiên.
"
Mười chữ, chữ nào cũng mạnh mẽ hữu lực, khiến Cô Tứ Duy đã học viết thư pháp ba bốn năm cũng phải thán phục.
Đáng tiếc là chữ này không thể cho người khác xem, nếu không chỉ cần sao chép lại mấy chữ này, Cô Tứ Duy nghĩ cũng có thể hoàn thiện căn nhà thô của mình.
Chữ đẹp, nhưng thần kỳ hơn là nước suối trong hồ, chỉ cần tưới lên cây cối, cây sẽ lớn nhanh như thổi, một đêm cây con thành cây cổ thụ, thật kỳ diệu!
Không gian này không nhỏ, nhưng thật ra không có gì nhiều, chỉ có một hồ suối, một tấm bia và một ít đất cát.
Cô Tứ Duy là người thích suy xét, hắn đang nghĩ liệu có thể dùng không gian này để trèo qua ngọn núi ngoài kia hay không.
Về không gian thần thông, Cô Tứ Duy rất hiểu rõ, giống như trong nháy mắt, không gian đã đưa cho hắn một cuốn sách hướng dẫn sử dụng.
Cô Tứ Duy và không gian này sinh tử tương liên, tức là khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, không gian sẽ tự động kéo Cô Tứ Duy vào, bảo vệ mạng sống cho hắn.
Còn một điểm nữa là khi ra khỏi không gian, Cô Tứ Duy có thể chọn điểm đặt chân, tất nhiên cũng có thể không chọn, như vậy khi ra ngoài hắn sẽ trở về chỗ cũ.
Nhưng nếu chọn, thì có thể biến ra trong phạm vi cách 5 mét từ điểm bắt đầu.
Nghĩa là, hắn có thể nhảy ra xa năm mét trong một lần ra vào không gian?
Nếu là nhảy lên cao thì có thể trèo lên cao năm mét?
Như vậy, hắn có thể trèo núi rồi.
Nghĩ đến đây, Cô Tứ Duy liền có ý định muốn thử, phát hiện ra là dùng được, thế là hắn bắt đầu sử dụng không gian để trèo lên vách núi.
Chỉ trong một lúc, Cô Tứ Duy đã đứng trên đỉnh núi.
Vách núi như đao gọt búa bổ, nhưng đỉnh núi lại tương đối bằng phẳng, tầm nhìn cũng thoáng đãng.
Phong cảnh vô cùng tuyệt đẹp.
Nhưng lúc này Cô Tứ Duy không có tâm trạng ngắm cảnh, vì khi lên đỉnh núi kéo quần đái một bãi, bụng hắn lại sôi ùng ục!
Cháo loãng, khoai lang thì no bụng nhưng phải ăn nhiều mới được, một bát cháo loãng chỉ có ba bốn lát khoai lang, không ăn thua, cộng thêm việc leo núi rất tốn sức, không đói mới lạ.
Một người đang đói, cảnh đẹp cũng trở nên vô nghĩa, Cô Tứ Duy chỉ muốn tìm gì đó ăn để lấp đầy dạ dày.
Dọc theo đỉnh núi, Cô Tứ Duy tiếp tục đi theo dòng sông tiến về phía trước.
Đến cạnh vách núi, hắn lại dùng cách cũ để xuống núi.
Làm vài lần, Cô Tứ Duy bắt đầu mạo hiểm hơn, nhảy thẳng từ vách núi xuống, không gian sẽ kéo hắn vào trước khi mất mạng, hắn không sợ gì cả!
Lần đầu tiên cũng sợ lắm, đứng ở bờ vực chỉ cao năm sáu mét, Cô Tứ Duy run chân cả buổi, nếu không phải cắn răng, có lẽ còn đứng đó cả tiếng đồng hồ mới dám nhảy xuống.
Có lần đầu tiên, sau đó chẳng là gì nữa.
Lúc này Cô Tứ Duy như tìm được trò chơi mới, mải mê chơi đùa, quên cả đói bụng.
Từ vách nhỏ đến vách cao.
Thật tuyệt vời.
Cô Tứ Duy xem vách núi tự nhiên như tàu lượn siêu tốc trong công viên.
Là đàn ông thì dù đến chết cũng chỉ là thiếu niên!
Cô Tứ Duy chơi một hồi quên cả đói, quên cả thời gian, đến khi nhận ra thì mặt trời đã khuất bóng.
May mà trăng sáng, dù không bằng ban ngày nhưng cũng không tối, ít nhất không đến mức giơ tay không thấy ngón.
Khi dừng lại, Cô Tứ Duy lại cảm thấy đói, đói đến bủn rủn chân tay.
Dưới sự thúc giục của cơn đói, Cô Tứ Duy tập trung tìm kiếm thức ăn.
Không biết là vì trên đỉnh núi có nhiều thứ hay là Cô Tứ Duy may mắn, hắn nhanh chóng tìm thấy một cây hồng dại, dù quả trên cây không nhiều, kích thước cũng không lớn, nhưng ít ra cũng là thứ có thể ăn, hơn là để bụng rỗng.
Cô Tứ Duy giơ tay hái một quả, không cần lau sạch, đưa ngay vào miệng.
“Ừm, ngọt!”
Cô Tứ Duy không ngờ quả hồng dại này lại ngọt như vậy, gần như không có vị chát.